Tư Đình

Chương 12




Ngày hôm sau, Phương Đại Đồng mặc cô thư ký ngăn cản vẫn hùng hùng hổ hổ xông vào phòng làm việc của Chung Ly, lúc đó Chung Ly đang chúi mũi trên bàn vẽ, thiết kế cái gì đó.

Anh ngẩng đầu nhìn lên Phương Đại Đồng đang hừng hực lửa giận, cúi đầu tiếp tục vùi đầu vào bản vẽ.

Thư ký Trương ở phía sau vội vàng hấp tấp nói: "Chung Tổng, vị tiên sinh này nói có chuyện gấp."

"Cô cứ đi ra ngoài đi." Chung Ly buông bút chì chuyên dụng trong tay xuống, vỗ vỗ bàn tay nói.

"Hừ hừ." Đợi sau khi thư ký rời khỏi, Phương Đại Đồng nheo mắt nhìn Chung Ly cười lạnh.

Chung Ly cũng hứng thú quan sát lại, hai tay ôm ngực nói: "Phương tiên sinh, sáng sớm tinh mơ đã đến đây tìm tôi không phải chỉ để cười hai tiếng thôi đấy chứ?"

"Dĩ nhiên là không phải." Phương Đại Đồng đi từng bước một tới chỗ Chung Ly, dùng vẻ mặt lạnh lùng nói: "Tôi đã thấy nhiều người đàn ông coi phụ nữ như đồ chơi nhưng chưa bao giờ thấy người đàn ông nào quá đáng được như Chung tiên sinh đây. Anh thật đúng làm tôi mở mang kiến thức."

Chung Ly cười khẽ: "Nhưng mà điều gì khiến anh cảm thấy tôi quá đáng một cách đặc biệt như vậy?”

"Người phụ nữ của mình vất vả nấu một chén canh lớn, kết quả anh ta không thèm ngó ngàng gì mà đi với tình nhân. Đây có coi là quá đáng không?"

Chung Ly đứng dậy nhìn thẳng vào mắt Phương Đại Đồng khẽ gật đầu: "Nói như vậy chén canh tốn bao nhiêu thời gian công sức người phụ nữ của tôi làm đã nằm gọn trong bụng anh? Phương Đại Đồng! Chuyện của vợ chồng chúng tôi, tại sao anh lại thích thò chân vào làm gì vậy?"

"Bởi vì anh luôn làm những chuyện khiến cô ấy đau lòng. Chung Ly, anh đến cùng có mắt có trái tim hay không? Anh không nhìn thấy Chu Tô vì anh mà đã thay đổi bao nhiêu ư?"

"Tôi đã làm chuyện gì khiến cô ấy đau lòng? Giả sử như tôi đã làm sai điều gì tại sao cô ấy không trực tiếp tới nói với tôi? Ngược lại anh là người ngoài lại hiểu rõ mọi chuyện hơn cả tôi. Anh không thấyvbô lý sao? Có những lúc tôi không hề biết chuyện gì đã xảy ra, tại sao lại như vậy? Hỏi thì cô ấy không chịu hé răng nhưng anh lại dễ dàng biết hết tất cả mọi chuyện. Chu Tô làm như vậy khiến tôi cảm thấy thực ra tôi thậm chí không bằng một người ngoài là anh- Phương Đại Đồng!"

"Đó là do anh căn bản không đặt mình vào hoàn cảnh người khác, đặt mình vào hoàn cảnh của cô ấy mà suy nghĩ, nếu không, cô ấy làm sao phải giấu giếm anh?"

"Nói như vậy, cô ấy thực sự có chuyện gạt tôi đúng không? Ha ha, có lúc tôi thật sự hoài nghi, rốt cuộc, hai chúng ta ai mới là người chồng đầu gối tay ấp với cô ấy? Anh nói tôi không đặt mình vào vị trí của cô ấy mà suy nghĩ vậy cô ấy có đặt mình vào vị trí của tôi mà suy nghĩ không, chuyện gì cũng giấu diếm, không nói chuyện với chồng mình mà lại đi nói với người ngoài là sao?"

Phương Đại Đồng hình như bị chọc giận, đôi tay hung hăng vỗ lên bàn, rầm một tiếng: "Anh ở bên ngoài vui chơi với tình nhân có suy nghĩ đến cảm nhận của Chu Tô sao, cô ấy đã chịu đựng những gì anh có thể cảm nhận sao? Thực ra anh chỉ coi cô ấy giống như một người có thể gọi khi cần và đuổi đi lúc không thích mà thôi. Tôi cho anh biết, họ Chung kia, anh không quý trọng thì đừng ích kỷ khư khư giữ lấy. Tôi quý trọng cô ấy nên không thể để cô ấy chịu nửa phần uất ức." (Like cho nam phụ)

Chung Ly híp mắt, lồng ngực khẽ nâng lên hạ xuống, tựa hồ đang cố gắng đè nén phẫn nộ của mình, chợt quay người hất đổ tất cả những thứ trên bàn vẽ, hậm hực nhìn Phương Đại Đồng nói: "Cô ấy thì có thể cảm nhận cái gì cơ chứ? Có điều gì bất mãn thì trực tiếp nói với tôi đây này… Chồng của cô ấy đây này… Cớ sao cứ để một người không liên quan gì bày tỏ bất mãn thay, anh có tư cách gì mà đến đây chất vấn tôi? Chung Ly này cũng nói rõ cho anh biết… Đừng tưởng rằng anh là con trai của Phương Văn Sơn thì có thể muốn làm gì thì làm. Chu Tô là vợ tôi, cái gì mà quý trọng cô ấy… Kiếp sau đi!"

Phương Đại Đồng không nghĩ là Chung Ly phản ứng gay gắt như vậy, nhẹ nhàng chỉnh lại cổ áo của mình thản nhiên cười một tiếng: “Nếu như anh nổi giận được như vậy thì không phải là hoàn toàn không quan tâm đến cô ấy, như vậy anh nghe kỹ lời cảnh cáo của tôi nhé. Tôi rất thích Chu Tô, nếu anh không yêu thương Chu Tô thì tôi sẽ thương cô ấy. Đây tuyệt đối không phải là đe dọa.” Phương Đại Đồng nói xong, nặng nề sập cửa rời đi.

Chung Ly lạnh lùng nhìn bóng lưng Phương Đại Đồng một lúc lâu, thở dài một cách nặng nề, ngồi phịch xuống ghế, nhìn những đồ vật bị mình hất xuống đất, bất chợt cười mỉa mai, đây rốt cuộc tính là gì?

Không lâu sau, Chu Tô lại tới, mắt sưng to như quả đào, mặt cũng sưng.

Chung Ly vùi đầu gõ gõ bàn phím máy tính, đầu không thèm ngẩng lên.

Chu Tô tiến tới, lúng túng lộ ra nụ cười: "Ừm…Anh đang làm gì vậy?"

"Đang bận." Chung Ly nhàn nhạt mở miệng, mắt không hề rời khỏi màn ảnh máy tính, ngón tay thon dài cũng không có dừng lại.

"À."Chu Tô a lên một tiếng vô thưởng vô phạt, nhắc tới túi giấy trên tay: "Ngày hôm qua anh không về nên em nghĩ có lẽ anh không có quần áo để thay, liền mang tới."

Một hồi trầm mặc Chung Ly mới mở miệng: "Tối ngày hôm qua em ăn gì? Có chừa phần cơm cho anh không?"

"Hả? Em ư? Anh cũng biết em nấu ăn không ra gì rồi mà nên tùy tiện ăn qua loa cho nên, cũng không có gì để lại cho anh." Tay Chu Tô vô thức mân mê vạt áo, lắp bắp nói.

"Thật sao? Cũng không nấu cơm tối tại sao lại gọi anh về. Có cái gì muốn hỏi ư? Ngày hôm qua ấy." Lúc nói lời này Chung Ly vẫn chưa buông con chuột trong tay.

"Không có." Chu Tô lắc đầu: "Thực ra tốt nhất không nên qua đêm bên ngoài, ở nhà không phải tốt sao? Không có chuyện gì, em về đây, anh tiếp tục làm việc đi." Nói xong xoay người muốn đi, lẳng lặng hít hít lỗ mũi, trong lòng như có tảng đá đè nặng, nếu nói tiếp nữa sẽ không thể thở nổi mất.

Đợi Chu Tô rời đi, Chung Ly lại cười khẽ, tay cuối cùng cũng thả lỏng, nhìn vào những dòng chữ không có ý nghĩa gì được mình đánh ra trên màn hình.

Bọn họ như thế này có thể gọi là vợ chồng sao? Từ lúc nào bắt đầu đã là một sự hoang đường chắc kết thúc cũng sẽ hoang đường y như bắt đầu thôi. Tại sao tâm ý của cả hai người bọn họ đều có thể tâm tình với người ngoài nhưng lại không cách nào cùng nhau ngồi lại bình tĩnh trò chuyện một chút? Có lẽ là do bọn họ vừa bắt đầu đã không có cách nào tâm tình với nhau nên bây giờ mới mệt mỏi như vậy. Chung Ly dùng tay bóp trán, chẳng lẽ từ đầu mình đã sai lầm rồi sao? Có lẽ chỉ nên cưới một cô gái hiền lành ngoan ngoãn, an phận chịu đựng cùng nhau sống qua ngày, âm thầm cất giấu tình cảm với Chu Tô tận sâu đáy lòng, như vậy mới thực sự tốt.

Hôn nhân của bọn họ thực sự đã đi vào ngõ cụt, cả hai người đều không có cách nào tìm được đường ra. Chung Ly nghĩ, nếu như tất cả mọi người đều mệt mỏi như vậy, có phải hay không nên buông tay?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.