Tu Chân Giả Tại Dị Thế

Chương 28: Trên đường xâm nhập




" Thì ra hắn cố ý lưu thủ", trong lòng Cao Lăng Huyết điên cuồng gào thét, nghĩ ra điều này làm gã lạnh toát cả người.

Gã không chút do dự dứt bỏ hoàn toàn phần quyền kình còn lưu lại trong cơ thể Diệp Bạch, toàn thân bay ngược ra sau. Cả đám Lam Vũ Phong đều bị đánh ép vào vách đá, mình có thể cố đến được lúc này cũng coi như không tệ.

Nhưng thắng bại trước mặt đã phân, Diệp Bạch sao có thể cho phép đối phương thối lui.

Hắn mỉm cười đưa khí kình của Cao Lăng Huyết nuốt hết, sau đó toàn thân xoay tròn bay vút lên đuổi theo, quát lớn:

- Muốn chạy sao, không có cửa đâu, Tứ Đằng Cự Trận, vây.

Theo tiếng quát của hắn, bốn cây mây dài đỏ sậm quay cuồng trong không trung phát ra những tiếng rào rào từ bốn phía bay ra, trong nháy mắt đã vây kín Cao Lăng Huyết.

Cùng lúc đó, Diệp Bạch lại quát khẽ một tiếng:

- Kiếm trận.

Sáu thanh cổ kiếm huyền binh bao gồm Thiên Niên Thanh Mộc Kiếm, Thiên Xích Thủy Kiếm, Kim Phong Tế Vũ kiếm, Tử Ngục Lôi Quang Kiếm, Tứ Phương Vô Thượng Kiếm, Túy Huyết Tam Hương Kiếm tạo nên một hình tam giác lớn đánh về phía Cao Lăng Huyết đang bị vây khốn trong Tứ Đằng Cự Trận, uy thế cuồng mãnh, trên không trung vẽ ra sáu luồng kiếm quang xán lạn.

Cao Lăng Huyết cũng coi như là kẻ quyết đoán, nhanh chóng cắt đứt liên lạc Huyền khí trong người Diệp Bạch, chỗ tổn thất này cũng không cần trải qua mấy thời gian là đã có thể tu luyện lại.

Nhưng gã vẫn chậm một bước vì thân pháp của gã làm sao so sánh được Thiên tẩu tứ tượng bộ của Diệp Bạch. Trong khoảng cự ly ngắn, sức bộc phát của nó không có mấy loại bộ pháp có thể so sánh, Cao Lăng Huyết lại càng không thể.

Hơn nữa, Diệp Bạch vì phòng ngừa gã có thể chạy trốn đã xuất ra Tứ Đằng Cự Trận, trận pháp này ngoài việc sử dụng để phòng thủ thì còn có tác dụng khác là vây khốn đối phương.

Toàn thân Cao Lăng Huyết căng thẳng, thậm chí đã có những gai mây đâm vào người gã, gây nên một chút mê huyễn

Tuy nhiên với thực lực của gã thì chỉ cần vận dụng Huyền khí trong cơ thể thì đã tiêu trừ những khó chịu nhỏ này, nhưng Cao Lăng Huyết biết lúc này đã đến lúc liều mạng.

Vừa rồi gã sử dụng Phượng Vĩ Đầu tăng thực lực lên bốn lần cũng không phải là đối thủ của Diệp Bạch, hiện giờ hiệu quả của Phượng Vĩ Đầu đã hết, một phần ba khí kình đã tiêu tán trong cơ thể Diệp Bạch, thực lực còn lại e là không bằng cả một Huyền sĩ trung cấp.

Thực lực đối phương ngược lại tăng lên rất nhiều, hiện tại gã chỉ muốn chạy thoát một kiếp này rồi mới nói. Ý niệm giết người đoạt bảo sớm đã vất lên chín tầng mây, làm sao cứu được mạng nhỏ này đã là cảm ơn trời phật rồi.

"Bùng" một tiếng thật lớn, gã đã vận khởi Khí bạo chi pháp đem Huyền khí dày đặc quanh thân đột nhiên co rút lại rồi nổ mạnh ra, bốn cây Hấp Huyết Đằng không chịu nổi áp lực lớn như vậy lập tức gãy nát, cành lá bay tán loạn, Cao Lăng Huyết thoát được sự vây khốn, dưới chân khẽ động chuẩn bị đào tẩu.

Diệp Bạch dường như đã sớm có dự liệu, chỉ thấy hắn cười nhẹ rồi một chỉ nhẹ nhàng xuất ra.

Chỉ kình màu xanh phá không bay đến, thân ảnh đang linh hoạt của Cao Lăng Huyết bỗng chốc sững lại.

Quanh người của Diệp Bạch lúc này có mười hai cây mây lớn bay ra, trong lúc nhất thời vây kín cả chu vi trong vòng mấy trăm trượng, Cao Lăng Huyết muốn lui cũng không thể.

Là Nhị Thập Tứ Đằng Cự Trận mà từ lâu Diệp Bạch không dùng tới.

Trong đó có tám cây mây lớn hóa thành tám con rắn dài đột nhiên đánh về mấy đại huyệt của Cao Lăng Huyết, đây là Giao Đằng kích mà Diệp Bạch tự nghĩ ra từ mười sáu biến hóa của Thập Phương Huyễn Quyết.

Thấy tầng tầng lớp lớp thủ đoạn công kích của Diệp Bạch, sắc mặt của Cao Lăng Huyết lại một lần nữa biến hóa một mảnh trắng xanh. Nhìn những cây mây đỏ vây kín chung quanh, gã biết cơ hội rút lui cuối cùng của mình đã mất, tốc độ của đối phương dường như còn nhanh hơn gã.

- Liều mạng.

Vẻ mặt gã đang trắng xanh lại lóe lên vẻ hung ác, đã biết không thể bỏ chạy thì quyết liều mạng với đối phương:

- Tốt, ngươi muốn đuổi tận giết tuyệt như thế vậy cũng đừng trách ta, đồng quy vu tận đi.

Theo đó, toàn thân gã toát ra một vòng hồng quang, là Phượng Hoàng niết bàn thuật, muốn cùng đồng quy vu tận với Diệp Bạch.

Diệp Bạch cười khẽ:

- Ngươi cho là làm như vậy sẽ khiến ta bỏ đi sao, thật quá ngây thơ rồi.

Thanh âm chưa dứt, tám cây mây đỏ đột nhiên tách ra rồi hoa bay đầy trời trong nháy mắt ập vào hai mắt của Cao Lăng Huyết.

- Thập Phương Huyễn Quyết , Hoa Hoàn Loạn, Hoa Hoàn phá, Hoa Hoàn trở, Hoa Hoàn đoạn.

Cao Lăng Huyết có chút ngẩn ngơ.

Chính ngẩn ngơ này đã lấy tính mạng của gã, tám cây mây đỏ vốn đã thối lui lại đột nhiên vươn ra từ trong làn hoa đến trước mặt Cao Lăng Huyết.

" Phốc phốc phốc phốc phốc...", vang lên tám thanh âm nhỏ rồi tám cây mây đỏ giống như tám thanh trường mâu trực tiếp xuyên qua người Cao Lăng Huyết rồi đóng đinh gã trên mặt đất rồi biến thành mấy đạo hồng quang biến mất.

Con ngươi của Cao Lăng Huyết lồi ra, mặt mày lộ vẻ không tin, sau đó vật cổ sang một bên, hoàn toàn chết đi .

Lúc này sáu thanh cổ kiếm huyền binh mới bay đến, nhưng theo một ngón tay chỉ của Diệp Bạch thì chúng lại đổi hướng bay về đám người Lam Vũ Phong trên vách đá.

Ngón tay Diệp Bạch điểm nhẹ, cả bốn tên đang bị trọng thương đều bị mấy thanh kiếm tiễn xuống suối vàng.

Nhìn cả năm thi thể, Diệp Bạch lúc này mới thở dài một hơi, nhịn không được lau mồ hôi lạnh trên trán, một ngụm máu tươi không nhịn nổi phun ra, ngã ngồi trên mặt đất.

Giờ hắn mới phát hiện ra thương thế của bản thân rất nghiêm trọng, cả cánh tay phải gần như bị phế, nếu còn chiến đấu thì phải bỏ đi cũng không phải không có khả năng, tuy nhiên chỉ cần dụng tâm điều dưỡng thì cũng có thể khôi phục.

Kinh mạch bên trong còn bị thương nghiêm trọng hơn, bản thân mình mấy lần dùng Huyền khí để cưỡng ép bốn tầng ám kình bất chấp hậu quả nên hậu quả để lại rất nặng nề. Mặc dù tạm thời có thể áp chế nhưng nếu không kịp thời chữa trị vậy thì phiền phức rồi.

Diệp Bạch cảm giác trong miệng hơi ngòn ngọt liền vội vàng móc từ trong người ra một chiếc bình thuốc rồi lấy ra hai viên đan dược nuột vào miệng rồi nhắm mắt điều tức. Sau một lát, sắc mặt đang tái nhợt của hắn đã có chút hồng nhuận.

Vừa cảm giác thấy thân thể hơi ổn thì Diệp Bạch cũng không dám chậm trễ. Mặc dù nơi này hẻo lánh, nhưng cũng không dám cam đoan không có ai khác bị một hồi đại chiến vừa rồi hấp dẫn chạy tới. Với thực lực hiện giờ của Diệp Bạch thì không đến nỗi không địch lại nhưng cũng không cần mạo hiểm như vậy.

Vì thế hắn cố nén đau nhức đứng dậy, tuy vẫn cảm thấy đau nhức, thậm chí lảo đảo suýt ngã nhưng hắn vẫn cắn răng đi tới bên người Cao Lăng Huyết thăm dò vài cái rồi lột sạch những gì có thể lột.

Lúc này hắn tự nhiên sẽ không nói cái gì khách khí, trải qua đại chiến như vậy dĩ nhiên phải có một chút bồi thường. Huống chi đồ vật của những kẻ này cũng đều là cướp đoạt của người khác, nếu để lại đây cũng là tiện nghi cho những người khác mà thôi. Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn

Mấy chiếc bình thuốc màu sắc khác nhau, một quyển sách màu xanh mỏng, còn có thanh trường kiếm ban đầu, một cái Minh tạp màu tím của đệ tử nội tông, toàn bộ đều bị Diệp Bạch nhét luôn vào bao.

Cũng không xem kỹ lại, Diệp Bạch khó khăn lê bước đến bên vách đá thu hồi sáu thanh Huyền binh. Lúc này hắn mới nhìn lại bộ dạng của bốn tên, tất cả đều bị một vết thương nhỏ ngay cổ chết không nhắm mắt, chỉ có Lam Vũ Phong trước đó đã hôn mê nên chết đi mà không đau đớn gì.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.