Từ Đánh Dấu Bắt Đầu Làm Trăm Tỷ Đại Lão

Chương 14: Kiếm Tiền Bằng Bạo Lực




“Được rồi, đừng nói nữa..... Lái xe của anh đi.” Nếu để cho Tề Thiên nói tiếp, sợ rằng bệnh tình của Hoa Tử Ngang đã đến hồi nguy kịch, sắp chết đến nơi, không thể nói Hoa Tử Ngang tiếc chữ như vàng, nhưng tuyệt đối là lời ít mà ý nhiều, sao có thể tìm được một người nói nhiều như vậy làm cảnh vệ? Huấn luyện một chút, thời điểm nhàm chán cũng có thể nghe anh đơn độc nói chuyện rồi.

Tề Thiên nói chuyện cũng không thổi phồng nhiều lắm, có thể nói chính là bình dị, nhưng chính vì những lời nói chân thật chất phác đó làm Trưởng Tôn Ngưng rất xúc động, nếu như Tề Thiên không nói, sợ rằng Hoa Tử Ngang vĩnh viễn sẽ không nói tới những ngày chọc giận cô anh làm thế nào sống sót, té ra là tính toán tha thứ cho anh, nhưng cũng muốn làm khó dễ một chút, ngẫm lại, thật sự là cô quá ích kỷ, cô đã từng muốn làm một người vợ hiền, không để cho anh vì mình mà phân tâm lo lắng, lại vẫn không làm được, cô chưa từng đứng ở lập trường của anh để suy nghĩ, Tề Thiên nói rất đúng, ở nhà thì khi dễ anh thế nào cũng được, nhưng nhất định không thể để cho anh phải lo lắng khi đi công tác, có thể tưởng tượng ra khốn cảnh lâm vào nguy hiểm khi anh không tập trung, nhất định là chín phần chết một phần sống, lần này là may mắn, nếu như....... Cô không dám nghĩ nữa, không ngừng nhắc nhở chính mình, sẽ không bao giờ để anh mang theo cảm xúc đi công tác, tên ngốc kia, trong chuyện tình cảm so với phụ nữ còn lẩn quẩn hơn.

Tề Thiên yên lặng lái xe, thỉnh thoảng nhìn trộm Trưởng Tôn Ngưng một cái, thấy cô nhíu chặt chân mày rồi lại giản ra, trong lòng thầm nghĩ ‘thành công’ rồi, khẳng định chị dâu đã suy nghĩ cẩn thận, hẳn là sẽ không giận thủ trưởng nữa.

Đều là người thông minh, nói một chút liền thông suốt, chỉ đơn giản là trò chuyện dọc đường cũng không làm trễ nãi bao nhiêu thời gian, rất nhanh đã tới bệnh viện nhân dân thành phố X, Tề Thiên đã nói với Trưởng Tôn Ngưng là anh đưa Hoa Tử Ngang đến bệnh viện, cũng nói với cô một chút tình huống.

Bệnh viện nhân dân thành phố, khu nội trú lầu 18, tất cả đều là phòng bệnh cao cấp đặc biệt.

Hai người vừa ra thang máy thì thoáng ngẩn người, chỉ thấy không ít bác sĩ y tá vây quanh ở cửa một phòng bệnh, muốn vào mà không dám vào, muốn đi cũng không dám đi, giống như bị làm phép định thân, Tề Thiên và Trưởng Tôn Ngưng đi tới, bọn họ mới khôi phục ý thức xê dịch qua bên cạnh, Tề Thiên đưa Hoa Tử Ngang tới lúc anh đang ngủ say, đang sốt cao, ai ngờ vừa tỉnh thì tựa như con sư tử cáu kỉnh, nổi trận lôi đình, mặc kệ bác sĩ y tá muốn tiêm chích hay là cho anh uống thuốc, tất cả đều bị rống đi ra ngoài, y tá đầu tiên đi vào còn bị giáng cho một cái tát đang co rúc ở trong góc run lẩy bẩy, bình thuốc thủy tinh bể đầy đất, viện trưởng cùng cả đám lãnh đạo bệnh viện không khỏi câm như hến, ngơ ngác nhìn hai anh em đang trợn mắt nhìn nhau ở trong phòng bệnh, ai cũng không nhường ai.

“Thằng nhóc, nếu cậu không chịu phối hợp, còn dám hồ đồ thì đừng trách anh nói cho ông cụ biết.” Hoa Tử Nghiêu nhận được tin tức của Tề Thiên đã đi suốt đêm trở về, lúc này lấy thân phận anh cả ra khiển trách, cũng bởi vì sợ người trong nhà lo lắng mới không đưa em trai đến bệnh viện quân đội, nếu không thì tin tức đã sớm bị truyền về nhà rồi, ở trong nhà ông cụ chưa chắc có thể quản Hoa Tử Ngang, nhưng anh là đứa bé hiếu thuận nên cũng biết nặng nhẹ.

“Báo cáo thủ trưởng, chị dâu tới.” Tề Thiên tự chủ trương tìm Trưởng Tôn Ngưng, nhưng không thể nghi ngờ là lựa chọn chính xác nhất, nhìn thấy Trưởng Tôn Ngưng khóe miệng của Hoa Tử Ngang nhếch lên, tính tình lạnh lẽo thoáng ấm áp, đôi mắt trước đó đỏ ngầu đã khôi phục đen trắng, thâm thúy mà sâu kín.

“Quả nhiên là rất nguy cấp! Mạng người quan trọng, tôi thấy mọi người ở bệnh viện rất nguy cấp!” Trưởng Tôn Ngưng cười lạnh một tiếng, liếc mắt lườm Tề Thiên, Tề Thiên sờ sờ gáy dứt khoát giả chết, mọi người nghe được lời của cô không khỏi muốn ôm cô kêu to ‘thật hiểu lòng người’, đúng là người tốt, đáng tiếc bọn họ có lòng nhưng không có gan.

Đi tới trước mặt Hoa Tử Ngang, gật đầu coi như chào hỏi Hoa Tử Nghiêu: “Đánh cũng đánh, đập cũng đập, anh không muốn phối hợp trị liệu là muốn náo loạn à?” Thân thể là tiền vốn làm cách mạng, Trưởng Tôn Ngưng hận nhất là người không quý trọng thân thể của mình, vốn cùng Tề Thiên tới đây cũng là muốn an ủi anh, -lêquýđôn-thấy tình cảnh trước mắt cô rất giận, giận Hoa Tử Ngang cũng giận chính mình, nếu như cô không giận anh có lẽ sẽ không có chuyện ngày hôm nay.

“Em... Đi... Đâu vậy?” Phí sức nặn ra bốn chữ, khô khốc khàn khàn, khóe miệng rỉ ra một chút máu, đau nhói lòng cô.

Em đi đâu vậy? Là bởi vì tỉnh lại không nhìn thấy cô nên phát giận sao? Không thể không nói, thật sự rất ngây thơ, giọng của Hoa Tử Ngang giống như cô vợ nhỏ bị nhẫn tâm vứt bỏ, uất ức biết bao nhiêu, lôi kéo cánh tay nhỏ bé của Trưởng Tôn Ngưng, chỉ còn kém rơi hai giọt nước mắt to như hạt đậu, à, còn thiếu mảnh khăn tay nữa, vậy mà giọng điệu, thái độ, cũng như động tác của anh lại không làm cho người ta có cảm giác là đàn bà, ngược lại là trong sự cương nghị chính trực khí thế cường đại lại mang theo mấy phần ngây thơ dí dỏm của trẻ con, mẹ nó, làm người khác thích chết đi được.

Trưởng Tôn Ngưng nâng trán, day day huyệt thái dương, thật sự là không nhìn ra, tên đàn ông phúc hắc biến thái này còn có tiềm chất như thế, ngày nào đó không còn làm lính có thể lẫn vào giới điện ảnh hoặc truyền hình, trái với sự tỉnh táo của Trưởng Tôn Ngưng, tất cả mọi người đều không thể bình tĩnh, đám bác sĩ y tá suýt nữa ngã nhào tập thể, mới vừa rồi là tên điên nào đánh người đập đồ, cùng người có ánh mắt vô hại như con cừu nhỏ này là một? Nhân cách phân liệt? Hai mặt? Mamma-Mia (*), trở mặt so với thời tiết thay đổi còn nhanh hơn.

Tề Thiên hoàn toàn ngây ngốc, trợn trừng mắt, miệng há rộng, nhìn chằm chằm Hoa Tử Ngang, cái người tựa như cô vợ nhỏ này là thủ trưởng đại nhân mà anh ta sùng bái nhất đó sao? Anh ta đã với sự quen cường đại, phúc hắc, khí phách, mạnh mẽ vang dội, tâm hắc thủ ngoan(*) của thủ trưởng đại nhân, chuyện này...... Sẽ không bị đánh tráo người đó chứ? Không biết, không xác định, không thể tưởng tượng nổi, quá kinh hãi! Rốt cuộc cây vạn tuế đã nở hoa rồi.

Bởi vì Hoa Tử Nghiêu đã chuẩn bị tâm lý, coi như trấn định, nhìn hai người cười cười không nói gì, Trưởng Tôn Ngưng tới đây đối với anh không có gì lạ, đứng dạt sang một bên chờ xem trò vui, anh thật sự rất muốn biết dạng phụ nữ gì khiến cho thằng em trai khó dây dưa, cảm xúc tình cảm lại thấp, ngoan cố như khối tảng đá này tan chảy.

“Tại sao... Khụ... Bỏ lại anh.......” Hai chữ ‘mặc kệ’ phía sau không thể nào nói ra, giọng nói thật sự vô cùng đau đớn, bởi vì tằng hắng một cái là chấn động đến dây thanh quản, lại rỉ ra không ít máu.

Khụ khụ, Trưởng Tôn Ngưng hắng giọng, đưa tay lau vết máu trên khóe miệng anh, liếc mắt cảnh cáo: “Đừng có giả bộ vô tội, giả bộ nhỏ yếu, không thích hợp với anh.” Thấy anh vừa nói cuống họng đã rỉ ra máu, trái tim cô co rút đau đớn từng trận, râu đã được cạo sạch nên có thể thấy rõ so với lúc trước không phải gầy đi một chút, đến cùng là mấy ngày này anh có bao nhiêu gấp gáp, bao nhiêu nóng ruột, ngược đãi bản thân thành ra như vậy, quá đáng ghét, đau lòng quá......

Trưởng Tôn Ngưng vừa thương lại hối hận, tiến lên một bước ôm Hoa Tử Ngang, đầu cọ xát ngực anh, an ủi anh, cũng muốn nói cho anh biết mình không còn tức giận, thật ra thì tha thứ hay không tha thứ cũng không sao cả, sự kiện nhân sâm là một bài học sinh động không vui cho hai người mới vừa học yêu như bọn họ, đặc biệt là cô, thương anh, ngoại trừ đoạt lấy còn phải bao dung, thông cảm, trước kia cô là người cô độc, lúc làm việc hoàn toàn theo ý của mình, chuyện giết người phóng hỏa, chỉ cần là hoàn thành nhiệm vụ không ai quan tâm đến quá trình, cho nên cô rất ít nghĩ tới cảm thụ của người khác, mặc dù Hoa Tử Ngang cường đại bá đạo, trong quân đội dậm chân chấn động, ở bên ngoài lại càng không có người nào dám trêu chọc hỗn thế ma đầu, nhưng hoàn cảnh sinh hoạt dù sao cũng không giống với cô, nói chuyện làm việc cũng sẽ không ích kỷ như vậy, không thể phủ nhận, Hoa Tử Ngang sẽ không lời ngon tiếng ngọt, nhưng thực tế so với cô, anh làm rất tốt.

“Thật xin lỗi, em sai rồi.” Trưởng Tôn Ngưng nằm ở ngực Hoa Tử Ngang buồn buồn nói, cô thật sự biết sai lầm của mình rồi, vì cô ‘cố tình gây sự’ khiến Hoa Tử Ngang phân tâm, suýt nữa nhiệm vụ thất bại, còn hại chiến hữu của anh bị trọng thương nằm viện, sớm biết thế sẽ không cáu kỉnh với anh, nhưng cô đâu phải là tiên tri, cô là kẻ mới học yêu, có quyền phạm sai lầm, sai thì sửa, không tái phạm nữa, đúng hay không, về sau cố sức ít phạm sai lầm là được, lúc đầu cũng là Hoa Tử Ngang có lỗi trước, một cây làm chẳng nên non, dù thế nào đi nữa anh cũng phải bị trừng phạt, lần này thì cho anh mặt mũi, nhận sai cũng không mất miếng thịt nào.

Chẳng qua, cô lại dùng âm lượng chỉ hai người mới có thể nghe được, nói: “Nếu sau này anh dám phản bội, nhất định em sẽ khiến anh khổ sở cả đời.” Không phải uy hiếp mà đây là phong cách của cô, cũng coi như phòng hờ anh.

Hoa Tử Ngang cũng lấy đồng dạng âm lượng nói: “Sẽ không có cơ hội đó.” Lúc này anh rất tự tin, nhưng còn chưa biết, đúng là mình tặng cho cô một cơ hội, hối hận thiếu chút nữa nổ súng tự sát, đây là nói sau này.

Tiếp theo, hai người lại nói chuyện như trước.

“Hả?” Hoa Tử Ngang cố làm như không nghe rõ, khẽ nâng lên khóe môi, bàn tay xoa xoa mái tóc dài của cô, rõ ràng là tâm tình rất tốt, không biết, nếu anh biết Trưởng Tôn Ngưng có một đống lớn ý tưởng ở phía sau sẽ có cảm tưởng như thế nào?

“Ông xã, em sai rồi, không nên cáu kỉnh với anh, em không hiểu chuyện, anh đánh em đi.” Trưởng Tôn Ngưng thề phải tiến hành nói xin lỗi tới cùng, ở trước mặt người khác cho Hoa Tử Ngang đủ mặt mũi, nhưng nhìn khuôn mặt ngoan ngoãn của cô, ai nỡ đánh?

“Ừ, tha thứ cho em.” Nói xong, hôn một cái lên trán cô.

*Mamma-Mia: là từ cảm thán trong tiếng Ý giống như Wo, Mamma Mia là tên một hát hát của ABBA.

*Tâm hắc thủ ngoan: lòng dạ đen tối ra tay ngoan độc

Hết chương 48

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.