Tứ Đại Danh Bộ Chấn Quan Đông

Chương 74: Ngoại truyện 1: Đám cưới




Trong số ba đôi chân đứng “Xem” Tần Đinh thì có hai đôi rất nhanh đã xoay người rời đi, chỉ còn một đôi vẫn đứng bên miệng hố, lẳng lặng nhìn Tần Đinh. Tần Đinh cảm thấy lông tơ cả người đều dựng lên, bị một đôi mắt vô hình nhìn thấy thì quả thực còn lạnh hơn cả hố tuyết.

Đột nhiên, cặp kia chân hướng phía trước bước một bước, chậm rãi ngồi xổm xuống, theo miệng hố tuyết trượt xuống, cùng Tần Đinh “Mặt đối mặt” đứng.

Tần Đinh không muốn ngồi chờ chết, hắn móc từ hầu bao ra một lá bùa màu vàng ném về phía trước, còn mình thì xoay người nhảy lên trên. Mắt thấy nửa thân mình đã nhảy ra ngoài hố thì mắt cá chân đột nhiên bị túm lại, cả người bị kéo xuống đấy hố. Lực đạo lúc này rất lớn khiến cái hố rung động, tuyết rơi đầy, ngập nửa cái hố.

Tiếng thét chói tai của Tần Đinh truyền ra từ cái hố, vô cùng thảm thiết khiến động vật ngủ đông trong rừng đều bừng tỉnh. Một con sơn tước kêu lên sợ hãi rồi từ nhánh cây bay lên. Nó đập cánh khiến tuyết trên cành rụng xuống, dừng ở trên áo bào hoa lệ của Cửu Hiền Nữ rồi nhanh chóng tan mất. Nàng ta bất động thanh sắc nhìn đáy hố, giữa mày hơi hơi nhăn lại, “Ai, xem ra so với cống phẩm thì người sống vẫn hấp dẫn ngươi hơn, đành vậy, đành vậy.” Nàng ta nhẹ phất tay áo, xoay người rời đi, mặc kệ tiếng Tần Đinh từ bén nhọn biến thành rên rỉ, cũng không quay đầu lại chút nào.

Lúc gà gáy tiếng đầu tiên, Nguyên Khánh liền tỉnh lại, mới vừa mở to mắt thì hắn liền cảm thấy hàn khí ập vào trước mặt, may mắn Cửu Hiền Nữ tức thời đưa tới một kiện áo ngoài mới giúp hắn chống chọi với thời tiết lạnh lẽo.

“Sư…… Sư phụ, thế nào, tam thi xuất hiện sao?” Nguyên Khánh run rẩy nói.

Cửu Hiền Nữ không trả lời, đầu nhìn về phía ba cái đĩa, Nguyên Khánh nhìn qua phát hiện cống phẩm đã không thấy đâu thì không khỏi tươi cười rạng rỡ, “Thịch thịch thịch” ở trong tuyết dập đầu mấy cái, “Sư phụ thật là xảo diệu, đồ nhi nếu có thể đắc đạo thành tiên thì tuyệt sẽ không quên ơn sư phụ.”

Những đồ đệ khác đều vây tới hỏi, “Nguyên Khánh, có phải ngươi thấy thân thể nhẹ nhàng hơn rồi không?” Có người khác lại hỏi, “Lúc tam thi thần ra, ngươi có cảm giác gì?” Nguyên Khánh nhất nhất đáp lời bọn họ, vài người đàm luận hứng thú dạt dào, hoàn toàn không chú ý tới gương mặt của Cửu Hiền Nữ đã trở nên lạnh băng âm trầm, cùng bộ dạng bình thản trong dĩ vãng hoàn toàn khác nhau.

***

Quỳ Châu.

Lưu Tự Đường cùng hai gã hộ vệ đi vào phủ Quỳ Châu thì huyện lệnh Trịnh Vinh Hoa sớm đã chờ ở ngoài cửa, thấy ba người xuống ngựa, hắn liền chạy nhanh đến hành lễ, “Lưu đại nhân, thật tốt vì ngài đã tới, xảy ra án lớn thế này ta thật sự hoang mang lo sợ, không biết bước tiếp theo nên làm thế nào, chỉ có thể hướng triều đình xin chỉ thị. Ngài tới rồi thì ta có thể an tâm chút.”

Lưu Tự Đường nâng tay lên, ý bảo hắn không cần nhiều lời. Mấy người đi vào bên trong phủ, nước trà còn không dâng lên thì hắn đã nhìn Trịnh Vinh Hoa, hỏi “Trịnh đại nhân, thánh thượng chỉ nói ta phải cấp tốc tới Quỳ Châu một chuyến, vụ án cụ thể thế nào thì thỉnh ngài kể rõ.”

Trịnh Vinh Hoa lau mồ hôi, “Ngài đã đi mấy ngày liên tục, hay trước uống ly trà……”

“Không cần, Trịnh đại nhân trước nói về vụ án đã, thừa dịp trời chưa tối, chúng ta muốn tới hiện trường vụ án.”

“Là thế này, năm nay Quỳ Châu mưa nhiều, tháng trước có một trận mưa to rồi lũ bất ngờ về, đem mấy thôn ở chân núi đều cuốn hết. May mà ta phản ứng kịp thời, đem thôn dân cùng gia súc gia cầm sơ tán trước cho nên chưa có tổn thất gì nhiều. Nhưng mấy ngày trước nước rút, lúc thôn dân về nhà thì phát hiện một bãi tha ma ở chân núi bị nước cuốn qua, nhiều quan tài bị cuốn lên mặt, có một ít quan tài lâu đời, gỗ đều mục, xương cốt đều lộ ra. Đây thực cũng không phải chuyện lớn gì, mộ tổ tiên bị hủy thì chỉ có thể một lần nữa đóng quan, di chuyển đi an táng là xong. Nhưng lúc các thôn dân thu thập di cốt tổ tiên thì phát hiện có thêm hơn hai mươi thi thể.”

“Nếu thiếu thì có thể giải thích là do nước cuốn trôi, nhưng nhiều hơn thì quá là kỳ quái. Mồ chôn ai thì thôn dân đều biết, không duyên không cớ sao lại có thể nhiều ra bao nhiêu thi thể như vậy chứ?” Lưu Tự Đường nhíu mày hỏi.

“Còn không phải thế sao. Lúc ấy ta cũng nghĩ bọn họ nhầm, nghĩ nhà ai đó đã rời thôn cho nên không mang theo di cốt tổ tiên. Nhưng lúc đến nơi ta mới biết mình đã sai. Bởi vì này hai mươi mấy cỗ thi thể này toàn bộ đều không có quan tài, mà chỉ được cuốn trong chiếu, hơn nữa nguyên nhân bọn họ chết đều giống nhau.”

“Là cái gì?” Lưu Tự Đường rướn người về phía trước.

Trịnh Vinh Hoa đè thấp thanh âm, phảng phất như sợ bị những người khác nghe thấy, “Xương cốt bọn họ đều biến thành màu đen, toàn bộ đều là bị độc chết.”

“Thời gian chết thì sao?”

“Thi thể đã hoàn toàn chỉ còn xương trắng, hạ quan đoán hẳn là phải hai năm trở lên.”

“Có người tới nhận xác không?”

“Bố cáo đã dán ra ngoài, nhưng vẫn chưa thấy có người tới nhận xác.”

Hai mươi mấy cỗ thi thể toàn bộ đều bị đặt trong một căn lều bên cạnh bãi tha ma. Đúng như lời Trịnh Vinh Hoa, những cái xác này chỉ còn xương cốt, mà xương đều là màu đen. Nhìn từ xa thì bọn chúng như thể bị thiêu đốt, khiến trong lòng Lưu Tự Đường không thoải mái. Hắn đem những ý nghĩ không tốt này bỏ qua một bên, ngồi xổm xuống xem xét những khối thi thể này, thậm chí không màng thuộc hạ khuyên can, hắn còn đưa tay cầm lấy một đoạn xương ống chân đã đứt thành hai, lướt ngón tay qua mặt ngoài gập ghềnh.

“Đại nhân, ngài vẫn buông xuống đi, đừng làm bẩn tay mình,” Trịnh Vinh Hoa ở một bên khuyên can nói, “Những xương cốt này đều đen thành dạng này thì nguyên nhân chết đã rõ ràng, khẳng định là trúng độc, cũng không biết là ai tàn nhẫn đến mức độc chết nhiều người như vậy, lại còn nghĩ ra biện pháp âm độc, đem thi thể chôn ở bên trong đống mồ mả……”

Lưu Tự Đường đánh gãy lời ông ta lải nhải, “Trịnh đại nhân, thi cốt biến thành màu đen chẳng lẽ nhất định là do trúng độc sao?”

Trịnh Dung Hòa ngây ngẩn cả người, “Khó…… Chẳng lẽ không phải sao? Tự cổ chí kim, chúng ta không phải đều phán đoán như vậy sao?”

Lưu Tự Đường đứng lên, hơi nhướng mày, “Chính bởi vì cố chấp với phán đoán của mình, không phán đoán xa hơn nên mới tạo nên nhiều vụ án oan.”

Lời này của hắn không hề gợn sóng nhưng trong lòng Trịnh Dung Hòa lại nhấc lên một con sóng lớn. Hắn vội khom lưng hành lễ, “Là hạ quan sơ sót, hạ quan nguyện nghe kỹ càng, còn thỉnh đại nhân chỉ bảo.”

Lưu Tự Đường một tay đem hắn nâng lên, “Ta không phải cố ý làm khó dễ ngài, mà chỉ sợ sau này ngài xử án có thiếu xót nên mới muốn nói thẳng với ngài. Kỳ thật Trịnh đại nhân cũng không nói sai, những người này xác thật là trúng độc mà chết, chẳng qua, xương cốt biến thành màu đen cũng không thể quy chụp mỗi là vì trúng độc, bởi vì phương thức và vị trí mai táng cũng có khả năng khiến xương biến thành màu đen. Chỉ là,” hắn nói xong liền đem khúc xương trong tay cho Trịnh Vinh Hoa xem, “Ngài xem, trên mặt xương có vài vết nhỏ màu xám xanh, đây mới là chứng cứ do trúng độc mà chết.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.