Tứ Đại Danh Bộ Chấn Quan Đông

Chương 79: Ngoại truyện 6: Trung học phổ thông (1)




Tưởng Tích Tích dẫm lên tuyết đọng ở trên sườn núi mà đi, nàng không buông tha bất kỳ một chỗ khả nghi nào. Phàm là chỗ nào có mô đất nhô cao nàng sẽ dùng kiếm kiểm tra cẩn thận. Nhưng một đường này nàng vẫn chưa có bất kỳ phát hiện nào. Đi thêm vài bước về phía trước, đến bên kia của quả núi thì ánh mặt trời cũng không mãnh liệt như lúc nãy, gió ngẫu nhiên sẽ thổi qua một trận khiến nàng rùng mình. Nàng quấn chặt áo khoác da dê mặc bên ngoài, lại chạy nhanh về phía trước hai bước muốn làm ấm người nhưng khi đi đến một chỗ tuyết nhô cao thì dưới chân hụt một cái, muốn quay đầu lại đã không kịp nữa rồi. Một chân còn lại cũng không nghe lời mà trượt theo khiến cả người nàng ngã nhào vào một cái hố tuyết thật sâu.

Đáy hố có tuyết đọng dày nên Tưởng Tích Tích cũng không bị thương nhưng tuyết cũng theo nàng ngã xuống mà rơi vào trong hố, lấp cả nửa người nàng, khiến nàng bị đông lạnh. Trong lòng nàng thầm mắng một câu, rũ tuyết trên người, hai chân hơi nhún muốn nhảy lên trên.

“Ô…… Ô…… “Một trận tiếng khóc ẩn ẩn vang lên bên trong đống tuyết, là tiếng một nam nhân, khi có khi không, như ẩn như hiện, vô cùng áp lực nặng nề. Tưởng Tích Tích dừng lại động tác, nghiêng người hỏi, “Ai thế? Là Tần Đinh sao?”

Không có người trả lời nàng, trong đống tuyết vắng vẻ không tiếng động, giống như thanh âm vừa rồi chỉ là ảo giác của nàng. Nhưng Tưởng Tích Tích lại không thể coi như chuyện này chưa từng phát sinh, nàng nhào qua đống tuyết mà liều mạng đào tuyết lên, vừa đào vừa kêu, “Tần Đinh, có phải ngươi không? Ta là người của Tân An phủ, ta tới cứu ngươi đây.”

Đỉnh đầu đột nhiên chợt lạnh, khiến Tưởng Tích Tích hoảng sợ, nàng ngẩng đầu, mới phát hiện hóa ra là tuyết đọng trên nhánh cây rơi trên đầu nàng vì thế trong lòng cũng nhẹ nhàng một chút. Nàng lại lần nữa cúi người bới tuyết, lay vài cái thì đột nhiên có điểm cảm thấy không thích hợp. Nàng luôn cảm thấy bên trên có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm mình, vì thế lại ngẩng đầu lên nhìn về bên cạnh hố tuyết.

Nhưng trừ bỏ nhánh cây bị chìa ra kia thì bên trên cái gì cũng không có, giống như vừa rồi, Tưởng Tích Tích nhìn một lúc lâu thì rốt cuộc lắc lắc đầu, lại một lần nữa cúi người đào tuyết. Lúc này động tác của nàng thong thả hơn nhiều, trở nên có chút không chút để ý, bởi vì khẩn trương trong lòng vẫn không tiêu trừ, lông tơ sau lưng vẫn luôn dựng lên, giống như chúng nó nhìn thấy cảnh tượng dị thường khủng bố nào đó mà mắt nàng không nhìn thấy vậy.

Đầu ngón tay nàng tê rần, tựa hồ đã chọc vào thứ gì cứng rắn. Tưởng Tích Tích vội đem tuyết gạt ra, lúc nhìn thấy thứ kia thì sợ tới mức đột nhiên rụt tay về.

Đó là một khuôn mặt, một khuôn mặt bị đông lạnh đến như cục đá cứng đờ. Nhưng dù thế thì miệng nó vẫn nhẹ nhàng mấp máy, giống như đang nói với nàng cái gì. Giọng nói thực nhẹ, nhẹ đến mức nàng phải cong lưng mới nghe được rõ lời nó nói.

“Cẩn thận, nó tới, nó đang ở ngay phía sau ngươi.”

“Kẽo kẹt…… Kẽo kẹt……”

Tiếng chân dẫm trên tuyết đúng lúc này vang lên, Tưởng Tích Tích cắn môi, không hề do dự mà quay đầu nhìn về sau, lại phát ra một tiếng thét chói tai.

Trong mắt nàng là một đôi chân, trắng hơn tuyết, nó đứng ở bên ngoài hố tuyết, tựa hồ đã “Nhìn trộm” nàng từ lâu. Lúc nàng còn chưa kịp hoàn hồn thì đôi chân kia đã trượt vào trong hố tuyết, tới đáy hố, nửa người trên của nó rốt cuộc cũng hiện ra: Đó là một nam nhân, thân thể trần trụi chỉ khoác một kiện áo bào thêu. Hắn nhìn Tưởng Tích Tích, ánh mắt tựa hồ sớm xuyên qua quần áo nàng mà nhìn vào trong.

Tia nhìn dâm tà đầy trong mắt, rồi hắn đột nhiên hướng Tưởng Tích Tích đánh tới, ngón tay lạnh lẽo xoa vòng eo nàng, cởi ra áo khoác da dê bên ngoài. Tưởng Tích Tích rốt cuộc hồi phục lại từ trong kinh hách, nàng chuyển người, cởi áo da dê còn bản thân như một cái đuôi cá trượt đi, thoát khỏi khống chế của hắn. Nàng thả người nhảy ra khỏi hố, chạy thục mạng về phía trước.

Gió cắt qua mặt nàng, đem làn da non mịn của nàng cắt đến đau đớn nhưng nàng cũng không thể đi quan tâm, chỉ có thể tiếp tục liều mạng chạy về phía trước, bên tai tựa hồ truyền đến tiếng “Kẽo kẹt kẽo kẹt” dẫm trên tuyết. Nhưng mỗi lần nàng quay đầu lại thì lại không thấy gì. Loại cảm giác khủng bố này thật kinh khủng, biết rõ mình là con mồi nhưng lại không biết thợ săn đang ở chỗ nào. Điều này đúng là khổ hình đối với tâm thần đã vốn quá đỗi kinh hách của nàng.

Da đầu nàng chợt căng ra, một bàn tay vô hình sờ lên búi tóc nàng, đột nhiên kéo một cái khiến tóc nàng xổ tung ra. Cả người Tưởng Tích Tích run lên, rút kiếm đâm về phía sau, dù không đâm được vào cái gì nhưng có vẻ như tạm thời ngăn được kẻ theo đuôi. Trong lòng nàng hơi hoãn lại, dưới chân vẫn bước nhanh. Đúng lúc này nàng đột nhiên thấy bên hông chợt lạnh, cả người bị nhấc lên cao, ném thật mạnh lên một đống tuyết.

Tưởng Tích Tích nhìn chằm chằm triền núi trống rỗng trước mặt, cảm thấy trái tim đều sắp nhảy ra khỏi ngực nhưng trừ bỏ khói trắng nàng thở ra thì nửa bóng người cũng không có. Nhưng nàng biết rõ, cách mình không xa là một “Người”, hắn không có ý tốt, như hổ rình mồi, trong khoảnh khắc liền có thể đem thứ quý giá nhất của nàng cướp đi.

“Ô……. “

Đúng lúc này một tiếng sáo bay từ chỗ cao xuống dưới, thanh âm thực nhẹ, cơ hồ muốn hòa vào trong không khí lạnh băng, ngay sau đó, bên tai nàng vang lên một tiếng thở dài không cam lòng.

Có thứ gì đang dần dần rời xa, Tưởng Tích Tích cưỡng bách chính mình quay đầu lại, nàng nhìn thấy giữa đám cây cối có một đôi chân càng đi càng xa, trong chốc lát đã biến mất trong chân trời mênh mang.

Nhưng nàng không dám thả lỏng, vội vàng bò dậy, thất tha thất thểu đi về phía trước chạy như điên, thân thể đột nhiên đụng vào một đồ vật ấm áp. Nàng cả kinh, máu cả người lạnh lại, rút kiếm liền chém nhưng kiếm còn chưa đến nơi thì người phía trước đã đè lại tay nàng, “Tưởng cô nương, là ta, ngươi làm sao vậy? Vì sao lại hoảng loạn như thế, áo khoác của ngươi đâu?”

Giọng nói quen thuộc vang lên, là Lưu Tự Đường. Trong lòng Tưởng Tích Tích nóng lên, thiếu chút nữa rơi lệ. Nàng đem nước mắt cố nhịn lại, “Lưu đại nhân, ta tìm được Tần Đinh, hắn ở trong một cái hố tuyết cách đây không xa.”

***

Lưu Tự Đường ở trong hố tuyết đào nửa ngày cũng không thấy gì hết, đừng nói người, ngay cả một mảnh quần áo đều không có. Hắn ngẩng đầu, “Tưởng cô nương, ngươi thật sự thấy Tần Đinh ở chỗ này sao?”

“Ta chưa từng gặp hắn nhưng luôn cảm thấy đó là hắn. Hơn nữa, hắn còn cảnh báo cho ta kẻ kia đang tới, may có hắn cảnh báo mà ta mới không bị thứ kia đánh lén thành công, tránh được một kiếp.”

Lưu Tự Đường nhìn bên cạnh hố tuyết, “Cái thứ kia rốt cuộc là cái gì? Dựa theo ngươi nói thì chắc là vừa rồi ngươi đã gặp linh hồn của Tần Đinh, chẳng lẽ Tần Đinh cũng là bị cái thứ kia giết chết sao?”

“Ta không biết nó là cái gì, nó lúc ẩn lúc hiện, có khi chỉ có hai cái đùi, có khi lại là một nam nhân. Nhưng ta có thể khẳng định hắn muốn làm chuyện vô liêm sỉ với ta, là hạng hái hoa tặc vô sỉ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.