Tư Đình

Chương 30: Trượng phu giáng một bạt tai, “Độc phụ!”




Ở Xương Cốc trấn chỉ có một nhà trọ nhỏ, vì nơi này cách Dương Thành chỉ vài chục dặm, trừ phi bị lỡ độ đường, rất ít người sẽ nghỉ trọ lại đây. Chính cái nhà trọ này cũng chủ yếu là dựa vào bán rượu cho những khách qua đường nghỉ chân để kiếm chút tiền.

Vầng trăng sáng nơi chân trời đã treo lên ngọn cây. Lúc này chắc không còn khách đến nữa rồi, chưởng quầy uể oải ngáp dài, đang muốn đi vào nhà sau để nghỉ ngơi, thì từ xa chợt vọng tới tiếng vó ngựa gấp gáp, chợt thấy một con ngựa chạy nhanh tới rồi dừng trước cửa.

Chưởng quầy linh lợi hẳn lên, vội vàng chỉ bảo một tiểu nhị:
- Mau ra ngoài đón khách đi!

Ngựa đến trước nhà trọ thì dừng chân, một người từ trên ngựa phi xuống, động tác cực kỳ mạnh mẽ. Người này mặc đồ kỵ sĩ màu xanh, có hàm ria cá trê rất đẹp, là một người trẻ tuổi phong độ nhanh nhẹn.

- Dắt ngựa đi cho nó ăn một chút, phải dùng loại đậu thượng hạng, túi xách đưa vào phòng trọ của ta.

Người này dặn dò vậy rồi phe phẩy roi ngựa đi vào trong nhà trọ, cất cao giọng nói:
- Chưởng quầy, thu xếp cho ta một phòng trọ tốt nhất, chuẩn bị cho ta hai bàn tiệc rượu thượng hạng.

Điếm chủ sững ra, nói:
- Thưa quan khách, ngài nói là hai bàn tiệc rượu ư?

Người thanh niên khẽ mỉm cười, nói:
- Đúng vậy, một bàn tinh tế một chút, nhưng lại không cần quá nhiều đồ ăn, đưa đến phòng ta. Còn bàn kia thì phải phong phú đầy đặn rồi bày ở trong phòng khách này, lát nữa ta còn có sáu vị huynh đệ nữa sẽ tới, ngươi có thể chuẩn bị trước phòng cho bọn họ.

Điếm chủ vừa nghe thấy còn có khách tới nữa, không khỏi mặt mày hớn hở, vội vàng đáp lời một tiếng, dặn nhà bếp chuẩn bị rượu thịt, rồi lại đích thân dẫn người thanh niên đến phòng khách. Một lát sau, bên ngoài nhà trọ lại rộn lên tiếng vó ngựa hỗn độn, quả nhiên có sáu người cưỡi ngựa phi tới.

Sáu người này đều là những người đàn ông tráng kiện khoảng hai, ba mươi tuổi. Những con ngựa của họ cũng đều là ngựa cực tốt, vừa nhìn là biết ngay đó là những chú ngựa khỏe mạnh có sức bền đường dài phi phàm, trước yên ngựa treo đao, sau yên ngựa có treo túi xách, giống như người thanh niên đến trước, họ đều là những lữ khách đường dài.

Chưởng quầy đã được người thanh niên kia dặn trước, vừa thấy sáu người tới, lập tức hớn hở ra đón. Trong số sáu người có một người trung niên tai to mặt lớn, phong thái điềm đạm bình thản, nhìn thấy con ngựa đang được cho ăn ở chuồng ngựa, liền nói với chưởng quầy:
- Chủ quán, chuẩn bị cho bọn ta mấy gian phòng hảo hạng, chuẩn bị thêm chút đồ ăn nữa!

Chủ quán xoa xoa tay cười nói:
- Các vị khách quan, sáu gian phòng hảo hạng đã chuẩn bị chu đáo cho các khách quan rồi, đồ ăn cũng đã chuẩn bị xong rồi, các vị mau mau mời vào đi!

Người đàn ông trung niên kia dùng roi ngựa chỉ vào chủ quán, nói:
- Chưởng quầy như ngươi rất biết làm buôn bán đó, nói năng khách sáo mà cũng thân thiết, người không biết còn tưởng rằng ngươi chặt chém đó!

Chủ quán cười theo, nói:
- Tiểu lão nhân đâu có bản lĩnh như vậy, các vị khách quan chẳng phải có một vị bằng hữu tới trước rồi ư, chính là vị đó bảo cho tiểu lão nhân biết, bàn rượu thịt này cũng là vị khách đó chọn, vị đó còn nói rằng nhờ ơn các vị hộ tống từ Thiếu Hoa Sơn xuống tới đây, vô cùng cảm kích, bàn rượu thịt này là tấm lòng của vị ấy.

Sáu kỵ sĩ nghe xong, không khỏi nhìn nhau cười khổ, một người trong đó lẩm bẩm:
- Thì ra, hành tích của chúng ta sớm đã bị ả ta phát hiện rồi!

Trong phòng, người thanh niên râu trê kia nhẹ nhàng bóc hai chòm râu trên mặt, lại còn nghịch ngợm nhăn mặt quỷ trong gương rồi mới đứng dậy, bước đến chậu rửa tay, vốc nước nhẹ nhàng rửa sạch dung dịch trên mặt, dần dần lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp vui buồn lẫn lộn.

Hóa ra, vị thanh niên râu trê này chính là Thiên Ái Nô cải trang. Nàng mở túi, lấy ra một bộ áo bào tiện lợi để thay, quay lại ngồi xuống bên bàn. Trên bàn đã bày vài món ăn thanh đạm, còn có một vò rượu ngon. Thiên Ái Nô rót đầy một ly, tay nâng chén, cười ngọt ngào.

Trái tim của nàng nhỏ lắm, nên nàng chưa hề cho ai bước vào. Một khi đã cho ai đó bước vào thì sẽ nhét đầy hết luôn trái tim của nàng, không thể còn chỗ cho ai khác nữa. Từ khi nàng mở rộng lòng, gửi gắm tình cảm vào Dương Phàm, thì người con gái sống khép kín bao năm nay đã không còn có thể tự giải thoát mình được nữa rồi.

Yêu một người quá sâu đậm thì tim sẽ say.

Ngày mai là có thể được nhìn thấy chàng rồi. Vừa nghĩ tới đây, A Nô chưa uống mà đã say trước vì vui mừng…

***

Dương Phàm hôm nay đại thù đã báo xong, tâm nguyện được bù đắp, tất nhiên cảm thấy sảng khoái vô cùng.

Hắn đã cố gắng hoàn thành trách nhiệm đối với người đã khuất. Sau này, hắn phải sống cho chính mình, sống vì người sống. Tháng ngày tương lai đối với hắn sẽ càng có ý nghĩa hơn. Hắn phải tạo dựng sự nghiệp, phải làm vẻ vang cửa nhà, phải không phụ tấm chân tình của Uyển Nhi, còn phải tìm lại a muội đã thất lạc hồi nhỏ, hắn có cảm giác khổ tận cam lai rồi (khổ cực đã qua, ngọt lành sẽ tới).

Đêm nay, Dương Phàm uống đến say mèm.

Lớn khôn đến thế này rồi, đây là lần đầu tiên Dương Phàm mở lòng, để mình thực sự say mèm một phen.

Tiểu Man cố hết sức đỡ Dương Phàm, chung chiêng đi vào trong phòng ngủ. Nàng không hề biết rằng khi một người uống say thì cơ thể lại nặng đến như vậy.

“Đêm nay để huynh ấy ngủ trên giường, ta trải đệm nằm đất là được rồi”.

Tiểu Man nghĩ thầm, đỡ Dương Phàm đi đến bên giường, cúi lưng xuống vừa định nhẹ nhằng đặt hắn nằm lên giường thì Dương Phàm đột nhiên cắm đầu xuống, Tiêu Man khẽ ‘ái chà’ một tiếng, bị hắn kéo theo, đứng không vững, lập tức ngã nhào vào lòng hắn.

Tiểu Man vừa thẹn vừa cuống, muốn thoát ra, nhưng một cánh tay của nàng bị Dương Phàm nằm đè lên, không rút ra được. Tiểu Man cố giằng ra, Dương Phàm dường như nằm thấy không thoải mái, đột nhiên lật người, co đùi lên rồi đáp tới vùng eo của Tiểu Man, quắp lấy nàng thật chặt.

Tiểu Man sợ ngây người, cả cơ thể nằm bất động như cây cung, không dám nhúc nhích.

Nàng hồi hộp nhìn Dương Phàm, hai má hắn đỏ hồng, ngủ ngáy o..o…, tiếng ngáy ngủ ngọt ngào vang lên, Tiểu Man dở khóc dở cười, cố gắng rút cánh tay ra mà không được. Nàng đảo mắt, rồi lại dùng sức đẩy đùi của Dương Phàm ra.

Bắp đùi của hắn thật to và khỏe. Tiểu Man phải mất nhiều sức thì cái đùi đang kẹp cứng ở eo nàng mới lỏng ra được chút xíu. Tiểu Man mừng thầm trong bụng, tiếp tục đẩy mạnh hơn, mắt đã nhìn thấy sắp đẩy được Dương Phàm nằm ngửa ra thì đột nhiên hắn lại bất mãn lẩm bẩm một tiếng rồi lật mạnh người.

“Bốp!”

Cái đùi to lớn kia lại kẹp về hông của nàng như cũ, đầu gối của hắn thúc vào lưng nàng, bàn tay to lớn của hắn thì hung hăng vỗ mạnh vào mông nàng.

Kiếm củi ba năm thiêu một giờ!

Lần này hai người càng áp sát vào nhau hơn. Tiểu Man nằm nghiêng trong lòng Dương Phàm với tư thế rất ám muội, cánh tay duy nhất được tự do kia cũng đã bị Dương Phàm nắm lấy. Tiểu Man vừa xấu hổ vừa tức giận cố giãy ra mà không được.

“A? Không ngờ còn đánh mình cơ đấy!”

Trải qua một trận cố gắng giãy dụa, cuối cùng vẫn không thể nào thoát ra được, Tiểu Man thở hồng hộc dừng lại, bỗng nhiên kinh ngạc phát hiện ra rằng vừa rồi mình rõ ràng không có ‘nổi điên!’.

Không ai hiểu rõ bản thân mình có tật gì bằng nàng, căn bệnh hành động sau luyện võ kia không phải nạn nhân đầu tiên của nàng. Hồi nhỏ nàng bị đưa tới Trường An, sau khi hầu hạ Công Tôn tiểu thư khoảng một năm rưỡi thì bị sư phụ của nàng ngắm trúng, trở thành một trong những ứng cử viên nữ thị vệ thân cận của Thái hậu.

Trong những năm tháng huấn luyện gian khổ, người so tài với nàng không chỉ có các sư tỷ sư muội mà còn có cả cao thủ võ nghệ được điều tới từ trong cung vệ. Chỉ cần có đàn ông chế phục nàng bằng các kỹ xảo va chạm xác thịt như nắm bắt vật lộn, có tiếp xúc với cơ thể nàng hơi mạnh một chút là nàng lập tức ‘nổi điên’.

Nàng sẽ lập tức bộc phát ra lực chiến đấu mạnh gần như gấp đôi, đánh cho đối phương mặt mũi bầm dập, hấp hối, cho đến khi không thể động đậy được nữa, đến nỗi sau này không có người đàn ông nào muốn so tài với nàng nữa.

Cho dù nàng cũng hiểu rõ rằng đối phương không hề có ác ý gì với nàng nhưng nàng không thể khống chế được mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.