Tứ Đại Danh Bộ Chấn Quan Đông

Chương 20: Đồ nữ không được đâu




Tuyết rơi cả ngày cuối cùng cũng ngừng, vọng mắt nhìn ra nơi nơi đều là một màu trắng xóa. Uốn lượn trên hành lang dài, lúc này chỉ nghe truyền tới tiếng bước chân dồn dập. Tôn Toàn ngước mắt đã thấy tân khoa Trạng nguyên đang đi tới Càn Thừa cung. Gió lạnh thổi bay vạt áo của hắn, làn da của hắn giữa tuyết càng thêm trắng nõn, trong không khí rét lạnh dần dần truyền tới tiếng thở dốc.

"Tôn công công." Hắn cung kính gọi Tôn Toàn một tiếng.

Tôn Toàn hoàn hồn, lúc này nam tử kia đã tới gần, hắn vội cúi đầu: "Hoàng Thượng đã ở bên trong đợi đại nhân, đại nhân mau vào đi."

Cung nhân bên cạnh tiến lên, cẩn thận đẩy cửa điện ra.

Trạng nguyên mỉm cười gật đầu, nâng bước vào trong.

Cánh cửa phía sau dần dần khép chặt, hắn lúc này mới phát hiện cung nhân trong tẩm cung hoàng đế đều rút khỏi. Trạng Nguyên nhíu mày, hoàng đế triệu kiến hắn từ Ngự thư phòng tới tẩm cung đã là chuyện lạ, tại sao còn kêu cung nhân lui xuống?

Trạng nguyên ẩn ẩn nhớ tới lời đồn trong cung...

Hoàng đế, thích nam tử.

Hắn lập tức hung hăng nhíu mày, sau đó cười giễu một tiếng, lời đồn, há có thể là thật?

Rèm châu trước mặt rũ thẳng, hắn cẩn thận vén qua một bên, xuyên qua tấm lụa mỏng phía trước, như ẩn như hiện nhìn thấy một thân minh hoàng. Bước chân Trạng nguyên thu lại, bất giác nhìn sâu một hơi, sau đó mới tiếp tục đi vào.

Không ngờ, thiên tử lúc này lại đang chống cằm mà ngủ trên bàn. Ánh sáng lung linh ôm lấy gương mặt hoàn mỹ của nàng, lông mi cong dài che đậy đôi mắt, cánh môi hồng nhạt như đóa hoa đào xinh đẹp, nhìn nàng phảng phất như bước vào một thế giới khác.

Trạng Nguyên ngẩn ra, đây là lần đầu tiên hắn diện thánh, nhưng thật không ngờ hoàng đế Tây Lương lại là một thiếu niên tuấn mỹ như vậy.

Trạng nguyên vẫn đứng đó, đột nhiên nhìn thấy cặp mắt kia khẽ mở, con ngươi màu hổ phách chứa đầy ý cười, ánh mắt linh động, đôi mắt đó lại khẽ chớp một lát.

Trạng nguyên bỗng nhiên kinh hãi, đột nhiên ý thức được gì, vội vàng cúi người quỳ xuống, lo sợ không yên: "Vi thần đáng chết, thỉnh Hoàng Thượng thứ tội." Hắn nãy giờ đứng như trời trồng, vậy mà không phát hiện người trước mặt đã tỉnh.

Tĩnh Nhi vẫn chống cằm trên bàn, liếc xéo người quỳ phía dưới.

Sau một lúc lâu, nàng mới cười: "Trẫm chẳng lẽ là sài lang hổ báo sao? Không ngờ lại làm Tô ái khanh sợ hãi như thế."

Trạng nguyên vẫn không dám ngước mắt, thấp giọng: "Hoàng Thượng thứ tội!"

Thứ tội? Nàng gọi hắn tới đâu phải để nghe cái này.

Ngón tay thon dài chống nhẹ lên bàn, nàng mở miệng: "Đứng lên đi."

"Hoàng Thượng..."

"Trẫm kêu ngươi đứng lên." Lời nàng mang theo hàm ý không được cãi lệnh.

Trạng nguyên tạ ơn đứng dậy, cúi đầu đứng trước mặt nàng. Tĩnh Nhi vẫn ngồi, ánh mắt chằm chằm nhìn hắn, mới nói: "Thừa tướng cáo bệnh ba ngày, thân mình hiện tại đã tốt hơn chưa?"

Trạng nguyên vội đáp: "Tạ Hoàng Thượng hỏi thăm, mọi chuyện đều tốt."

"Ừ, vậy thì trẫm an tâm rồi." Nàng dừng lại, ánh mắt thoáng động, "Ngẩng đầu lên, trẫm chán ghét lúc nói chuyện mà không thấy đôi mắt của đối phương." Tần tiên sinh từng nói, người có thể nói dối, nhưng đôi mắt của họ sẽ không. Cho nên mỗi lần nói chuyện nàng đều có thói quen nhìn vào đôi mắt người khác.

"Vâng." Hắn ngẩng đầu, ánh mắt hơi trốn tránh.

Tĩnh Nhi cười nhẹ: "Tô Doanh, nói trẫm ngươi nghe xem, ngươi rốt cuộc có tài năng gì mà làm được Trạng nguyên vậy? Tại sao không dám nhìn trẫm?" Nàng cứ vậy mà nhìn hắn, người này tôn tử của Thừa tướng, không thể phủ nhận, hắn quả thật tài cao bát đẩu. Thừa tướng nàng khi phụ hoàng tại vị đã là nguyên lão tam triều, hiện giờ tới nàng đã là đời quân vương thứ tư. Thừa tướng trong triều đức cao vọng trọng, Tĩnh Nhi cũng biết Thừa tướng làm mọi chuyện đều vì Tây Lương, nhưng ông ấy lại muốn nàng làm hậu cung phong phú...

Cho nên, nàng không thể không xuống tay với Tô Doanh này, để Thừa tướng đối với hậu cung của nàng biết khó mà lùi bước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.