Từ Con Gái Thành Vợ

Chương 12: Dị ứng bột ớt




Hân Hân ăn sáng xong thì đi đổi cho mẹ chồng. Mẹ chồng xắn tay áo hai ba nhát đã rửa xong bát đũa, nồi còn trên bếp quên chưa rửa đã vội vội vàng vàng ra ngoài rồi. Hôm nay bà hẹn thím Lý và bà Trương đi siêu thị, Hân Hân lại ăn chậm, hại bà suýt thì muộn. Mẹ chồng miệng thì ngại nói ra, mắt thì quét đồng hồ mấy chục lần. May quá, mình rửa bát nhanh, không bị muộn.

Ba bà tề tựu ở cổng tiểu khu rồi cùng nhau xuất phát về phía siêu thị gần đó. Mẹ chồng và bà Trương tay đều cầm giỏ đồ, chỉ có thím Lý là hai tay trống trơn. Trong nhà thím Lý, việc nhà đều do ông già lo liệu, thím Lý chỉ ra ngoài chơi giải sầu, không cần mua thức ăn. Tới cửa siêu thị, còn chưa mở cửa, thế nhưng trước cửa đã có không ít người đang đợi, đại đa số là người già, đều chờ vào siêu thị tranh đoạt rau giá rẻ đặc biệt. Chỉ chốc lát sau, siêu thị mở cửa, mọi người chen chúc hỗn loạn mà vào, ba bà sợ đi lạc nhau, chờ nhau nên bị đẩy ra sau. Đi vào siêu thị, chờ nhóm thức ăn đầu tiên lên giá, một đám ông bà già lập tức trào lên, mẹ chồng tuy thấp lùn lại vào muộn, nhưng xuất thân nhà nông nên khỏe khoắn, trái xô phải đẩy, thoáng cái đã chen chúc lên trước. Bà tranh được hai mớ rau xanh, thấy bà Trương còn bị chen ở phía sau không đến gần giá rau được nên dứt khoát tranh cho bà Trương ít rau rồi mới chen ra. Bà Trương đang gấp quá, thấy mớ rau mẹ chồng lấy cho thì vô cùng cảm ơn. Ba người lại dạo một vòng quanh siêu thị rồi mới tính tiền ra ngoài.

Ba bà vừa đi về vừa tào lao, đề tài bắt đầu từ chuyện con cà con kê, cuối cùng kể đến con dâu mình.

“Con dâu nhà tôi, quá lười rồi.” Mẹ chồng nhắc đến Hân Hân thì chỉ lắc đầu nguây nguậy.

“Dâu cả nhà tôi thì chịu khó, nhưng mà ít lời quá, nói ba câu mà chẳng được một lời. Dâu hai thì thích nói thích cười, nhưng lại ghê gớm lắm. Dâu ba thì còn chưa tìm được, bây giờ tôi phải tìm thật kỹ, đừng có tìm một người không khiến người ta chào đón.” Thím Lý dùng ngón tay liệt kê mấy người con dâu rồi bình luận với giọng tràn đầy không như ý.

“Haizz” Bà Trương thở dài, thật ra con dâu nhà bà vừa lười vừa ghê gớm, nổi tiếng trong tiểu khu rồi, hàng ngày bà Trương ở nhà đều bị ức hiếp, con trai bà lại bị vợ quản nghiêm chuẩn mực, con dâu nói gì thì biết thế, đến cả một nơi kể khổ bà Trương cũng không có. Nhưng ra ngoài, để giữ gìn danh dự cho con trai, bà còn phải giấu giếm cho bọn họ. Cho nên, ngoại trừ thở dài, bà còn có thể nói gì đây?

Thím Lý dùng khuỷu tay chọc chọc bà Trương, nói: “Bà than thở gì? Bà sướng nhất rồi, con dâu sinh cho bà cháu trai, giờ cháu trai cũng lớn rồi, không cần bà trông. Ngày ngày chỉ cần nghỉ ngơi vui vẻ.”

Bà Trương nói: “Cháu gái nhà bà cũng lớn rồi còn gì? Bà cũng sướng nhá.”

Thím Lý ảo não “xí” một tiếng, nói: “Các bà đều có cháu trai rồi, mỗi tôi chỉ có cháu gái, sắp tức chết tôi rồi. Hiện giờ, dâu hai mang thai rồi, giờ mà nếu vẫn là con gái , hừ…”

Bà Trương lắc đầu, nói: “sao, chẳng lẽ bà còn bắt chúng nó ly hôn chắc?”

Thím Lý nói: “chưa đến mức đấy, nhưng phải sinh đứa nữa cho tôi, lúc nào sinh ra con trai mới thôi.”

“Haizz” Bà Trương lại thở dài, khuyên nhủ: “Bà đừng cổ hủ quá, sinh con trai chưa hẳn đã tốt, bà xem dâu cả nhà bà sinh con gái, cả ngày không tranh cãi gì cả, mọi chuyện đều nghe bà, tốt thế còn gì! Đứa nhà tôi thì sinh con trai đấy, thế nhưng mà, ai, người ta cái gì cũng lên mặt, cái gì cũng phải nghe người ta rồi.”

Thím Lý nói: “Cho nên ngay từ đầu bà không nên chiều nó, đã sinh con trai rồi, nhiệm vụ lịch sử của nó cũng hoàn thành rồi, về sau, không còn liên quan đến nó nữa. Dựa vào cái gì mà lại tôn kính nó như hồi còn mang thai chứ. Nhiều nhất thì phục vụ ở cữ xong, tiếp theo, nên làm gì thì bắt nó làm đi, nhất định phải ra dáng mẹ chồng mới được!”

Bà Trương khó xử nói: “Haizz, đều do tôi nghĩ đừng làm khó con trai.”

Mẹ chồng tiếp lời: “Này, bà không làm khó nó thì nó làm khó bà. Bà ấy à, quá khuyết thiếu kinh nghiệm đấu tranh rồi. Hồi đó mẹ chồng tôi ghê gớm lắm, tôi bị ức hiếp không ít. Về sau thì sao, tôi đứng thẳng lưng, không ai bắt nạt được tôi. Rồi lại cưới con dâu vào, đã có kinh nghiệm rồi. Nhà có ngàn khẩu, chỉ một chủ nhà. Phải khiến chúng nó biết, ai đứng đầu gia đình.”

Thím Lý tán thành: “Đúng đấy. Bà không định đoạt thì nó muốn định đoạt. Không phải gió đông thổ bạt gió tây thì là gió tây áp đảo gió đông. Đối với con dâu ấy à, phải ra tay trước.”

Bà Trương nói: “cái này thì khó nói, con người sao cũng có lúc già đi, thôi thì cứ dỗ con dâu một tí, tránh cho đến lúc không bò được, để người ta muốn trị mình thế nào thì trị.”

Thím Lý trừng mắt: “Nó dám! Cho nó ba lá gan nó cũng không dám! Tôi không trị nó đã tốt lắm rồi.”

Mẹ chồng cũng ưỡn ngực ngẩng đầu quở trách bà Trương: “bà hiền quá rồi, tôi có con trai, sợ gì nó! Nó có thể lật trời chắc!”

Bà Trương thấy thím Lý và mẹ chồng nói với mình bằng giọng điệu này thì cười nhạt, dứt khoát chuyển đề tài, ba người nói nói cười cười về đến nhà. Mẹ chồng và bà Trương đều tự về nhà mình, dù sao trong nhà còn cả đống việc đấy, không thể vừa sáng ra đã ngồi nói chuyện phiếm. Thím Lý thì không quay về, lại la cà đến nhà mấy bà nữa. Nhà bà thật ra cũng có không ít việc, nhưng thứ nhất là có ông già, thứ hai chẳng phải còn có dâu cả còn gì.

Con trai cả và dâu cả cùng cháu gái ở chung với hai ông bà, tuy rằng hàng tháng đều giao tiền phí sinh hoạt, nhưng nhà là ở không còn gì. Ban đầu hai ông bà cho ba con trai mỗi người một căn nhà nhỏ, con trai cả ở đây nên nhà mình cho thuê, đây chẳng khác nào hai ông bà cho vợ chồng son tiền rồi còn gì, nếu không để dâu cả làm nhiều việc nhà một tí, chẳng phải quá thiệt thòi? Huống hồ, nó còn sinh con gái, đáng đời nó bị khinh bỉ. Bà lại không đi nghĩ tiền vay mua nhà là do vợ chồng son người ta trả. Cũng may dâu cả Lưu Mai tốt tính, tuy ở cùng một nhà, không thiếu lần xung đột với thím Lý, nhưng cô luôn nhường mẹ chồng, chẳng phải vì mình sinh con gái, mà bởi vì ông xã. Ông xã của Lưu Mai Lý Hòa Thuận làm người vừa thành thật vừa lo cho gia đình, không có thói quen xấu gì, ngày nào cũng về nhà bên vợ con, hiện nay không còn nhiều người đàn ông như thế rồi, hướng về anh, vì không khiến anh khó xử, nhiều chuyện Lưu Mai chỉ cắn môi nhẫn nhịn. Hơn nữa nhà bố mẹ chồng gần chỗ mình làm và nhà trẻ, chăm sóc con cũng tiện, Lưu Mai cố gắng vượt qua, nghĩ rằng chờ con lớn hơn thì dọn ra ngoài cũng không muộn.

Gần đây, con dâu thứ hai của thím Lý – Văn Quân sắp sinh rồi, bởi vì Văn Quân là con gái một, trước đây vợ chồng son vẫn ở nhà mẹ đẻ. Nhưng theo tập tục bản địa, không thể ở cữ ở nhà mẹ đẻ. Cho nên, bên thím Lý đang chuẩn bị dọn ra một gian phòng cho Văn Quân đến ở cữ. Lưu Mai là chị dâu, tính tình lương thiện hòa nhã, tất nhiên đã giúp đỡ dọn dẹp từ sớm. Thím Lý lại càng vui vẻ nhàn hạ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.