Tứ Đại Danh Bộ Chấn Quan Đông

Chương 29: 29: Người Quen




Editor: Voicoi08

“Oa . . .” Có thể do âm thanh bên ngoài quá lớn, nhóc anh đang nằm trong lòng mẹ Trương oa một tiếng khóc rống, sau đó, nhóc em trong lòng Tống Trường Hà cũng không chịu yếu thế mà khóc theo.

“Làm sao thế ạ?” Trương Xảo Phương đang ngủ, cô không bị tiếng ồn bên ngoài đánh thức mà bị tiếng khóc của hai cậu nhóc đánh thức, cô mở to hai mắt nhìn hai cậu nhóc đang thi nhau gào khóc rồi nhíu mày hỏi. Hình như cảm xúc của đứa nhỏ có chút sợ hãi.

“Xảo Phương, con tỉnh rồi à?” Mẹ Trương đang đứng dưới đất ôm cháu ngoại dỗ, vừa thấy con gái tỉnh, nhìn qua vẻ mặt của con, sau đó không nhịn được mà oán trách: “Sinh nhiều đứa nhỏ thì sẽ tốn nhiều sức. Bảo con nghỉ ngơi con còn không nghe, còn luôn nói cái gì mà không sao, đã làm mẹ rồi mà con tùy hứng như vậy, càng lớn chủ ý cũng càng lớn.” Bà cũng muốn rót cho con gái cốc nước, nhưng đứa nhỏ trong lòng bà vẫn đang gào khóc, bà chỉ có thể chờ con rể  về xem.

“Đứa bé sao rồi mẹ? Sao lại khóc nhiều thế?” Trương Xảo Phương cũng không để ý đến việc bị mẹ càu nhàu, cô chỉ muốn biết sao con trai của cô lại khóc?

“Đừng nói nữa, bên ngoài đang có người vừa gào khóc vừa mắng, nói đứa nhỏ bị trộm mất, Trường Lâm vừa ra ngoài, tí nữa nó về là biết chuyện gì xảy ra thôi.” Tống Trường Hà cũng ôm đứa nhỏ lắc lư dưới đất, nghe bên ngoài có tiếng mắng của người đàn ông, tiếng khóc của phụ nữ, chị không nhịn được mà ôm chặt đứa nhỏ trong lòng, người ta luôn nói thành phố lớn thì tốt, không ngờ lại có loại nguy hiểm như vậy?

Trương Xảo Phương nhíu mày nghe ngóng, tiếng khóc của người phụ nữ này quả thật khiến cho lòng người chua xót, bất đắc dĩ là cô vừa sinh xong, cô cũng muốn giúp đỡ nhưng vẫn là hữu tâm mà vô lực. Cô không thể giúp người khác tìm đứa nhỏ nên cô lại tập chung vào hai đứa nhỏ của cô, thấy cả hai đứa đều khóc, có thể là bị tiếng ồn bên ngoài dọa, cô nhẹ nhàng nằm vào phía trong, sau đó vỗ xuống vị trí trống bên cạnh, nói với mẹ: “Mẹ đưa đứa nhỏ cho con đi mẹ.”

“Mẹ đứng ôm còn không được, đưa cho con thì có lợi gì chứ?” Bà ngoại đang đau lòng cho cháu ngoại, không nhịn được mà giận chó đánh mèo với con gái, một đứa bé cũng không trông được thì còn làm được gì nữa? Nhưng mà kẻ trộm đứa nhỏ đúng là đáng ghê tởm, loại chuyện khốn nạn này mà cũng làm, sớm muộn gì cũng không được chết tử tế.

“Không sao đâu mẹ, mẹ đưa cho con đi.” Đứa nhỏ khóc khiến Trương Xảo Phương cảm thấy đau lòng, cô liên tục vẫy tay, để mẹ cô bế đứa bé lại.

Mẹ Trương liên tục dỗ mà đứa nhỏ vẫn khóc, nên bất đắc dĩ phải đặt đứa nhỏ đến bên cạnh con gái, miệng còn tức giận than thở: “Ngày mai chúng ta về nhà, đứa nhỏ tốt như vậy mà cũng bị dọa, nếu không thì cháu ngoại ngoan của mẹ cũng không phải khóc. . .”

Trương Xảo Phương nhìn gương mặt nhỏ của con trai đỏ bừng lên, hai mắt vẫn đang nhắm kín khóc to, cô nhẹ nhàng vỗ về con, dùng chút linh khí ít ỏi còn lại trên người để trấn an cảm xúc của con trai.

“Trời? Thằng nhóc này đúng là có thể nhận ra ai là mẹ nó đấy? Vậy mà lại nín khóc?” bà nhìn cháu trai vốn đang khóc thút thít cũng yên tĩnh lại, bà vội nói với Tống Trường Hà: “Trường Hà, mau đưa cho mẹ nó, chúng ta dỗ không được, nhưng đặt lại gần mẹ lại được đó.” Lời nói giống như đang xoi mói nhưng trên mặt mẹ Trương lại hiện lên ý cười.

Đối với bà mà nói, đứa nhỏ không khóc là được, chuyện bên ngoài tuy khiến người ta không thoải mái, nhưng cũng chỉ là nhất thời, lqd, người không thân không quen, ai có thể quan tâm đến họ từng giây từng phút chứ?

Tống Trường Hà thấy đứa nhỏ thật sự nín khóc, chị vội vàng đặt em trai đến bên cạnh anh trai nhỏ, Trương Xảo Phương nhẹ nhàng vỗ về, lại nhẹ nhàng dỗ dành, cuối cùng hai cậu nhóc cũng bình tĩnh lại.

“Xảo Phương tỉnh rồi sao?” Tại sao mọi người lại đưa cả hai đứa nhỏ cho vợ anh thế này? Tống Trường Lâm vừa mở cửa đi vào đã thấy vợ anh đang ôm hai đứa nhỏ, nếu không phải hai người đang đứng đây là mẹ vợ và chị gái anh thì anh sẽ nghi ngờ hai người này nhân lúc anh không ở đây mà ngược đãi vợ và con anh.

“Con trai em bị dọa khóc, dỗ thế nào cũng không được, vậy mà vừa đặt cạnh mẹ đã nín khóc, thật là, mới bé tí mà đã có tâm nhãn rồi.” Tống Trường Hà oán giận với em trai, trong lòng chị rất tự hào vì cháu trai thông minh.

“Ha ha, thật sao? Con em chính là thông minh như vậy.” Nói xong, anh đi đến bên cạnh nhìn đứa nhỏ, sau đó mới nhìn mẹ đứa nhỏ, hỏi: “Em có đói bụng không? Anh hâm nóng cháo cho em uống nha?”

“Em chưa đói, anh cho em cốc nước là được, bên ngoài sao rồi? Em nghe mẹ nói là có người trộm đứa nhỏ hả?” Tuy Trương Xảo Phương hiểu bản thân không giúp được gì, nhưng vẫn thấy lo lắng thay cho người mẹ vừa bị mất con, cùng làm mẹ, đổi chỗ suy nghĩ một chút, người phụ nữ kia nhất định sẽ cảm thấy muốn chết.

“Ai. . .” nhắc đến chuyện bên ngoài, Tống Trường Lâm thở dài, đứng dậy rót nước cho vợ: “Đứa nhỏ này vừa sinh lúc sáng, mẹ đứa nhỏ ngủ một ngày, nửa đêm cha đứa nhỏ lại ra ngoài đi vệ sinh, trở về đã không thấy đứa nhỏ đâu, cũng không biết làm sao sinh đứa nhỏ mà người nhà không đến, chỉ có hai vợ chồng họ?” Nếu nhiều người mà nói, thì cũng sẽ không xảy ra chuyện này.

Tống Trường Lâm vừa kể lại những chuyện xảy ra, vừa rót nước cho vợ anh, sau đó lại bỏ thêm chút sữa bột, anh nghĩ nếu cô không muốn uống cháo thì uống chút sữa bột đi, cũng có thể bồi bổ thân thể.

“Báo công an chưa? Có chút manh mối nào không?” Tống Trường Hà vừa nghe cũng thấy nóng ruột, đồng thời chị cũng thấy may mắn là nhà mình có nhiều người đến, nếu không bọn họ có hai đứa nhỏ, chẳng phải càng nguy hiểm hơn sao?

“Bây giờ bệnh viện đã được phong tỏa để tìm người, không biết. . .” Nói xong, Tống Trường Lâm ngừng một lát, đột nhiên nhớ tới một vấn đề: “Chị ơi, người phụ nữ chiều nay vào phòng của chúng ta cũng nằm viện à? Đến cùng ai?” Đến phòng cũng không có gì ngạc nhiên, nhưng vừa rồi phòng bệnh nào cũng có người ra ngoài, tại sao phòng bên cạnh lại không có động tĩnh gì? Dù sao người bình thường nghe thấy loại chuyện này cho dù không thấy nóng ruột nhưng cũng sẽ cảm thấy tò mò mà? Tại sao phòng bọn họ lại yên tĩnh đến vậy?

“Cô ấy nói là hai vợ chồng đến, làm sao thế?” Tống Trường Hà luôn thật thà nên chị cũng không nghĩ đến chuyện khác, Trương Xảo Phương lại thấy lời nói của chồng cô mang theo một nghĩa khác: “Phòng bọn họ không có người sao?” Nếu thật sự là họ làm, thì không chừng là đã chạy rồi.

“Không biết, anh đi xem, chị, chị khóa cửa kĩ vào, lúc em về em sẽ gọi.” Nói xong, Tống Trường Lâm mặc áo khoác vào chuẩn bị đến phòng bên cạnh. Thật ra lần trước sau khi trải qua chuyện cướp bóc kia, anh luôn nhắc nhở bản thân không được xen vào chuyện của người khác, nhưng lần này là trộm đứa nhỏ, thử  đặt mình vào hoàn cảnh của người khác một chút, nếu hai con trai của anh bị người khác ôm chạy, tâm trạng của anh sẽ thế nào?

Dù sao cũng có phụ nữ có thai ở đây, Tống Trường Lâm không dám lớn tiếng, anh gõ cửa một lát, mới nghe thấy người phụ nữ trong phòng lên tiếng hỏi: “Ai đó?”

“Tôi ở phòng bên cạnh.” Anh chỉ nói một câu, sau đó đứng ở cửa chờ đối phương mở cửa.

Một lúc sau, người phụ nữ này mới ra mở cửa với gương mặt buồn ngủ, nhìn ngó Tống Trường Lâm, cô ta lên tiếng hỏi: “Có chuyện gì vậy? Làm sao thế?” Dù sao bây cũng cũng qua nửa đêm rồi, người ta có ngủ cũng là chuyện bình thường.

“Không có chuyện gì, vừa rồi loạn như vậy, chúng ta lại ở bên cạnh, tôi chỉ lo lắng nên đến hỏi một chút mà thôi.” Người phụ nữ này vừa nghe Tống Trường Lâm nói là quan tâm đến cô ta, lập tức bày ra vẻ mặt cảm kích, không ngừng nói cảm ơn.

“Ha ha, vậy là tốt rồi, tôi ở phòng bên cạnh, có chuyện gì thì nói một tiếng.” Nói xong, Tống Trường Lâm rời đi, anh xoay người đi gặp y tá của khoa.

“Sao Trường Lâm vẫn chưa trở về? Không phải nó lại đi giúp người ta bắt tên khốn khiếp kia chứ?” Mẹ Trương càng nghĩ càng lo lắng, không nhịn được mà than thở với con gái, nhưng bà cũng không có nói ra, lần trước giúp người bắt kẻ khốn nạn nên mới bị mất công việc, tại sao không chịu nhớ lâu một chút mà đã đi giúp đỡ nữa rồi?

“Mẹ, mẹ yên tâm đi, không thể đâu, kẻ trộm đứa nhỏ này đã đi từ lâu rồi, anh ấy có muốn bắt cũng không có chỗ mà bắt.” Trương Xảo Phương cười an ủi mẹ cô, cô biết có lẽ là chồng cô đã phát hiện ra điều gì đó?LQD. Nghĩ người phụ nữ ở phòng bên cạnh, cô nghi ngờ nói: “Người ở phòng bên cạnh tới từ khi nào vậy? Sao em không biết?” Cô có ngủ say như vậy sao?

“Chính là lúc em ngủ đó, phòng bên cạnh hết chuyển giường lại làm gì đó, luôn có người ra vào, chị với thím lo lắng nên mỗi người ôm một bé không dám buông tay, may là chúng ta có nhiều người ở lại, nếu không thì thật sự nguy hiểm.” Lúc đó chị còn cảm thấy hai người ở lại là quá khẩn trương, bây giờ xem ra, nếu không cẩn thận sẽ gặp chuyện loại người thiếu tầm nhìn, hối hận cũng không có chỗ mà khóc.

Tống Trường Lâm không trở lại, ba người cũng không có tâm trạng để ngủ, đoán một lát đến cùng có phải người phụ nữ này không, rồi lại đổi tã cho đứa nhỏ, sau đó mới nghe thấy tiếng gõ của của Tống Trường Lâm.

“Tìm được đứa nhỏ rồi.” Tống Trường Lâm vừa vào phòng lập tức cười chia sẻ tin tức tốt này với người nhà.

“Thật sao?” Ba người trong phòng vừa nghe xong cảm thấy vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, đây cũng là vui mừng thay cho cha mẹ đứa nhỏ.

“Ừ, anh đến phòng bên cạnh gõ cửa, phát hiện là chính cô ta, vừa rồi cha đứa nhỏ kia mắng chửi thế mà cũng không thấy người đàn ông của cô ta ra ngoài, anh cảm thấy không đúng lắm, anh vừa đến chỗ y tá của khoa để hỏi thì hóa ra là người này còn chưa đến lúc sinh, đừng nhìn bụng cô ra lớn vậy, nhưng thật ra còn thiếu một tháng nữa cơ, cô ta bảo hai ngày nay đau bụng, sợ có nguy hiểm mới chủ động vào viện theo dõi, chuyện này càng không đúng, dù sao cũng đã lo lắng đến mức phải nằm viện, tại sao đêm hôm lại không có người nào ở cùng? Nhưng mà việc này cũng không phải việc anh có thể quản, anh đến chỗ bảo vệ báo lại tình huống, cảnh sát bên kia cũng nhanh chóng điều tra, người phụ nữ kia còn muốn nói dối, nói nhà cô ta có việc đột xuất nên chồng cô ta phải về gấp, cảnh sát cũng cảm thấy cô ta có nhiều điều khả nghi, nên nói dối cô ta rằng có người nhìn thấy chồng cô ta mang theo một cái túi đen ra ngoài,  đã xác nhận đứa nhỏ ở trong túi, sau đó cô ta mới thành thật khai báo.” Thật ra manh mối về cái túi màu đen cũng là do anh cung cấp, dù sao thì có người lại mang theo cả cái túi đen đến phòng bệnh của người khác khiến ấn tượng khắc lại quá sâu.

“Ông trời phù hộ, may mắn Trường Lâm nhà chúng ta thông minh, đúng rồi, đứa nhỏ được đưa về chưa?” Mẹ Trương vừa nghe thấy đã tìm ra đứa nhỏ, con rể cũng không có chuyện gì, cuối cùng bà cũng có thể yên tâm, nếu thật sự lại vì hăng hái làm chuyện nghĩa mà xảy ra chuyện gì nữa thì con gái bà mang theo hai đứa nhỏ biết phải làm thế nào đây?

“Bây giờ vẫn chưa đưa về được, nhưng người phụ nữ kia cũng đã cung cấp địa chỉ, cảnh sát đang đuổi theo rồi.” Hai người này cũng tương đối thông minh, tất cả mọi người đều là phụ nữ có thai, ai có thể nghi ngờ họ chứ?

“Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi.” Lúc này Tống Trường Lâm mới cảm thấy yên tâm, đây chính là em trai ruột của chị, chị càng lo sợ xảy ra chuyện gì.

Dù sao gia đình này cũng vì chuyện cướp bóc lần trước, nên đối với những chuyện như hăng hái làm việc nghĩa luôn có chút nghi thần dọa khỉ, không chừng một lát cũng xoay không kịp.

Nửa đêm không nói chuyện, sáng sớm hôm sau, Tống Trường Lâm lái xe về nhà lấy cơm, tuy rằng sáng nay có thể xuất viện, nhưng người khác có thể không ăn còn vợ anh nhất định phải ăn, dù sao cũng không thể để sản phụ bị ủy khuất được.

Anh vừa về đến nhà, mẹ anh đã chuẩn bị xong thức ăn, chẳng những chuẩn bị xong đồ ăn cho con dâu, mà đồ ăn của họ cũng đã chuẩn bị đầy đủ, đủ bát đủ lồng đợi anh về lấy.

“Mẹ, mẹ làm nhiều dạng như vậy thì mẹ phải dậy từ mấy giờ chứ?” Tống Trường Lâm thấy mẹ anh đã chuẩn bị cả trứng gà cho con dâu, anh cảm thấy rất ấm lòng, dù sao có mẹ ở bên cạnh cũng tốt hơn, điều kiện đầu tiên là mẹ anh không được hướng về người khác.

“Mẹ lớn tuổi rồi, nào có nhiều chuyện như vậy chứ? Tối hôm qua đứa nhỏ thế nào? Có khóc hay không?” Bà vẫn quan tâm nhất là hai cháu trai, hơn nữa lời kia vừa cất lên thì cha Tống đang ngồi một bên cũng nhìn chằm chằm về phía con trai để chờ tin tức.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.