Tư Đình

Chương 18




Nghe thấy giọng nói sốt ruột của Văn Thông, lại khiến tôi cảm thấy thật yên bình, tôi đưa tay ôm anh, đầu rúc và trong ngực anh, mặc sức mà hít vào mùi thơm nhẹ nhàng của anh, tôi thế mà lại cảm nhận theo lời Rosa, để mùi thơm dịu nhẹ này rót đầy vào cơ thể, trái tim lập tức bị anh cướp đi, đây là cảm giác gì, nghĩ tới đây tôi đột nhiên bật cười.

Vì phải chống nạng nên Văn Thông không thể đẩy hai tay của tôi đang ôm chặt lấy anh, nên anh phải cựa quậy thân mình mà nói: "Em mau buông tay ra đi, cứ như thế này thì anh không nhìn thấy mặt em được."

Tôi nghe lời anh buông tay ra, nhưng tôi vẫn còn đang cười. Ngẩng đầu lên nhìn anh.

"Khỉ con nghịch ngợm này, hôm nay em chạy đi đâu chơi mà vui vẻ như vậy." Văn Thông cũng cười nhìn tôi.

"Em không đi đâu cả, em xuống dưới lầu mua cái này cho anh nè." Tôi lấy ra cục xà phòng mới mua. Lại hỏi: "Ủa không phải anh nói là trưa không về sa? Sao bây giờ lại ở đây?"

"Anh sợ em ăn cơm một mình sẽ buồn, cho nên trở về với em, muốn làm em bất ngờ, nhưng lại không thấy bóng dàng em đâu cả."

"Em mà không có ở đây thì phải trở lại chỗ làm đi chứ."

"Em muốn ăn cái gì?" Văn Thông ngồi lên ghế sofa, đặt cặp nạng xuống, lấy tay xoa hông.

"Có phải là cả sáng nay anh không ngồi được đúng không." Tôi quan tâm hỏi.

"Cũng không phải, hôm nay đến đài truyền hình xem xét tình hình một chút, anh đi lại hơi nhiều. Thật sự có chút mệt mỏi."

Bây giờ Văn Thông đã không còn che giấu tình trạng của bản thân mình trước mặt tôi.

"Vậy chúng ta gọi phục vụ phòng đi, như vậy anh có thể nghỉ ngơi một chút, được không? Văn Thông."

"Cứ theo ý em đi, chỉ cần em thích là được rồi." Văn Thông dịu dàng nói.

Anh hiền lành như vậy lại khiến cho tôi nhớ đến những lời Rosa nói với tôi, cô ta nói Văn Thông không phải là một người chủ động, nhưng anh rất thận trọng, chỉ cần là cô ta thích gì, nhìn lâu vài lần, anh nhất định sẽ chú ý đến, vài ngày sau sẽ đem đến trước mặt cô ta. Nghĩ tới đây, tâm trạng của tôi chợt âm u một chút, nếu nói tôi không ghen tỵ thì đó là giả, biết được nhiều chuyện của anh từ Rosa, khiến trái tim tôi thấy rất chua xót, nhưng bây giờ tôi không muốn hỏi anh về những chuyện liên quan đến Rosa, tôi thật sự vô cùng muốn Văn Thông chủ động kể cho tôi nghe những chuyện trước kia.

"Bảo bối, em đang nghĩ gì vậy? Sao đột nhiên lại im lặng như vậy."

"Không có gì cả, em chỉ đang nghĩ xem chúng ta nên ăn gì đây?" Vội vàng thu hồi suy nghĩ của mình.

"Anh thấy hôm nay em có chút kỳ lạ đó." Văn Thông dùng một loại anh mắt thăm dò nhìn chằm chằm vào tôi, giống như là anh muốn nhìn sau vào nội tâm của tôi, khiến tôi vội vàng rũ mi xuống, đi tới cái bàn lấy thực đơn đưa cho Văn Thông.

Văn Thông nhận thực đơn, đặt nó ở một bên, kéo tôi ngồi xuống bên cạnh anh, nghiêng đầu nói với tôi: "Nguyên một buổi sáng nay chúng ta không thấy mặt nhau, thế mà em lại không hôn anh một cái nữa."

"Đâu có, em chỉ chưa kịp làm thôi mà." Nói xong tôi lập tức bĩu môi chạm vào miệng anh.

"Cô bé tinh nghịch, hôn cũng không tốt nữa." Văn Thông cười lắc đầu, ôm tôi, nghiêm túc dùng đôi môi của mình che lấp đôi môi của tôi, nhiệt tình hôn tôi, khi anh hôn rất dùng sức, hận không thể nuốt tôi hết luôn cho rồi, sự nhiệt tình của anh cũng lây sang tôi, khiến tâm trạng của tôi cũng trở nên sôi sục.

Nhiệt tình trôi qua, cánh tay Văn Thông ôm lấy tôi, thì thầm sau tai tôi: "Bảo bối, có em thật tốt, gặp lại em, anh có phiền não gì đều biến mất hết."

Hơi thở của anh thổi sau lỗ tay tôi, khiến cả người tôi ngứa ngáy hết cả lên, không ngừng lắc lắc đầu của mình, theo lời của anh hỏi: "Anh phiền não chuyện gì vậy?"

". . . . . . ."

Tôi lúc nào cũng gợi ý cho Văn Thông kể tôi nghe những chuyện trước kia của anh, nhưng cho đến bây giờ chưa có lúc nào thành công cả.

"Bảo bối, gọi chút đồ ăn đi, chiều nay anh còn phải đến công ty nữa." Văn Thông lấy điện thoại ra để chuyển chủ đề.

"Được rồi, vậy em cũng tới công ty, em không muốn bị tụt lại đâu."

"Chân của em đỡ hơn chưa?"

"Một chút vấn đề cũng không có."

"Được rồi, vậy thì chiều nay đi với anh, để anh khỏi lo lắng."

Xem ra bây giờ anh sẽ không kể cho tôi nghe những chuyện trước kia, vậy thì tạm thời cứ bỏ qua đi, hình như cả hai chúng tôi đều không có khẩu vị gì cả, nên chỉ tùy tiện gọi một ít thức ăn, chờ sau khi ăn xong, Văn Thông hối thúc tôi ăn nhanh lên, rồi anh nằm lỳ ở trên giường, tôi xoa bóp nhẹ nhàng cho anh để giải tỏa căng thẳng, làm anh ngủ thiếp đi luôn.

Ngồi ở bên cạnh Văn Thông nhìn anh ngủ say, lại khiến tôi nhớ tới chuyện anh và Rosa, tôi biết cứ nghĩ về chuyện trước kia của anh là không đúng, anh lớn tuổi hơn tôi nhiều như vậy, sao có thể chưa yêu bao giờ chứ? Không nên quá quan tâm đến quá khứ của anh, bây giờ điều quan trọng nhất là cứ chân thành yêu thương anh, nhớ kỹ những chuyện anh đã làm cho tôi.

Đúng lúc tôi đang ngây người, không biết Văn Thông tỉnh dậy khi nào, thâm tình nhìn tôi, đưa tay khẽ vuốt gương mặt của tôi, nói: "Em vui vẻ lên chút đi, chờ mấy ngày nữa anh hết bận, anh sẽ dẫn em đi chơi cho thỏa thích."

"Không quan trọng, anh cũng không cần quá mệt mỏi, chỉ cần có thể ở cùng anh là em rất vui rồi." Tôi tựa đầu trước ngực anh, lắng nghe nhịp đập của trái tim anh.

Văn Thông nhẹ nhàng vuốt ve đầu tôi, sự dịu dàng của anh khiến trái tim tôi như có những ngọn sóng nhỏ nổi lên, tôi rất thích cảm giác này.

"Thật sự anh rất muốn cùng em yên bình ngồi đây mãi, nhưng bảo bối, chúng ta phải chuẩn bị đi thôi, buổi chiều anh còn có cuộc họp nữa."

"Được, chúng ta đi thôi."

Công ty của chúng tôi nằm ngay khu đất mới ở phía Đông, rất gần với khách sạn, tôi và Văn Thông chỉ cần đi bộ đến đó cũng được, trong buổi hoàng hôn rực rỡ của tháng tư, chúng tôi vai kề vai, sánh bước bên nhau trên con đừng, khi đi ngang qua mọi người đều ngoái đầu lại nhìn chúng tôi.

Tôi đã quen với việc bị nhìn chằm chằm như thế này rồi, nhất định là do Văn Thông đẹp trai hơn bọn họ mà thôi.

Mấy ngày kế tiếp, chúng tôi đều bận rộn đến mờ mịt, Văn Thông luôn luôn họp cùng với quản lý cao cấp của công ty, nghiên cứu các tài liệu, tôi cũng đã xem qua những tài liệu này rồi, vì có lúc tôi phải cùng Văn Thông đến đài truyền hình, làm thông dịch viên cho anh, nói là phiên dịch, nhưng thật ra thì Văn Thông muốn cho tôi đi để tích lũy nhiều kinh nghiệm làm việc hơn, anh còn có thể rất kiên nhẫn giải thích cho tôi nghe nữa, khiến tôi học hỏi được rất nhiều thứ, cũng cho tôi hiểu thêm về tài năng của Văn Thông trong công việc, có rất nhiều chuyện anh đều phải tự thân vận động, có lúc tôi thấy lúc anh đang họp, anh vô tình ấn ấn hông của anh, anh đã phải ngồi trong thời gian dài, nên anh phải đặt đùi phải lên chân trái, tôi hiểu rõ chỉ cần anh ngồi như vậy có nghĩa là anh đang rất không thoải mái, mỗi lần thấy anh như vậy, tôi sẽ ngay lập tức gửi tin nhắn cho anh, dùng một giọng điệu tương đối nghiêm nghị bảo anh phải nghỉ ngơi một chút, cũng không tệ lắm, mỗi lần như vậy anh đều ngoan ngoãn đến phòng làm việc của mình mà nằm một chút.

Hôm nay là ngày các công ty trình bày sản phẩm của mình, trong cuộc cạnh tranh này hai công ty kịch liệt nhất chính là công ty chúng tôi và công ty P&R Johnson Inc. (công ty của Rosa), trải qua vòng rút thăm, công ty chúng tôi là người cuối cùng, Rosa là người đầu tiên lên diễn thuyết, cô ta diễn thuyết rất đặc sắc, tôi thật lòng cảm thấy như vậy, Văn Thông ngồi ở bên cạnh tôi, anh không có vẻ gì là đang lắng nghe cả, mắt anh nhìn chăm chú vào màn hình, khi anh cảm thấy tôi đang lo lắng động đậy thân thể, anh sẽ nghiêng đầu qua nhìn tôi, mỉm cười cho tôi một cái gật đầu tràn đầy tin tưởng, khiến nỗi lo lắng của tôi tan biến đi.

Đến lượt công ty chúng tôi diễn thuyết rồi, Alan sẽ là người trình bày, mọi thứ trong dự án là do Văn Thông làm, nhưng anh sẽ không diễn thuyết trước mặt mọi người, mỗi lần như vậy đều là do Alan diễn thuyết, Văn Thông chỉ ngồi đó lẳng lặng mà nghe. Lần này cũng không ngoại lệ, chúng tôi cũng không ngồi vào chỗ của chủ tịch, Văn Thông ngồi ở chỗ của nhân viên ngồi bên cạnh tôi.

Cuối cùng thì buổi diễn thuyết cũng đã hoàn thành, chúng tôi ở yên lặng chờ kết quả, đây là tôi lần đầu tiên tham gia một dự án như thế này, vô cùng khẩn trương, biểu hiện có chút đứng ngồi không yên, Văn Thông đang cùng Alan, Mr. Quinn và giám đốc chi nhánh Bắc Kinh nói gì đó, trong quá trình nói chuyện anh cũng chú ý đến hành động của tôi, anh nhìn thấy dáng vẻ mất bình tĩnh của tôi, nên anh chống nạng từ từ đi về phía tôi.

"Đừng khẩn trương, Văn Ý, ngồi xuống uống nước đi."

"Văn Thông, anh nói thử xem chúng ta có thể thắng không?"

"Không nên quá chú trọng kết quả, chúng ta cố gắng hết sức là được rồi." Văn Thông bình thản nói.

"Nhưng em vẫn rất khẩn trương." Tôi đặt tay lên ngực mình.

"Lại đây, em ngồi xuống, em ngồi đây chờ anh." Anh ra lệnh.

Alan và những nhân viên khác trong công ty vào trong nghe kết quả, thời gian hình như trôi qua chậm hơn, tôi nhìn chằm chằm ra cửa, một lúc lâu sau, rốt cuộc cũng có người đi ra, phần lớn đều cúi đầu có chút ủ rũ, trái tim tôi như muốn rớt ra luôn vậy, cũng không để ý nhiều, bắt lấy tay Văn Thông, anh cầm ngược lại tay của tôi, dùng bàn tay mình bao bọc lấy bàn tay tôi.

Đã có người của công ty chúng tôi chạy ra, gương mặt bọn họ đều rất vui vẻ, xem ra chúng tôi đã thắng, trái tim tôi cuối cùng cũng có thể quay về chỗ cũ, tôi vui vẻ quay đầu lại nhìn Văn Thông một chút, anh cưng chiều nhìn tôi, hôn lên mắt tôi.

Cuối cùng, Alan, Rosa và một người đàn ông tôi không quen biết cùng đi ra ngoài, đi về phía bọn tôi, Văn Thông nhìn thấy bọn họ, lập tức lấp nạng chống lên, khi tôi đang đứng đó ngây ngốc thì nghe anh nói: "Đừng đứng lên, họ đi chung với anh đấy."

Người đàn ông kia thấy Văn Thông nên bước nhanh đến trước mặt chúng tôi, nhiệt tình ôm lấy Văn Thông : "Thomas, tôi thật sự vui khi thấy cậu, đã lâu rồi chúng ta không gặp nhau."

"Tôi cũng rất vui, Peter " Văn Thông đáp lại anh ta.

"Peter, đừng ôm Văn Thông chặt như vậy, cẩn thận một chút." Rosa nhắc nhở.

"Không sao cả, tôi không yếu ớt như vậy đâu." Văn Thông mỉm cười nói với anh ta.

"Thật xin lỗi, Thomas, là do tôi quá hưng phấn, đúng rồi, phải chúc mừng các cậu thắng được hạng mục này, thua cậu, tôi tâm phục khẩu phục." Peter nói.

Nhìn thấy bọn họ bạn học cũ gặp mặt, vui vẻ trò chuyện với nhau, tôi bỗng nhiên có cảm giác mình trở thành người ngoài. Ý nghĩ của tôi vừa xuất hiện, thì nghe được giọng của Văn Thông vang lên: "Lại đây, bảo bối, đến chỗ anh này, để anh giới thiệu em một chút."

Văn Thông đưa tay ra kéo tôi qua, vui vẻ giới thiệu với bọn họ: "Giới thiệu mọi người, đây chính là vị hôn thê của tôi Joyce Lâm. Bảo bối, em đã gặp Rosa rồi, còn người đàn ông anh tuấn này là anh Peter Johnson."

"Hello, cô Lam, rất vui khi được gặp cô." Peter nhiệt tình nói.

"Tôi cũng rất hân hạnh khi được biết anh." Tôi lễ phép trả lời.

Peter làm mặt quỷ với Văn Thông, nói: "Thomas, cậu thật giỏi, có một vị hôn thê đáng yêu xinh đẹp như thế này."

Văn Thông cũng vui vẻ ôm tôi... tôi thuận thế ôm hông của anh, như vậy để anh đứng vững hơn một chút.

"Công ty chúng tôi có mở một tiệc rượu nho nhỏ, hai người nếu như không phiền, mời đến chơi một chút." Alan nói.

Văn Thông cũng gật đầu tỏ vẻ đồng ý, Peter và Rosa dĩ nhiên cũng rất vui vẻ đón nhận lời mời.

Tiệc rượu được tổ chức ở khách sạn mà chúng tôi đang ở, có rất nhiều cocktail, đây là loại tiệc đứng đơn giản mọi người tự phục vụ.

Tôi bảo Văn Thông ngồi xuống xong, lại giúp anh lấy thức ăn, anh cũng không được uống quá nhiều rượu, tôi chỉ đưa cho anh một ly nước chanh, chúng tôi và vợ chồng Johnson, có cả Alan cùng nhau nhau dùng cơm, bọn họ vui vẻ cùng nhau ôn lại chuyện quá khứ, nhưng không ai nói về chuyện giữa Văn Thông và Rosa cả, trong suốt bữa ăn, tôi thấy ánh mắt Rosa vẫn luôn nhìn Văn Thông, tôi mượn cớ muốn vào toilet để rời khỏi chỗ ngồi, cho cô ta một cơ hội để ở chung với Văn Thông.

Chờ đến ki tôi trở lại, thì thấy Rosa đã chuyển sang ngồi bên cạnh Văn Thông, chỉ còn hai người bọn họ thôi, Peter và Alan không thấy bóng dáng đâu cả, tôi lập tức ngồi xuống bên cạnh Mr. Quinn, hôm nay ông ấy thật sự rất vui mừng, lập tức đưa cho tôi một ly rượu chạm cốc với tôi, tôi nhìn Văn Thông và Rosa, cũng không chú ý mình đang cầm cái ly gì, một hớp uống hết luôn.

Tôi thấy hình như Rosa đang khóc, thấy Văn Thông đưa khăn giấy cho cô ta, để cho cô ta lau nước mắt, còn dùng tay vỗ nhè nhẹ lên lưng cô ta.

Tôi thật sự đã đúng, là tự nguyện cho bọn họ có cơ hội để nói chuyện, nhưng trong lòng lại giống như bị đổ một bình ngũ vị vậy, nên tôi lại tìm phục vụ muốn một ly rượu, một hớp nốc cạn, cứ như vậy tôi cũng không biết mình đã uống mấy ly rồi, rốt cuộc cầm cự không nổi nên nhanh chóng té xỉu.

Chuyện gì xảy ra tiếp theo, tôi chỉ mơ hồ biết rằng có người ôm tôi về phòng, còn có âm thanh chóng nạng phía sau nữa, cũng có giọng nói lo lắng của Văn Thông, nhưng tôi lại nghe không rõ anh đang nói gì. Mọi thứ hỗn loạn lung tung sau đó thì trở nên rất yên tĩnh.

Thứ tôi uống rốt cuộc là loại rượu gì vậy, dạ dày tôi như bị lửa đốt vậy, khiến cả người tôi nóng lên. Tôi đứng bật bật dậy rồi bắt đầu cởi quần áo.

"Bảo bối, em làm sao vậy? Rất khó chịu sao?" Văn Thông đứng ở bên cạnh tôi, một tay chống nạng, một tay đỡ tôi.

Chợt một hồi lửa giận bốc lên, tôi chợt đẩy anh một cái, miệng còn hét: Văn Thông, anh ăn hiếp em, cái tên xấu xa này."

Khi tiếng hét của tôi chưa ngừng, tôi mơ hồ thấy Văn Thông ngã về phía sau, hình như anh chỉ chống có một cây nạng, nên anh đã bị mất thăng bằng. . .

Khi dụi mắt nhìn lại anh, anh đã ngồi dưới đất. Tôi cũng không kéo anh dậy, mà vẫn còn rất tức giận nói: "Anh có gì không thể nói cho em biết được sao."

Nói xong tôi lập tức lảo đảo mà đi vào toilet.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.