Tư Đình

Chương 43: Tiêu Nguyên ôm nàng, không nỡ buông tay




Edit: VịtHạ An Nhiên cũng không ngờ mình lại đồng ý, lúc này ngồi ngẫm nghĩ, cô có cảm giác nhất định lúc đó đầu mình bị hỏng mất rồi.

Buổi trưa, những người khác đều chạy ra ngoài ăn cơm, hai ngày này Hạ AnNhiên vin vào cớ kêu ca muốn giảm béo nên cứ tự nhiên ngồi ở trong phòng làm việc thưởng thức món hoa quả giảm cân của chị Chu.“Coi như xong, có bao nhiêu thiếu nữ muốn ở cùng một chỗ với người đàn ông này chứ, em có cơ hội quá tốt!”Chị Chu nghe Hạ An Nhiên nói xong liền thốt lên một câu cảm thán.“Nói, trong hai ngày vừa qua cô có nhìn thấy Tô Mộc Thần đóng phim khỏa thânkhông? Dáng người của anh ta nhất định rất mê hồn?!”Chị Chu cười tủm tỉm, ra vẻ thần thần bí bí.“Ừm, có, Duệ Duệ đóng rất nhiều cảnh.”Hạ An Nhiên bĩu môi, liếc xéo vị chủ biên háo sắc nhà mình, cô bình tĩnhdội một chậu nước lạnh xuống đầu kẻ biến thái nào đó. Hai ngày này, toàn bộ thời gian ban ngày là do Tô Mộc Thần phụ trách, nhưng đến tối DuệDuệ sẽ bám dính lấy cô, hai người ngủ chung một phòng, hơn nữa trong mỗi phòng đều có nhà vệ sinh riêng, nên làm sao có thể ‘tình cờ’ bắt gặpđược màn “mỹ nam cởi đồ” cơ chứ? Trừ phi cô giống một bà cô háo sắc đánh úp vào phòng của hắn thì may ra.“Vậy hai ngày vừa qua em chỉ làm bảo mẫu cho đứa bé thôi hả?”Chị Chu trợn mắt, giọng nói đầy vẻ tiếc nuối, vậy là bao nhiêu tưởng tượngnóng bỏng của chị cứ thế tan tành mây khói. Nói thực, nếu nhân vật chính là An Nhiên thì e rằng sẽ chẳng bao giờ có những tình tiết cẩu huyết,rung trời lở đất xảy ra đâu, có khi từ đầu đến cuối cũng chỉ toàn cảnhyêu đương trong sáng nghệ thuật mà thôi.Nói là làm bảo mẫu cũng không ngoa. Sáng sớm chuẩn bị bữa ăn sáng, sau đógọi Duệ Duệ dậy, đến tối lại chuẩn bị bữa tối, rồi cho đứa trẻ đi ngủ,mệt muốn chết.Hạ An Nhiên đang nghĩ, đây có lẽ sẽ là viễn cảnh cuộc sống hôn nhân saunày của cô, thật sự quá bi ai! Đáng buồn thay, đó lại là chuyện mà mọiphụ nữ đều gặp phải.Hôn nhân đúng là nấm mồ của hạnh phúc.Các cụ nói cấm có sai bao giờ.“Biết làm sao được, bọn đàn ông vẫn chỉ thích có một người phụ nữ chịu vào bếp vì họ mà thôi.”Chị Chu ve cằm, bộ dạng rất không đàng hoàng đưa ra lời bình.“Loại đàn ông nghĩ như vậy về phụ nữ thì có thể xếp hàng dài từ quảng trường Ngô Sơn đến sông Tiền Đường ấy!”Hạ An Nhiên vừa ăn vừa xem phim buổi trưa trên tivi.“Em nghĩ vậy là sai rồi.” – Chị Chu hừ mũi, làm ra vẻ “hiểu biết” – “Đànông là loại sinh vật thích rong chơi, nhưng sẽ đến lúc họ vẫn muốn tìmcho mình một đối tượng yêu đương lâu dài, chứ không phải chơi bời thoáng qua nữa.”Mà Tô Mộc Thần chính là đối tượng tốt để lấy làm chồng đấy nhé.“Sau đó nuôi thêm ở ngoài vài cô vợ bé nữa hả?!”Hạ An Nhiên nhún vai uống một ngụm nước.Buổi tối đầu tiên ở chung nhà với Tô Mộc Thần, hắn đã tỏ rõ là một côngtử thích chơi bời. Sau khi đưa Duệ Duệ về nhà, hắn không ở lại mà bỏ đimất, đến mười một, người hai giờ khuya Hạ An Nhiên sắp đi ngủ mới nghethấy tiếng lạch cạch mở cửa, dấu hiệu hắn trở về nhà.Nếu sáng hôm sau rời giường mà nhìn thấy một cô gái xa lạ nào đó ở trongnhà, chắc hẳn cô cũng không cảm thấy ngạc nhiên đâu nhỉ.Có điều, ngày mai cô sẽ không phải làm bảo mẫu nữa, nghĩ đến đây cảm thấy phấn chấn hơn rất nhiều.Chị Chu lườm Hạ An Nhiên, con bé này, rõ ràng chỉ là một cô nhóc chưa biếtyêu, thế mà lúc nào cũng ra cái vẻ ta đây nhìn thấu hồng trần thế thái…. chậc chậcChị Chu và mấy miếng cơm cho xong bữa, suốt từ nãy tới giờ mải nói chuyện nên quên cả ăn uống.“Thế em ở bên kia hai đêm liền, mẹ không nói gì sao?”Chị Chu như sực nhớ ra điều gì, quay sang hỏi Hạ An Nhiên, chị đã từng gặpmama Hạ, bà là một người mẹ cứng rắn điển hình, chắc chắn không phảiloại phụ nữ chỉ biết khép nép đứng sau lưng chồng, bà một tay quán xuyến toàn bộ công việc trong gia đình họ Hạ. Nếu như bà được sinh ra ở nướcMỹ, thì chị Chu tin chắc rằng mama Hạ nhất định sẽ đi tranh cử vào quốchội.“Đương nhiên không, bởi vì em nói… em tới nhà chị ở.”Từ nhỏ đến lớn Hạ An Nhiên chưa bao giờ dám nói dối mẹ, cô luôn là đứa con rất nghe lời. Cho nên lần này dùng chị Chu ra làm bình phong, bà Hạhoàn toàn không hề nghi ngờ gì, cũng không cần gọi điện thoại xác minh,cứ thế đồng ý cho cô đi.Chị Chu dẩu môi, chị là phụ nữ hơn ba mươi tuổi rồi đấy nhé, vậy mà còn làm ra cử chỉ dễ thương xì-tin này, đúng là giỏi cưa sừng làm nghé.“Sao tự nhiên lại lấy chị ra làm lá chắn!”Tuy chị Chu hét to nhưng Hạ An Nhiên biết ý của chị không phải muốn bắt bẻ cô vụ đưa chị ra làm lá chắn.“Có điều, nếu em vẫn tiếp tục dây dưa với Tô Mộc Thần thì không thể dùng lý do này mãi được?!”Chính xác là không thể dùng lại lý do này lần thứ hai, may thay hôm nay sẽ có kết quả xét nghiệm ADN.Sau hôm nay, cô và Duệ Duệ phải chia tay nhau rồi!Nói thật, cô cảm thấy hơi luyến tiếc, dù sao cũng đã ở chung mấy ngày, làmsao có thể nói hoàn toàn không có một chút cảm tình nào được, cô khôngphải kẻ máu lạnh đến thế.Hạ An Nhiên chống cằm, ánh mắt mê man.Bỏ cái cũ đi mới nhận được cái mới, chính là nói trong hoàn cảnh này phải không?!“Chị Chu, buổi chiều em xin về sớm nhé.”—–bamholyland.com——4:45 phút chiều, Tô Mộc Thần chống cằm, nhìn tập tài liệu trước mặt mình.Hắn đã ngồi nhìn tập tài liệu này được một lúc lâu, suy nghĩ hoàn toàn không để vào trong đó.Ngẩng đầu lên nhìn quanh phòng làm việc của mình, chẳng hiểu sao lúc này lạicảm thấy như thiếu thiếu một cái gì đó, rõ ràng bày trí trong phòng vẫnhoàn hảo, không có bất cứ thứ gì bị di chuyển nhưng hắn vẫn cảm thấykhông ổn.Đúng rồi, Duệ Duệ!Hai ngày nay, lúc ban ngày Duệ Duệ đều ở cùng hắn, tuy tiểu quỷ kia trưngra bộ mặt vô cùng bất đắc dĩ nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe theo lời dặn dòcủa Hạ An Nhiên, không hề quấy rầy hắn, chỉ thỉnh thoảng hỏi hắn một câu “Mẹ bao giờ tan làm vậy ba?” dáng vẻ rất sốt ruột.Lúc 3:30 chiều nay Hạ An Nhiên đã đến đón nó về rồi.Tô Mộc Thần có thể đoán được suy nghĩ của Hạ An Nhiên, hôm nay là ngàycuối cùng, hẳn cô vẫn còn chút luyến tiếc cho nên muốn ở cạnh thằng béthêm ít lâu nữa phải không?!Tô Mộc Thần kéo ngăn bàn ra, bên trong có một túi hồ sơ đựng kết quả xét nghiệm trưa nay hắn tới bệnh viện lấy về.Hắn chưa hề mở ra xem.Túi hồ sơ thực ra rất nhẹ, thế nhưng cầm trên tay lại có cảm giác nặng trĩu (về mặt tinh thần),bởi vì… túi hồ sơ này có liên quan đến số phận của một đứa trẻ.Quay sang nhìn tập tài liệu trước mặt, Tô Mộc Thần nghĩ mình bây giờ khôngthể tập trung vào công việc được nữa, cân nhắc một hồi, hắn dứt khoátđóng tập tài liệu, rút túi hồ sơ từ trong ngăn kéo ra và đứng lên.Đây là lần thứ hai Tô Mộc Thần ra về đúng giờ mà không tăng ca, điều nàylàm thư ký Ngô Tĩnh vô cùng ngạc nhiên, cô cảm thấy ông chủ của mìnhhình như rất khác với ngày thường.Có lẽ là từ khi xuất hiện đứa bé tên Duệ Duệ kia, tổng giám đốc trở nên không giống với anh trước đây.Thành thật mà nói, cô thực sự không thích tên tiểu quỷ kia, có thể lớn lên nó sẽ rất đẹp trai, mà bây giờ cũng là một đứa trẻ dễ thương rồi, thếnhưng cô vẫn cảm thấy không thích nó.Trong lúc nghĩ ngợi, vị tổng giám đốc Tô Mộc Thần đã sớm đi mất rồi, cũngkhông giao thêm công việc gì cho cô, như vậy cô có thể tan làm rồi phảikhông?Với người khác thì đây đúng là chuyện đáng vui mừng, nhưng Ngô Tĩnh lại không hề thấy vui vẻ.Đúng vậy, cô thích ông chủ của mình, từ lúc vào tập đoàn Bắc Thần, gặp đượcTô Mộc Thần, cô đã thích hắn, nhưng khi đó cô chỉ là sinh viên mới ratrường mà thôi.Hai năm qua cô vẫn luôn cố gắng làm việc, cũng chính vì biểu hiện quá xuấtsắc nên mới được cất nhắc từ chi nhánh lên làm thư ký của Tô Mộc Thần.Tuy rằng công việc thư ký của Tổng giám đốc luôn rất áp lực, ba ngày mộthọp nhỏ, năm ngày một họp lớn, thời gian làm việc luôn bị tăng lên đếntận khuya, thế nhưng cô vẫn vui vẻ cố gắng làm việc vì Tô Mộc Thần – ông chủ của cô cũng chưa nghỉ.Khi Tô Mộc Thần về đến nhà, ánh nắng đã nhạt màu, trời dần chuyển sắc.Dừng lại trước cửa nhà, Tô Mộc Thần cúi xuống nhìn hộp quà trên tay mình,bên trong là một vài món đồ chơi trí tuệ cho trẻ nhỏ, hắn mua tặng choDuệ Duệ.Mấy ngày ở chung với nhau, ngoại trừ quần áo và đồ dùng hàng ngày bắt buộcphải mua, hắn chưa từng mua cho thằng bé một món đồ chơi nào.Đây cũng là món quà cuối cùng hắn tặng cho Duệ Duệ.Tô Mộc Thần móc từ trong túi ra chiếc chìa khóa, mở cánh cửa vào nhà.Cửa vừa mở, một mùi hương thức ăn xông tới mũi, đối với một người sống độcthân, đã lâu không dùng tới bếp như hắn mà nói, trong nhà đột nhiên cómùi thơm của cơm nước thực sự làm hắn rất kinh ngạc.Duệ Duệ đang ở trong phòng khách xem phim hoạt hình, còn Hạ An Nhiên thìbận rộn trong bếp, trên bàn ăn cơm đã có ba món: bắp cải cuộn thịt, cánh gà rán và một đĩa nộm sứa.“Ba ba.”Nhìn thấy Tô Mộc Thần bước vào cửa, Duệ Duệ đang ngồi trên ghế salon quaysang liếc hắn, gọi hắn một tiếng rồi ngoan ngoãn tiếp tục ngồi xem tivi.“Duệ Duệ.” – Tô Mộc Thần kéo khóe miệng, cố gắng cười một cách thân thiếtnhất, thế nhưng ở trước mặt trẻ con nhạy cảm, nụ cười của hắn rất miễncưỡng.Tô Mộc Thần đưa món quà trong tay mình cho Duệ Duệ.“Duệ Duệ, cái này cho con.”“Đây là cái gì ạ?!”Duệ Duệ ôm lấy hộp quà, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tỏ rõ sự hiếu kỳ nhưng lại không mau chóng mở ra.“Con đoán thử xem.”Tô Mộc Thần khẽ cười, vỗ nhè nhẹ lên đầu Duệ Duệ.Hạ An Nhiên bê nồi canh từ trong phòng bếp đi ra, thấy Tô Mộc Thần đangngồi xổm xoa đầu Duệ Duệ, trên tay thằng bé còn cầm một hộp quà lớn.Cô liếc thấy Tô Mộc Thần cầm một túi hồ sơ, Hạ An Nhiên biết trong đó làvật gì. Nếu như không phải vì vật này chắc Tô Mộc Thần đã không về nhàsớm như vậy! Dù gì mấy ngày nay hắn cũng không về ăn cơm cùng cô và DuệDuệ.Điều chỉnh lại cảm xúc, Hạ An Nhiên mỉm cười.“Duệ Duệ, ăn cơm thôi, con đi rửa tay đi.”“Vâng.”Duệ Duệ vui vẻ lên tiếng, sau đó để hộp quà lên ghế salon và kéo kéo tay áo Tô Mộc Thần.“Ba ơi, đi rửa tay nào.”Tô Mộc Thần ngây người, nhất thời không biết nên phản ứng thế nào.“Chờ ăn tối xong rồi hãy nói, anh đưa Duệ Duệ vào rửa tay trong bếp đi,thằng bé không với tới được bồn rửa.” – Hạ An Nhiên liếc Tô Mộc Thần,thản nhiên ra lệnh.“Được.”Tô Mộc Thần thả túi hồ sơ xuống ghế, tay kia bế Duệ Duệ lên đi vào nhà bếp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.