Tứ Đại Danh Bộ Chấn Quan Đông

Chương 36: 36: Tạ Đạc Anh Đã Hài Lòng Chưa




Editor: Nguyetmai

Phùng Cửu Luân tâng bốc Phương Văn Định đến vậy cũng có cái lý riêng của nó. Phương Văn Định không hổ là người xuất thân từ thế gia chuyên về bắn cung, trình độ rất cao, biểu hiện trên các phương diện đều ưu tú.

Phương Văn Định tương đối xuất sắc ở cả kỹ thuật bắn cung lẫn chỉ huy chiến thuật, cũng được xem như vào hàng top trong giải đấu liên trường.

Nếu không gặp phải Hàn Sâm mà đổi lại là một đội hạng trung thì e rằng họ chẳng phải đối thủ của gã.

"Trước tiên chúng ta cứ chiếm lấy chỗ thuận lợi, sau đó hẵng tìm cơ hội phản kích." Đội trưởng chỉ huy là Hứa Thiên Hào nói.

"Tôi cảm thấy không cần thiết đâu đội trưởng, cứ mặt đối mặt mà đấu, thực lực của chúng ta thế này còn phải sợ chúng nó sao?" Trương Dương lên tiếng.

Lữ Mông nói: "Thời gian chúng ta luyện tập với nhau quá ngắn, nói tới chuyện phối hợp chiến đấu trên trận địa thì chẳng thể nào bằng được người thuộc đội Tư Mạn, chi bằng xông liều lên một lần, chỉ cần biến thành một trận bắn tầm ngắn thì với trình độ hiện tại, một mình lão Tam cũng dư sức giải quyết họ."

"Hàn Sâm, cậu thấy thế nào?" Hứa Thiên Hào hỏi.

"Chỉ là Tư Mạn thôi, đằng nào mà chẳng thắng." Hàn Sâm cười đáp.

Nghe thấy câu này của Hàn Sâm, lão Thạch lên tinh thần ngay: "Vậy còn đợi gì nữa, sang đánh một trận cho sướng!"

"Vậy thì xông lên đánh." Hai năm nay ở trong đội của trường, Hứa Thiên Hào đã khó chịu vô cùng, lúc nào cũng bị người khác đè đầu cưỡi cổ, mấy người mới như Hàn Sâm cũng lên tiếng rồi nên cậu ta bèn cắn răng hạ lệnh.

Năm người nương vào sự yểm trợ của các chướng ngại vật, chạy nhanh về phía địch thủ, không hề có ý định chiếm lấy vị trí tốt để bắn.

"Ha ha, Hắc Ưng dốc toàn lực xuất kích thế này đúng là không coi đội Tư Mạn ra gì."

"Giỏi đấy."

"Cứ vậy xông lên có nguy hiểm quá không?"

"Có gì nguy hiểm chứ, Hàn Sâm cần gì phải sợ dăm ba đội có trình độ cỡ Tư Mạn, cậu ta đủ thực lực áp chế được tất, dù sao thì cậu ta cũng là đối thủ Kinh Cực Vụ đã chọn mà."

"Không tồi, không tồi, tôi thích cái phong cách này."

Mắt trông năm người của đội Hắc Ưng đều ra trận, cảm xúc của khán giả lập tức trào dâng, quyết đấu bắn cung hay nhất là phải đấu chính diện, còn lập trận rồi đấu là vô vị nhất.

Phùng Cửu Luân vốn đang lo Phương Văn Định không nắm bắt được trận đấu, cho tới khi đội Hắc Ưng đánh tới, ông ta bèn vui vẻ mỉm cười: "Xem ra tôi đã đánh giá cao thực lực của đội Hắc Ưng, trình độ cá nhân kém cỏi thì cũng thôi đi, đằng này ngay cả chiến thuật cũng cẩu thả như thế, năm người vốn không có phương thức đánh trận hay yểm hộ đáng nói đều lên cả, toàn làm bừa. Hơn nữa nếu như muốn đột kích thì ai lại đi chọn cung trợ lực cường độ cao, nên chọn trường cung cường độ thấp có độ linh hoạt cao mới đúng, xem ra đội Tư Mạn sẽ thắng dễ hơn dự đoán của tôi ấy chứ."

Văn Tú Tú không khỏi chau mày khi xem hình ảnh thi đấu, với kiến thức mới bổ sung gần đây của cô thì mấy lời của Phùng Cửu Luân rất có lý.

Lần xuất kích này của nhóm Hàn Sâm thật ra quá lỗ mãng, bình thường nếu muốn tiếp cận địch thủ, cần mượn trợ lực của tầng tầng lớp lớp chướng ngại vật và trận hình để tiến lên, đội viên vừa ẩn nấp vừa từ từ chiếm cứ vị trí có lợi. Tuy nhiên năm người họ lại xông lên hết cả, rất dễ bị kẻ địch trốn sau chướng ngại vật bắn lén.

Chỉ có một hy vọng thắng duy nhất, chính là hỏa lực của họ đủ để ghìm chân trường quân đội Tư Mạn, khiến cho đối thủ không có cơ hội bắn lén. Nhưng cho dù năm đấu với năm, chủ động ra tay đã là đẩy bản thân vào tình thế xấu, hầu như không có khả năng áp chế sức mạnh của đối phương. Huống hồ gì, trận hình của đội Hắc Ưng hơi lộn xộn, không có lợi cho việc chế ngự đội địch.

Phương Văn Định nhìn nhóm Hàn Sâm chạy vọt tới, ngầm cười lạnh một tiếng, ra lệnh với các đội viên: "Giữ nguyên trạng thái, mọi thành viên chiếm lấy các vị trí có lợi, chờ tôi ra hiệu rồi bắn!"

"Đội trưởng, họ đã tiến vào tầm ngắm của chúng ta, bắt đầu được chưa?" Thành viên giữ cung trợ lực 14.0 hỏi Phương Văn Định.

"Tạm thời chưa cần, chờ họ chạy đến khu vực cây đổ rồi mới dốc toàn bộ hỏa lực đánh úp." Phương Văn Định thoáng nhìn nhóm Hàn Sâm, ngẫm nghĩ rồi nói.

Nhóm Hàn Sâm vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại, dù rằng bây giờ thời cơ bắn bọn họ đã tới, nhưng chỉ có một cây cung trợ lực có cự li bắn hiệu quả còn cung của những người khác đều không bắn tới được chỗ đó.

Kiểu bắn cá nhân không có tác dụng lớn trong hoàn cảnh này, Hàn Sâm và đồng đội tiếp tục tiến lên, Phương Văn Định vẫn kệ cho họ chạy tới.

Khu vực cây đổ chỉ có một cây gỗ đổ làm chỗ trốn, là nơi trống trải nhất trong đấu trường, cũng nằm trong phạm vi bắn của cả nhóm Phương Văn Định nên rất có lợi với họ.

Mắt trông thấy năm người kia xông tới nơi, đến khán giả cũng toát mồ hôi lạnh, tình hình hiện tại của nhóm Hàn Sâm không ổn.

"Xem ra trận đấu sẽ kết thúc trong vòng chưa đầy năm phút." Phùng Cửu Luân thấy nhóm Hàn Sâm xông thẳng vào khu cây đổ không thèm suy nghĩ, cười tít mắt.

Song nét cười của Phùng Cửu Luân nhanh chóng đông cứng lại, dần dần trở nên rất khó coi.

Toàn bộ người của đội Hắc Ưng đã tiến vào phạm vi xạ kích của Phương Văn Định, cũng có nghĩa là họ đã nằm trong tầm ngắm của nhóm Hàn Sâm.

Khi Phương Văn Định ra lệnh cho đội viên chuẩn bị bắn tên cùng một lúc, bỗng phát hiện từng mũi tên sắc đã bay tới, lại còn hướng về vị trí mà họ đang ẩn nấp.

Trong mấy thành viên đang chuẩn bị bắn, có hai người cho rằng mình nấp rất kín không thể bị phát hiện liền lập tức trúng tên, máy báo động vang lên, họ liền bị knock out.

Cho dù Phương Văn Định và hai người còn lại phản ứng đủ nhanh, rút về phía sau chướng ngại vật, không bị tên bắn trúng nhưng cũng vì thế mà mất đi cơ hội tấn công.

Mọi người ngơ ngác nhìn Hàn Sâm liên tiếp bắn năm mũi tên trong nháy mắt, trong tích tắc, trường đấu trở nên yên tĩnh. Không một ai nghĩ tới kết quả này, lát sau bỗng có tiếng hoan hô như núi động biển gầm đồng loạt vang lên.

"Mẹ nó, đúng là thần mà, sao cậu ta biết được nơi ẩn nấp của năm người trường quân đội Tư Mạn chứ?"

"Quá nhanh, không thể nhìn rõ được đường bay của năm mũi tên ấy luôn!"

"Mạnh, mạnh quá, thảo nào lại trở thành đối thủ của Kinh Cực Vụ, lần này đúng là gian lận trước mắt Thượng Đế mà!"

"Quá mạnh mẽ, thực không hổ là đức vua, áp chế triệt để đối thủ trong cuộc thi hắc bạch quyền đã đành, đến cả bắn cung cũng đỉnh như vậy."

"Vô địch rồi."

Cả đấu trường rất lớn, khoảng cách lại xa, nếu như đối thủ có cơ hội giấu mình thì đôi khi rất khó để phát hiện vị trí của họ, nhưng năm mũi tên do Hàn Sâm bắn ra liên tiếp quá thần kỳ, giống như đã quan sát nhất cử nhất động của nhóm Phương Văn Định từ lâu, loại bỏ hai người, áp chế ba người, thoạt nhìn như thể người lớn đang trêu trẻ con chứ không phải là cùng trình độ với nhau.

Trên thực tế chuyện này đối với Hàn Sâm vốn không khó khăn gì, hắn vốn tinh thông thuật ám sát, địa hình đấu trường lại cố định nên biết được khi đến khu cây đổ cũng chính là lúc Phương Văn Định có cơ hội ra tay.

Hàn Sâm giỏi ám sát đến vậy, để đoán được nơi ẩn nấp của họ thì có khó gì, đây vốn đã là thế mạnh của hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.