Tu Chân Giả Tại Dị Thế

Chương 46: Hóa Yêu Quyết




Cuối cùng đã có người thứ tư thành công thông qua khảo nghiệm.

Tại vòng tròn xung quanh Lam Hải Nhược vang lên một trận hoan hô rồi một thanh niên loạng choạng bước về sau, gắng gượng chào mọi người, cả người lung lay dường như sắp té ngã.

Người này cũng không dám phân tâm, lập tức khoanh chân ngồi xuống lấy ra một cái đan bình rồi móc ra hai viên đan dược một màu hồng, một màu lam dốc vào miệng, nhắm mắt tĩnh tọa trị liệu thương thế.

Hiển nhiên, mặc dù có thể trúng tuyển nhưng người này cũng đã dốc hết lực lượng qua được ba chiêu nhưng cũng bị trọng thương, nếu không chữa trị kịp thời thì khó có thể khôi phục.

Sau khi có được người thứ tư thì tình hình quảng trường lại trở nên yên tĩnh, danh ngạch mười hai người còn thiếu tới tám người, thoạt nhìn quanh rõ ràng không lấy đâu ra đủ người.

Tính cả hai người tuyển thẳng là Cốc Tâm Lan và Hoàng Linh thì vẫn còn thiếu sáu người. Bốn phía đều nhao nhao bàn luận, có người tỏ vẻ dứt khoát buông tay, lại có người cười lạnh chờ Cốc Tâm Hoa hạ tiêu chuẩn xuống, không chừng mình sẽ có cơ hội.

Bởi vì trên cơ bản không còn ai khiêu chiến, ba người Lam Hải Nhược, Quách Thiên Thiên, Phó Băng Vũ cũng ngồi xuống tĩnh tọa khôi phục thể lực. Mặc dù có uống qua Thần Huyền Cổ Đan nhưng chiến đấu lâu như vậy, thể lực của ba người cũng tiêu hao rất lớn, phải thư giãn một lúc mới có thể trở về trạng thái như cũ.

Chỉ có Tiết Thần Tinh vẫn tỏ ra không hề mỏi mệt, đứng ở đó sẵn sàng chờ người khiêu chiến, thậm chí còn chưa hề dùng một miếng Thần Huyền Cổ Đan, từ đó có thể thấy gã đứng ở vị trí hai mươi tám trong nội tông tuyệt đối không phải hư danh, thực lực bỏ xa Lam Hải Nhược Quách Thiên Thiên, Phó Băng Vũ.

Lúc này đã có nhiều người nhìn vào Trường Tôn Kiếm Bạch, Tiêu Huyết, Trầm Họa Yên, Quan Đạp Tuyết, hiển nhiên đều cho rằng có thể thông qua khảo nghiệm cũng chỉ còn lại vài người này, còn Diệp Bạch lúc đi với hai mỹ nhân cũng được mọi người chú ý đến nhưng nhìn không ra thực lực huyền sĩ cao cấp của hắn nên cũng bỏ qua.

Đối với bốn người đứng trong hàng ngũ mười đại đệ tử của ngoại tông, mọi người đều hứng thú suy đoán xem bọn họ không phải là có qua ba chiêu hay không mà cuối cùng là chịu được mấy chiêu. Lần đầu tiên giao phong giữa mười đại đệ tử của ngoại tông và đệ tử nội tông dĩ nhiên là thu hút vô số ánh mắt, mọi người đều hồi hộp chờ xem bốn người lúc nào thì tham chiến.

Diệp Bạch cũng nhìn chăm chăm vào cả bốn, mặc dù hắn đã từng so chiêu với huyền sĩ cao cấp của ngoại tông nhưng từng thấy mười đại đệ tử của ngoại tông xuất thủ. Trong thâm tâm, hắn cũng muốn xem bản thân sau khi tiến vào cảnh giới huyền sĩ cao cấp so sánh với mười đại đệ tử này có chênh lệch ra sao.

Chỉ là cả bốn người vẫn đứng yên không hề để ý tới ánh mắt của mọi người khiến cả đám thất vọng não nề. Bọn họ cũng không có gan thúc giục, bởi vậy chỉ có thể chờ đợi, tuy nhiên cũng biết bốn người này trước sau cũng sẽ tiến hành khiêu chiến nên cũng không quá nóng lòng.

Đang lúc yên tĩnh thì lại có một đệ tử dũng cảm đứng ra khiêu chiến. Gã chọn người có thực lực thấp nhất là Phó Băng Vũ, đáng tiếc chỉ chịu được hai chiêu, không khỏi khiến mọi người thở dài tiếc nuối.

Đáng tiếc, chỉ thiếu chút nữa là đã thành công! Nhưng cái khoảng cách đó không khác giữa trời và vực, người có thể qua được ba chiêu thực sự không nhiều lắm.

Sau đó tuyệt đối không còn ai đủ dũng cảm, toàn trường lặng ngắt như tờ. Mọi người đều cảm thấy lồng ngực như bị bóp nghẹt, cảm giác như trái tim sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.

Cũng trải qua không biết bao lâu thời gian.

Vừa lúc Cốc Tâm Hoa bất giác nhíu mày một lần nữa thì vang lên một giọng nói dịu dàng như một dòng suối mát thanh lọc bầu không khí nặng nề:

- Nếu không ai khiêu chiến nữa thì Lam tỷ tỷ để Họa Yên đến lãnh giáo một chút, cao chiêu đi!

Theo thanh âm phát ra, một thiếu nữ da thịt trắng như tuyết, cặp mắt trong veo, ôn nhu mỹ lệ, mặc một thân áo vàng từ từ tiến ra giữa quảng trường.

Người này là nữ duy nhất trong bốn cao thủ ngoại tông, Trầm Họa Yên. Đám người xung quanh nhìn dung nhan tuyệt thế của nàng lập tức đều phấn chấn, tâm lý vốn đang chán nản lại có chút chờ mong.

Người thứ năm trong mười đại đệ tử của ngoại tông đối chiến với một trong những đệ tử nội tông, huyền sĩ cao cấp Lam Hải Nhược!

Hai người đều là nữ tử, đều có dung nhan mỹ lệ, cùng một cảnh giới huyền sĩ cao cấp, cuộc chiến nhất định là hấp dẫn ánh mắt mọi người. Cốc Tâm Hoa đang hơi lo lắng cũng bất giác thả lỏng.

Hiển nhiên, tất cả mọi người đều biết, chiến đấu chân chính rốt cục đã bắt đầu, không còn có một bên làm bao cát như trước kia, bây giờ không phải là ước hẹn ba chiêu mà xem thực lực của hai người. Text được lấy tại Truyện FULL

Lam Hải Nhược đang tĩnh tọa điều tức, trải qua một đoạn thời gian ngắn ngủi đã khôi phục hoàn toàn thể lực, nghe thanh âm của Trầm Họa Yên thì bình tĩnh đứng lên:

- Nếu Trầm cô nương khởi xướng khiêu chiến, Hải Nhược sao dám không tuân mệnh, mời!

- Mời!

Trầm Họa Yên đi tới trong vòng tròn, đối mặt với Lam Hải Nhược, lễ phép nói.

Ánh mắt hai người giao nhau, trên người của Lam Hải Nhược toát ra từng luồng sáng màu xanh phảng phất như sóng làm say mê lòng người, còn trên người của Trầm Họa Yên lại có ánh sáng hồng nhạt ấm áp, chỉ một trận đề tụ huyền khí của hai người cũng đã khiến xung quanh trầm trồ thán phục.

Hai người này hiển nhiên đều cực kỳ coi trọng đối thủ, bước đầu tiên không khởi động công kích, mà triệu hoán huyền kỹ hộ thể để phòng ngự.

Quan Đạp Tuyết vẫn đang yên lặng, đột nhiên mỉm cười:

- Nếu Trầm cô nương đã xuất thủ, ba người chúng ta chắc cũng không nên đứng đây. Trường Tôn huynh Tiêu huynh, không bằng chúng ta cùng lúc hạ tràng đánh một trận đi.

Quan Đạp Tuyết vừa nói xong, Trường Tôn Kiếm Bạch cũng cười ha hả:

- Cũng tốt, tuy nhiên Tiết Thần Tinh để lại cho ta, Tiêu huynh đệ và Quan huynh đệ tìm người khác vậy!

Nói xong câu đó, gã cũng không chờ Quan Đạp Tuyết đáp ứng, lập tức phi thân bay đến trước mặt Tiết Thần Tinh, không hề để ý đến mọi người xung quanh đang kinh hô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.