Tú Cầu Bất Đường Hoàng

Chương 35: Hồi Tức Mặc Gia Tộc




Lên xe bus, Lâm Hạo Hi vừa mới ngồi xuống, Lý Nghị theo thói quen ngồi vị trí bên cạnh hắn. Chả ngờ tới Lâm Hạo Hi lại quẳng cho một câu “Đằng sau còn có chỗ trống, mày ra sau ngồi đi”

Trên đầu Lý Nghị hiện ra ba vạch hắc tuyến “Tại sao”(_ _|||)

“Kính già yêu trẻ, chỗ này để Vũ Huy ngồi”

“….” Lý Nghị giống như một con mèo nhỏ bị chọc tới xù lông “Đờ mờ, anh em với nhau mà phũ với nhau thế đấy”

Tống Vũ Huy vốn đã tự giác đi tới vị trí cuối cùng tìm chỗ trống rồi ngồi xuống. Lâm Hạo Hi quay đầu xuống nhìn cậu, chỗ ngồi đấy cách hơi xa.

“Thôi khỏi, tao ra sau ngồi, mày cứ ngồi đây đi”

Lý Nghị cảm thấy có một loại cảm giác bị vứt bỏ, lạnh cả lòng, rồi quay nhìn lại phía sau, Lâm Hạo Hi đã ngồi ở hàng ghế cuối xe cùng với Tống Vũ Huy.

Buổi chiều, Lâm Hạo Hi giao Tống Vũ Huy cho Lý Nghị chăm sóc, hắn về nhà đem hành lý của chính mình chuyển tới. Ngày hôm nay là ngày khai giảng, Lý Nghị học vào buổi chiều, Lâm Hạo Hi đưa phiếu ăn của mình cho Tống Vũ Huy, để cậu ở thư viện đọc sách. Đợi đến năm giờ chiều, lại bảo Lý Nghị đưa cậu đi dùng cơm.

Bản thân Lâm Hạo Hi vội vội vàng vàng về nhà, đi xe hơn một giờ mới về tới nhà. Lâm Hạo Hi vốn là định thu dọn xong đồ đạc thì sẽ đi ngay nhưng mà Trần Hải Linh cứ nhất định phải giữ con trai ở nhà một buổi chiều.

Đó là vì mỗi lần Lâm Hạo Hi đi học thì phải hai, ba tháng mới có dịp về thăm nhà.

Lâm Hạo Hi chiều ý mẹ, ở nhà một buổi chiều, cùng bà xem phim truyền hình. Hắn nhắn tin báo cho Tống Vũ Huy, cũng nhắn tin chào Lý Nghị một tiếng rồi tiện thể dặn tên kia phải chăm sóc tốt cho Tống Vũ Huy.

Buổi chiều Lý Nghị có ba tiết, tới bốn giờ thì hết giờ học, liền chạy đến thư viện tìm Tống Vũ Huy. Nhìn thấy Tống Vũ Huy đang ngồi ở trước cửa sổ, đọc một quyển sách rất chăm chú.

Lý Nghị bước đến gõ gõ ngón trỏ lên bàn cậu “Đi ăn thôi”

Tống Vũ Huy ngẩng đầu nhìn người kia, đáp lại một tiếng, nâng quyển sách trên tay, liếc mắt nhìn số trang trên sách, cố nhớ kỹ để lần sau quay trở lại có thể thuận tiện đọc tiếp. Lý Nghị phát hiện ra “Nếu cậu muốn bữa sau đọc tiếp thì cứ mượn về đi, anh cậu chả phải đã đưa thẻ cho cậu rồi à?”

Tống Vũ Huy móc trong túi ra cái phiếu ăn của Lâm Hạo Hi, nhìn về phía Lý Nghị, ngu ngơ hỏi “Mượn thế nào cơ?”

Lý Nghị “….”

Lý Nghị nhớ ra Tống Vũ Huy là đứa nhỏ trong núi mới ra, tất nhiên sẽ không được bình thường lắm “Xuống lầu đi, anh đây chỉ cho cậu”

Mượn được sách xong, Lý Nghị đưa Tống Vũ Huy tới căntin. Căntin ba lầu đã chật ních sinh viên vừa mới tan học, lầu bốn thì thưa thớt hơn hẳn. Lầu bốn là nơi có điều kiện tốt nhất, mà cơm nước cũng đắt nhất trường, học sinh trong trường đa số gia cảnh bình thường, lâu lâu mới tới đây ăn một hai món, vì lẽ đó mà ở đây không nhiều người lắm.

Tống Vũ Huy lấy cơm ở trước quầy thức ăn, mỗi ô cửa đều có một món ăn, có đủ loại món, đủ kiểu dáng, bên cạnh mỗi một món đều có bảng giá riêng, một món xào thịt ít nhất cũng mất 6 đồng, trong lòng nghĩ thầm, mắc quá đi. Cuối cùng cậu chọn lấy đĩa rau 2 đồng.

Lý Nghị nhìn trong đĩa của Tống Vũ Huy chỉ có mỗi rau, thiệt chả biết phải nói cái gì nữa, nếu Lâm Hạo Hi mà biết nhất định lại nói anh bắt nạt cậu. Liền lẳng lặng từ trong đĩa ăn của chính mình gắp thịt cho cậu.

Tống Vũ Huy vội ngăn lại “Nghị ca, anh cứ ăn đi, em ăn mấy cái này được rồi”

Lý Nghị lại gắp sang cho cậu một cái cánh gà “Anh của cậu xưa giờ không có bao giờ khách khí với anh đây hết, bởi vậy cậu cũng đừng có khách khí gì cả, cứ ăn thoải mái đi”

Tống Vũ Huy không nói nữa. Một lúc sau, điện thoại di động trong túi quần Lý Nghị reo lên.

Lý Nghị nhấn xuống nút nhận cuộc gọi, đầu dây bên kia lập tức truyền đến tiếng của Lâm Hạo Hi “Đã ăn cơm chưa?”

“Đang ăn”

“Với em tao hả?”

Lý Nghị thuận miệng đáp một tiếng “Ờ”

“Đợi lát nữa ăn cơm xong, mày mang em tao tới khách sạn, bảo nó lấy quần áo sạch tới ở ký túc xá, ngủ trên giường của tao ấy”

Lý Nghị gắp một miếng cà rốt bỏ vào miệng “Ừ, biết rồi”

“Em ấy trước mười giờ đã đi ngủ rồi, mày đừng có làm ồn quá”

Lý Nghị liếc mắt về phía Tống Vũ Huy ở phía đối diện vẫn đang ăn cơm, nói vào điện thoại “Sao trước giờ tao không biết mày lại chu đáo như thế nhờ?”

“Tại với mày tao chu đáo không nổi”

Lý Nghị “…” Nếu không phải tại Tống Vũ Huy đang ở đây, chắc anh đã lải nhải một tràng rồi.

“Chăm sóc em tao cho tốt, sáng sớm mai tao tới”

Lý Nghị nghiến răng nghiến lợi nhỏ giọng “Mày cứ yên tâm, bảo đảm không để thằng em mày thiếu một một cọng tóc gáy nào đâu”

Lý Nghị cúp điện thoại, Tống Vũ Huy ngồi ở đối diện hiển nhiên không biết cú điện thoại vừa nãy là do Lâm Hạo Hi gọi tới, vẫn cúi đầu ăn cơm.

…….

Lý Nghị dựa theo chỉ thị của Lâm Hạo Hi đầu tiên đến khách sạn mang theo quần áo sạch cùng một số vật dụng vệ sinh cá nhân.

Lần đầu tiên Tống Vũ Huy đến ký túc xá của Lâm Hạo Hi, chỉ cảm thấy không giống phòng ký túc xá lắm. Trong phòng có hai cái giường nệm đơn, hai cái bàn học đặt cạnh bên mỗi cái giường, còn có hai cái tủ quần áo độc lập.

Trong phòng ký túc xá còn lắp đặt máy điều hòa, gần máy lọc nước là một cái tủ lạnh nhỏ, quả thật trông giống như một cái nhà.

Tống Vũ Huy nhìn ngắm bốn phía, lên tiếng cảm thán “Ký túc xá ở đại học thật là đẹp”

Lý Nghị cười cười “Cũng không phải tất cả ký túc xá ở đại học đều như này, anh cùng với anh trai cậu là một ngoại lệ”

“Sao thế?”

Lý Nghị ngồi ở giường vừa tháo giày vừa nói “Nói thế này đi cho cậu dễ hiểu, người khác một năm trả một ngàn rưỡi tiền thuê phòng, còn anh với anh cậu trả mỗi người tám ngàn tiền thuê.

Tống Vũ Huy đã hiểu, hóa ra là vì chỗ này rất đắt.

Tống Vũ Huy mang quần áo sạch đi tắm rửa sạch sẽ, sau đó ngoan ngoãn ngồi ở trước bàn học của Lâm Hạo Hi đọc quyển sách ngày hôm nay mượn được, chờ khi Lý Nghị cũng đã tắm rửa sạch sẽ đi ra, cậu chủ động nói “Nghị ca, đưa đồ đây để em giặt dùm cho”

“Khỏi đi, ở ngoài ban công có máy giặt đó, cậu cũng lấy quần áo của cậu bỏ vào, một lát là giặt sạch”

Tống Vũ Huy mất mấy giây mới có phản ứng, hóa ra trong ký túc xá cũng có máy giặt.

Đem quần áo bỏ hết vào máy giặt, bỏ vào bột giặt cùng với nước xả vải, ấn xuống nút bấm, Lý Nghị mở máy tính ra hỏi Tống Vũ Huy có muốn chơi không, Tống Vũ Huy trả lời muốn đọc sách.

Tống Vũ Huy đọc xong quyển sách mượn được ở thư viện, Lý Nghị thì ở trước máy tính đánh báo cáo thực tiễn kỳ nghỉ hè. Tống Vũ Huy không quấy rầy hắn, động tác rất nhẹ nhàng bò lên giường, nhiệt độ máy điều hòa trong phòng mở đến mức có chút thấp nên cậu đắp chăn rất dày.

Lý Nghị quay đầu lại phát hiện Tống Vũ Huy đã đi ngủ, nhớ tới lời Lâm Hạo Hi hai lần nói về chuyện cậu đi ngủ khá sớm. Anh tắt máy tính, đi vệ sinh rồi tắt đèn, lên giường nằm, tiếp tục chơi điện thoại.

Chơi điện thoại một lúc cảm thấy thật tẻ nhạt, liền nghiêng đầu lên tiếng “Vũ Huy?”

“Dạ?”

“Cậu chưa ngủ à?”

“Dạ, có gì không?”

Lý Nghị xoay người lại, đem điện thoại đặt ở một bên, một tay chống đầu “Nói nghe coi, cậu với anh cậu làm sao mà biết nhau?”

Tống Vũ Huy thành thật kể hết.

Lý Nghị nghe xong cũng chẳng thấy có điểm nào đặc biệt, không phải là ở nhà cậu nhóc này một tháng sao? Thế mà còn tưởng hai người họ ở chung với nhau một năm cơ đấy? Sao mà Lâm Hạo Hi lại đối với cậu nhóc này tốt như vậy?

“Cậu cảm thấy người anh trai này của cậu thế nào?” Lý Nghị hỏi.

Tống Vũ Huy trả lời “Rất tốt ạ”

“Đó là với cậu thôi, cậu ta đối với người khác không có như thế đâu”

“Hả?”

“Anh đây biết anh cậu đã bảy năm rồi, cậu ta chả tốt đẹp gì với anh cả”

“Sao lại thế”

“Anh cứ nghĩ cậu ta đối với người khác cũng đều như thế, vậy mà… ” Lý Nghị muốn nói gì đó nhưng lại thôi, tự dưng lại thấy bản thân mình hiện tại giống như oán phụ ( =)) ), lập tức ngăn lại “Cậu có buồn ngủ không?”

“Có hơi”

“Vậy cậu ngủ đi”

Một lúc sau, đợi Tống Vũ Huy ngủ thiếp đi. Lý Nghị lấy điện thoại chuyển sang chế độ ban đêm, tiếp tục chơi điện thoại.

Lâm Hạo Hi ngày hôm sau chín giờ đến trường, Lý Nghị cũng đi học, Tống Vũ Huy một mình ở ký túc xá xem sách.

Lúc Lâm Hạo Hi đến đem hành lý cất vào phòng ký túc xá, một cái vali, một cái balo, còn có một hộp đàn violon.

Lúc đó Tống Vũ Huy mới biết Lâm Hạo Hi biết kéo đàn violon.

Sắp xếp xong hành lý, Lâm Hạo Hi đưa Tống Vũ Huy ra ngoài dạo phố.

Tống Vũ Huy có chút tò mò, rõ ràng hôm nay là ngày khai giảng, Lâm Hạo Hi sao lại rảnh như thế “Ca, anh không đi học sao?”

“Giảng viên mấy tiết đầu toàn giảng vô bổ, tuần sau mới đi”

Lâm Hạo Hi đưa Tống Vũ Huy tới con đường gần trường dành riêng cho người đi bộ, đi tới nhà sách mua cho cậu đồ dùng học tập và đồ dùng hằng ngày. Trường cao trung Kim Tín vì đảm bảo thời gian lên lớp nên đa số các học sinh đều ở nội trú trong trường. Tống Vũ Huy lúc đi học, chắc một tuần mới ra ngoài một lần. Lâm Hạo Hi liền chu đáo mua những vật dụng hằng ngày cần thiết cho cậu.

Buổi chiều, Lâm Hạo Hi để Tống Vũ Huy ở lại ký túc xá, hắn mang sổ hộ khẩu của Tống Vũ Huy đến trường học làm thủ tục nhập học cho cậu, mặt khác còn đưa phong bì cho ông cậu Lý Nghị.

Thứ hai tuần sau Tống Vũ Huy chính thức đi học, chiều chủ nhật Lâm Hạo Hi với Lý Nghị dẫn cậu tới trường học sắp xếp chỗ ở.

Ký túc xá của trường cao trung Kim Tín gồm sáu người, ngủ giường tầng, bên cạnh bàn học có một cái tủ quần áo nhỏ, ở ký túc xá cũng có lắp điều hòa, có sáu cái máy giặt, đặt vào mười phòng ký túc xá, dĩ nhiên sẽ có thu phí nếu sử dụng máy giặt.

Năm, sáu giờ chiều chủ nhật, học sinh đã bắt đầu lục tục thu dọn đồ dùng học tập ra về, bảy giờ đúng là thời gian tự học tại trường, lúc đó sẽ có người đi điểm danh.

Lâm Hạo Hi với Lý Nghị ở lại trường đến tám giờ, nhìn Tống Vũ Huy cùng mấy đồng học ở cùng ký túc xá giới thiệu làm quen nhau, giúp Tống Vũ Huy đến phòng giáo vụ lấy sách về, nhìn ở bên ngoài phòng thấy giám thị trường đến đuổi người, lúc đó bọn họ mới ra về.

Học phí cùng tiền trọ ở trường cao trung tư nhân Kim Tín so với trường cao trung công lập đắt gấp đôi. Hàng nằm, trường có tổ chức thi đầu vào, 50 người có điểm số đứng đầu trong số những thí sinh dự thi sẽ được miễn học phí nhập học, từ 50 đến 150 người được miễn một nửa học phí nhập học, 150 người trở về sau đến 800 người thì nhập học bình thường theo diện đủ tiêu chuẩn. Còn 400 chỉ tiêu khác muốn vào trường, thành tích thấp và tiền học phí thu rất cao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.