Tú Cầu Mèo

Chương 5




Trầm Tuyết Quân đã bỏ đi đâu?

Tại sao nàng lại xuất hiện trong ngôi thành nhỏ ở sa mạc này?

Tại sao vừa xuất hiện lại đột nhiên biến mất?

Nàng vẫn còn ở chỗ này hay không? Và làm sao nàng biết được Phương Thất đã tới đây?

Tứ ca Phương Ngọc Thành bị hại ở đây, lúc tứ ca ở đây có gặp Trầm Tuyết Quân không?

Phương Thất đột nhiên phát hiện ra nàng rất thần bí.

Nguyên lai hắn vẫn cứ tưởng hắn đã hiểu rất rõ nàng, nàng dịu dàng, thiện lương, tỉ mỉ, đối với mẹ của hắn hết sức hiếu kính và đối với hắn cũng rất, rất tốt.

Tuy nhiên kể từ khi nàng mất tích một cách thần bí, trong lòng Phương Thất đột nhiên cảm thấy nàng là một điều bí ẩn ……

Nàng rốt cuộc có chuyện gì đau khổ mà không thể nói ra?

Phương Thất đột nhiên phát hiện ra chính hắn không hề hiểu được nàng chút nào.

*******

Nơi sầm uất nhất của một thành là ở đâu? Đương nhiên là đường cái lớn.

Trên đường có đủ các loại người, bình dân, sĩ nông công thương đều xuất hiện tại đây.

Có người bán hồ lô ngào đường, bán vải, bán tạp hóa, có thầy tướng số, người mãi võ, có đứa cháu đang nhõng nhẽo với lão bà bà, có tiểu cô nương đại cô nương, còn có những tên ăn mày đang ngồi ven đường, những thương nhân Tây Vực và Ba Tư đi đi lại lại.

Vì vậy con đường giao thông chính yếu của ngôi thành nhỏ này hết sức phồn vinh.

Một nơi phồn vinh như vậy đương nhiên sẽ có tửu lâu.

Ở giữa con đường sầm uất này có một tòa tửu lâu rất cao lớn, rất uy nghi. Tửu lâu cao hai tầng, trên có treo một cái bảng lớn màu đen, trên đó viết: Hồng Tân Lâu.

Có thể tại vị trí này mà mở được một tòa tửu lâu lớn như vậy thì ông chủ của tửu lâu đương nhiên là một người rất giàu có và là một người rất khôn khéo.

Bất quá, tửu lâu mặc dù có thể kiếm ra tiền nhưng nó cũng không phải là một nơi kiếm ra nhiều tiền nhất.

Nơi kiếm ra nhiều tiền nhất trong thành chỉ có hai, một là đổ phường, hai là kỹ viện.

Nếu không có đổ phường và kỹ viện thì những đại gia giàu có, các hiệp khách và lãng tử nhất định sẽ cảm thấy rất tịch mịch và rất nhàm chán, có tiền trong tay nhưng không có chỗ xài, và một ngôi thành mà không có mấy thứ này thì sẽ không trở nên phồn vinh được.

Và ngôi thành nhỏ này đương nhiên cũng không phải ngoại lệ.

Bên cạnh Hồng Tân Lâu có một tòa kiến trúc cao lớn giống nó, nhưng là một tòa trà lâu, phía trên treo một bảng lớn viết mấy chữ to 'Thanh Phong Lâu’, bên trong trà lâu khách đã đầy, các thương nhân qua đây đều ghé vào nghỉ ngơi, uống chút trà và ăn chút điểm tâm.

Xuyên qua lầu một của trà lâu tiến vào hậu viện, nơi đây cũng có một tòa kiến trúc lớn, vẻ ngoài được trang trí rất đẹp, đều dát toàn ngọc thạch và vàng, bên trong toàn đầu người đi qua đi lại, thỉnh thoảng có tiếng quát đại thắng vang lên, đây là một trong hai nơi kiếm tiền nhiều nhất trong thành, sòng bạc lớn nhất thành: Đại Mạc Đổ Phường.

Kế bên Đại Mạc Đổ Phường có một cái sân rất rộng, dưới cánh cửa có treo hai cái đèn lồng lớn màu đỏ, mỗi cái đèn lồng đều có ghi ba chữ: Ỷ Thúy Lâu, bên trong sân rất yên tĩnh, hai bên sân có trồng nhiều cây xanh và có rất nhiều hoa. Đi hết sân sẽ thấy một tòa kiến trúc ba tầng rất đẹp. Hiện tại đang giữa trưa, đêm qua các cô nương đã quá mệt nhọc nên vẫn còn chưa thức giấc, cho nên mới yên tĩnh đến thế. Tuy nhiên khi tới lúc hoàng hôn, những hiệp khách thương nhân sẽ kéo đến đây như bầy ong tìm hoa, tung tiền mua nụ cười của mỹ nhân, đến lúc đó nơi này sẽ là nơi ồn ào và vui vẻ nhất trong thành.

Ba tòa kiến trúc nằm kề sát nhau, bên cạnh chúng có một cửa hàng cũ kỹ, trông thật có vẻ không hài hòa lắm.

Muốn mở tửu lâu thì đương nhiên phải mở ở nơi càng náo nhiệt càng phồn hoa càng tốt, nếu mở tại nơi hẻo lánh và vắng vẻ không người qua lại thì việc làm ăn sẽ không xong.

Nhưng đổ phường và kỹ viện thường thường là mở ở những nơi hẻo lánh và vắng vẻ như ở trong mấy con hẻm nhỏ, vì như vậy mới nể mặt quan phủ. Tuy nhiên dám mở chúng trên đường cái lớn để làm ăn thì ông chủ của chúng thật không phải là người đơn giản, hẳn là rất có thực lực và thủ đoạn kinh người.

Hồng Tân Lâu mở ngay nơi sầm uất nhất, hiện tại đang là giữa trưa, là thời gian làm ăn tốt nhất trong ngày.

Ông chủ của Hồng Tân Lâu họ Chu, tên đầy đủ là Chu Hồng Nho, ai ai cũng gọi hắn là ông chủ Chu, nhưng sau lưng lại thích kêu hắn là lão Chu mập bởi vì thân hình hắn quá béo.

Mở ra tửu lâu thì trước tiên cũng phải chuẩn bị cái tốt nhất cho mình, đó là một bàn dành cho chính mình ngồi ăn uống và hưởng thụ.

Lão Chu mập cũng không để ý đến cái béo của thân thể hắn, hắn nghĩ rằng mập mạp sẽ có phúc hậu, giống như Phật Di Lặc vậy, cho nên hắn luôn rất hài lòng với cái béo của chính hắn.

Lão Chu mập có thể mở một tòa tửu lâu lớn như vậy, đương nhiên có bản lĩnh, chẳng những hắn rất am hiểu việc buôn bán, hơn nữa còn rất có tâm, thời gian có khách vào hắn chả bao giờ đi đâu cả, chỉ ngồi đó quan sát và tiếp khách thôi.

Hiện tại lão Chu mập đang ngồi tại bàn dành riêng cho hắn bên cạnh quầy tính tiền trong đại sảnh lầu một, trên bàn của hắn có rất nhiều thức ăn, trong đó đương nhiên nhất định là có giò heo, món mà hắn thích nhất, ngoài ra còn có một bình rượu ngon, lão Chu mập một mặt đang ngồi từ từ nhâm nhi, một mặt đảo mắt quan sát khách ra vào.

Sau đó hắn đột nhiên nhìn thấy một người khiến hắn phải trừng mắt nhìn.

Việc nhìn thấy một người cũng không có gì kỳ lạ cả, mặc dù chỗ này chỉ là một trấn nhỏ nhưng cũng có hơn mấy ngàn nhân khẩu, hơn nữa khách lui tới nơi đây thì có loại khách nào mà hắn chưa thấy qua?

Tuy nhiên lão Chu mập hôm nay lại trợn trừng cặp mắt tròn xoe của hắn.

Bởi vì người vừa vào thật sự là hiếm thấy, quá xinh đẹp, tối thiểu tại một trấn nhỏ ở nơi sa mạc đầy bão cát này trước đây chưa hề thấy qua.

Từ cửa bước vào chính là một vị cô nương đang cười khanh khách, phong thái nhẹ nhàng, làm da trắng nõn, nhất là khi cười rộ lên trên mặt sẽ xuất hiện cặp má lún đồng tiền rất đẹp, hai hàng mi cong cong tựa như lá liễu xanh tươi đầu mùa xuân, còn cặp mắt long lanh thì dường như biết nói, trên người mặc bộ đồ màu xanh chất liệu quý hiếm, phối hợp cùng với trang sức quả là không thể không tán dương. Trang sức và quần áo như vậy thì không phải một cô gái trong gia đình bình thường có khả năng mua được, nhất định là thiên kim tiểu thư của một thế gia nào đó.

Lão Chu mập cũng không phải chưa từng gặp qua người giàu có, mặc dù cô gái này rất xinh đẹp làm cho hắn nhìn cũng phải động lòng phàm nhưng điều làm cho hắn mở căng cặp mắt tròn xoe nhìn chính là cô gái này đang thân mật kéo tay một lão ăn mày.

Đại sảnh rất ồn ào đột nhiên yên tĩnh lại, rất nhiều khách đang dùng bữa đều kinh ngạc quay đầu nhìn vào một già một trẻ đang bước vào. Cùng vào với tiểu cô nương là một lão đầu râu tóc bạc trắng, vẻ mặt luôn mỉm cười, quần áo trên người rách nát, có rất nhiều chỗ vá, chân mang một đôi giày cỏ, tay cầm một cây gậy trúc.

Một người như vậy vừa nhìn đã biết là một tên ăn mày, lại rất già nữa.

Tiểu cô nương xinh đẹp dường như rất thân mật với lão ăn mày, đang kéo tay lão cùng nhau bước vào.

Nếu ngươi đột nhiên nhìn thấy một người phụ nữ rất xinh đẹp và rất sang trọng nắm tay một lão ăn mày thì ngươi có ngạc nhiên hay không? Có mở to đôi mắt để nhìn cho kỹ hay không?

Lão Chu mập không khỏi thầm thở dài, có nhiều chuyện trên đời nhiều lúc làm cho người ta nghĩ không thông, và chuyện này chính là một trong số đó.

Nghĩ không thông một chuyện gì đó là do nó quá bất hợp lý, còn lý do nghĩ không thông rất có thể là ngươi không hiểu được mọi tình tiết trong đó mà thôi.

Có rất nhiều người đều có nhiều sự việc nghĩ không thông, trong đó nhất định có một lý do đặc biệt nào đó chưa nghĩ đến.

Nhìn thấy khách bước vào cửa thì tiểu nhị ra mời khách là điều tất yếu nhưng hắn đi được nửa đường đã dừng lại, trong lòng thật không biết có nên bắt chuyện hay là phải đuổi hai vị khách này ra ngoài.

Lão Chu mập thấy vậy liền bước đến nghênh đón, mặc dù thân người hắn béo nhưng hành động rất nhanh, hắn cười tươi rói nói: "Cung nghênh hai vị, xin mời theo tiểu nhân đến đây! Tiểu nhị, mau chuẩn bị bàn!"

Tên tiểu nhị ngẩn người, tiếp đó nhanh chóng dọn dẹp một cái bàn và lau chùi sạch sẽ.

Cô gái áo xanh giúp lão đầu an tọa rồi sau đó mới ngồi xuống, lão Chu mập vẻ mặt tươi cười hỏi: "Xin hỏi hai vị muốn dùng gì?”

Cô gái áo xanh cười, tiếng cười như chuông ngân rất dễ nghe, trên má lộ ra hai đồng tiền xinh xinh, nói: "Nơi này có rượu Trúc Diệp Thanh hay Hạnh Hoa Thôn ba mươi năm không? Trước tiên hãy mang trước cho chúng tôi hai bình."

Lão Chu mập hít sâu một hơi, rồi lại tươi cười nói: "Có có có, mang lên liền, mang lên liền. Xin hỏi hai vị có muốn gọi thêm thức ăn không?"

Cô gái áo xanh cười khanh khách nói: "Được, cho chúng ta một đĩa rau xào, một đĩa vú heo, còn có Tây Trấp Nhũ Cáp, Hoa Đào Cung Ngư, Túy Kê, Minh Châu Quế Ngư, Yến Sào Phượng Vĩ Hà, à đừng có dọn lên mấy cái thứ như thịt cừu nướng gì đó và mấy cọng rau xào chả giống ai kia nhé, thôi hãy mau mang rượu và thức ăn lên đi!"

Lão ăn mày ngồi ở bên cừơi mỉm, còn lão Chu mập thì hai mắt rất đăm chiêu.

Cô gái áo xanh nói xong, trừng mắt nhìn lão Chu mập quát: "Sao đứng đực ra đó? Mau lên đi"

Lão Chu mập vẻ mặt tươi cười nói: "Được được được, có ngay có ngay, xin hai vị chờ một chút"

Khách trong quán mở to con mắt khi nghe cô gái áo xanh gọi thức ăn, không hẹn mà cùng nhìn trên bàn của mình một chút, tiếp đó nuốt nước bọt và liếm liếm môi rồi khẽ thở dài, xong lại bắt đầu dùng bữa.

Ở một cái bàn bên cạnh có ba tên lục lâm đang ngồi, một tên to con, một tên lùn xỉn và một tên mặt trắng xác. Tên lùn nháy mắt với tên to con hỏi: "Nhị ca có thấy cô gái kia không?”

Tên to con mở cái miệng rộng của hắn cười nói: "Thấy rồi, lão tử chưa có mù. Con mẹ nó, quả thật là xinh đẹp mà!"

Tên lùn nháy nháy cặp mắt, nói: "Nhị ca anh hùng vô địch, là nhất biểu nhân tài! Nếu đem cô nàng này về làm áp trại phu nhân, hắc hắc……"

Tên mặt trắng đột nhiên thấp giọng nói: "Ta thấy hai người họ rất kỳ lạ, chắc hẳn là có chút địa vị, chúng ta chớ làm lớn chuyện để tránh gặp phiền phức."

Tên to con đưa tay vỗ bàn một cái, lớn tiếng nói : "Lá gan của lão tam ngươi thật nhỏ như thỏ mà! Thiết quyền của ta một quyền có thể đánh chết một con lạc đà, cần gì phải sợ đầu sợ đuôi thế!"

Tên lùn liền tán dương: "Đúng vậy đúng vậy, thiết quyền của nhị ca thì có ai mà không bội phục. Lần trước chỉ một quyền nhẹ hều thôi đã đánh cho mấy tên bảo tiêu của Trấn Viễn Tiêu Cục mặt mày nở hoa. Nếu nhị ca bây giờ bước tới, nhất định sẽ bắt cô nàng này dễ như trở bàn tay, sau đó mang về núi làm áp trại phu nhân”

Tên to con cười ha ha, cái miệng ngoác rộng tựa hồ kéo dài tới lỗ tai, nói: "Để ta kêu cô ấy đến đây”, nói xong thân thể lảo đảo chống cái bàn đứng lên, cười hì hì bước tới trước bàn cô gái áo xanh, nói: "Tiểu muội muội, rượu và thức ăn còn chưa mang lên, hãy đến đây cùng với đại gia uống vài chén đi?”

Tên lùn ngồi tại bàn thấy được cười rộ lên.

Còn tên mặt trắng thì nhíu máy, âm thầm thở dài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.