Tú Cầu Bất Đường Hoàng

Chương 26: Trở về Tây Tử quốc




Đêm hôm đó, đã rất muộn nhưng Tống Vũ Huy lại không thể ngủ được, cứ trằn trọc mãi nhưng cũng không có cử động. Lâm Hạo Hi nghĩ là cậu đã ngủ rồi nên mới lấy điện thoại di động đặt ở bên giường mở ra, màn hình sáng lên, người nằm bên cạnh khẽ lên tiếng “Ca”

Lâm Hạo Hi nghiêng đầu nhìn cậu “Tôi làm cậu thức à?”

“Không phải, em chưa có ngủ”

“Sao chưa ngủ đi?”

“Dạ ngủ không được”

Lâm Hạo Hi lại hỏi “Sao mà ngủ không được”

“Cũng không biết nữa”

Lâm Hạo Hi đem điện thoại cất đi, trở người quay sang hướng bên ngoài “Vậy chúng ta nói chuyện một chút đi”

“Hả, nói cái gì cơ”

“Nói một chút chuyện thôi, chẳng hạn như cậu có thích bạn nữ nào không?”

Bị hỏi đến vấn đề này, Tống Vũ Huy có chút ngượng ngùng một hồi “Không có”

“Nữ sinh lớp cậu không đẹp à?”

“Có, nhưng mà mấy bạn ấy thích hút thuốc, làm nhiều chuyện xấu xa, em không thích lắm”

Lâm Hạo Hi khẽ bật một tiếng cười “Vậy mẫu người cậu thích như thế nào? Ôn nhu nhàn thục?”

“Không rõ nữa” Tống Vũ Huy nghiêng đầu nhìn hắn “Ca, còn anh?”

“Tôi?” Lâm Hạo Hi nói “Cũng không có”

“Vậy mẫu người anh thích là thế nào?”

“Ngây ngô, ngốc nghếch, biết nghe lời, dễ bắt nạt”

Hồi lâu Tống Vũ Huy mới có phản ứng “À em biết, giống như Viên Tương Cầm trong “Trò đùa dai chi hôn” phải không?”

Tống Vũ Huy trong lòng thầm nghĩ, quả nhiên những nam sinh vẻ ngoài đẹp trai cao ráo tài giỏi đều thích cùng một loại nữ sinh. Phim truyền hình tuy cẩu huyết nhưng cũng không phải là không thực tế.

Lâm Hạo Hi “…..”

Tống Vũ Huy xoay người lại đối diện với Lâm Hạo Hi “Ca, anh tốt như thế, ai mà được làm bạn gái anh thì người đó nhất định rất hạnh phúc.”

Lâm Hạo Hi đưa tay khẽ vuốt tóc Tống Vũ Huy “Nếu hạnh phúc thì cậu tới làm đi”

“Em là con trai mà”

“Không sao, đi Thái Lan chuyển giới là được, chi phí tôi bỏ ra” (Jian: chắc chớt =)))))))))))) )

Tống Vũ Huy ngu ngơ hỏi “Làm sao mà chuyển được?”

“Mỗi ngày tiêm vào kích thích sinh dục tố, làm giải phẫu, cái gì không cần thì cắt đi, cái gì cần thì thêm vào”

“? ? ?” Tống Vũ Huy nói “Không hiểu” (Jian: thôi em đừng có hiểu =))))))))))) )

Khóe một Lâm Hạo Hi khẽ nhếch lên, tay đặt ở sau gáy cậu dịch chuyển đến trước ngực cậu “Ở đây bơm thêm hai khối thịt” tay lại dời xuống phía dưới bụng của cậu “Chỗ này đem cắt, hiểu chưa?” (Jian: Anh làm ơn đừng làm méo mó đầu óc chong xáng của em nó =)))))) )

Tống Vũ Huy “….”

Hai người hàn huyên rất nhiều, chuyện trên trời dưới đất, chuyện đông tây nam bắc đều đem ra tán gẫu, bất tri bất giác đều ngủ thiếp đi. Ngày hôm sau, Tống Vũ Huy vẫn là dậy thật sớm, bộ máy sinh học của cậu rất đúng giờ, cho dù ban đêm có đi ngủ trễ cách mới thì trước sáu giờ đã thức rồi.

Lúc Lâm Hạo Hi thức dậy đã là hơn tám giờ, người phụ trách hôm qua đã thông báo cho năm người biết là sáng nay chín giờ tất cả tập hợp ở cửa thôn. Lâm Hạo Hi sau khi thức dậy thì đi đánh răng rửa mặt. Tống nãi nãi đem thức ăn đi hâm nóng, sáng sớm còn đi nấu rượu gạo.

Lâm Hạo Hi chỉ ăn qua loa một chút. Tống nãi nãi xếp vào rất nhiều đặc sản nhà nông cho Lâm Hạo Hi mang đi. Có rất nhiều bắp ngô, khoai sọ, khoai lang, đậu phộng mới hái xuống, còn xếp vào măng khô, củ cải khô nữa. Nhét đầy cả một túi lớn.

Lâm Hạo Hi thật muốn nói, nhiều thứ như thế sẽ rất khó mang đi.

Liếc nhìn đồng hồ đã thấy chín giờ, Lâm Hạo Hi vác trên hai vai cái balo, Tống Vũ Huy giúp cậu xách vali, hai người vội vội vàng vàng hướng về cửa thôn.

Ở cửa thôn, những người khác đều đã tập hợp đông đủ, bốn người cùng tổ với Lâm Hạo Hi làn da đều phơi nắng đến đen cả đi. Hồi mới đến đây, không ít người kêu khóc đòi về nhà làm người phụ trách đau cả đầu. Đến giờ thì đa số mọi người đều đã quen thuộc, cũng có chút lưu luyến nơi này.

Tổ hoạt động sắp xếp máy kéo đến vận chuyển hành lý đi, đường ở vùng núi này thì chỉ có máy kéo mới di chuyển được.

Lâm Hạo Hi xoay người nhìn Tống Vũ Huy “Được rồi, tiễn tôi đến đây thôi”

Tống Vũ Huy đem vali giao lại cho Lâm Hạo Hi, cổ họng như có cái gì đó chặn lại làm nghèn nghẹn “Ừm”

“Đến thành phố nhớ phải mua điện thoại gọi cho tôi đấy”

“Dạ” Tống Vũ Huy mím môi gật đầu.

Lâm Hạo Hi vỗ vỗ vai cậu “Trở về đi”

Người phụ trách đem hành lý của mọi người chất lên máy kéo, một người phụ trách ngồi trên máy kéo trông giữ hành lý. Còn lại sáu người phải đi bộ lên trấn nhờ xe.

Lâm Hạo Hi vừa mới xoay lưng đi, viền mắt Tống Vũ Huy liền phiếm hồng, nhưng không có rơi nước mắt, mắt nhìn theo cái bóng lưng hai vai khoác balo, ở trong sáu người kia, hắn là cao nhất.

Đi ra được mấy chục mét, Lâm Hạo Hi ngoái đầu lại, cứ tưởng là Tống Vũ Huy đã trở về nhưng lại nhìn thấy cậu vẫn còn đứng ở cửa thôn dưới cây đại thụ kia. Lâm Hạo Hi hướng về Tống Vũ Huy hô lớn “Cậu về đi!”

Tống Vũ Huy mím môi, đành xoay người trở về. Lâm Hạo Hi nhìn theo bóng lưng của cậu nhỏ dần mới xoay người tiếp tục đi.

Lên đến trấn, tổ hoạt động thuê chín xe khách sớm đang chờ đợi, người tài xế trung niên đứng ở bên cạnh xe hút thuốc.

Người phụ trách vào trong cửa hàng mua cho bọn họ mỗi người một chai nước, còn mua một ít bánh quy, hoa quả để lên xe ăn. Đi khoảng chừng 5, 6 giờ mới có thể đến thành phố G.

Lâm Hạo Hi ngồi ở ghế bên cạnh tài xế, người tài xế ngồi bên nói chuyện với Lâm Hạo Hi cho đỡ buồn. Hỏi hắn học lớp mấy, nhà ở đâu, còn kể nhà mình có một cậu con trai bằng tuổi hắn, cũng đang học đại học ở thành phố G.

Người tài xế trung niên rất bình dị gần gũi làm Lâm Hạo Hi nói chuyện với ông cũng không thấy ghét. Thế nhưng trong lòng lại có chút lơ đãng nghĩ về chuyện khác nên mất có phần tập trung nói chuyện với người tài xế.

Hắn nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa xe, xe cộ và phong cảnh hai bên đường không ngừng lùi xuống, phong cảnh rất đẹp nhưng chẳng hiểu sao lại có chút thương tâm. Đường núi đi tới đi lui cũng không đến được điểm cuối cùng, nếu như là vào năm mươi, sáu mươi năm trước, nơi này vốn là hoàn toàn tách biệt với thế gian.

Những thành phố lớn ở Trung Quốc hiện giờ tốc độ phát triển đã tiến rất xa đến nỗi chênh lệch với nơi đây càng lúc càng lớn. Thời đại công nghệ phát triển, tín hiệu có thể vượt núi băng đèo, thế nhưng lĩnh vực giao thông khó khăn đã làm ngăn cản sự phát triển kinh tế.

Ấn tượng về Lâm thôn vẫn còn là một ngôi làng rất đơn sơ. Người trong thôn đa số tự cấp tự túc, tự chế tác các công cụ sinh hoạt để sự dụng, mỗi buổi chưa hoặc chiều tối, trên các mái ngói của những ngôi nhà đều bay cao làn khói bếp.

Còn cả thiếu niên có nụ cười yếu ớt kia, Lâm Hạo Hi có lẽ sẽ ghi nhớ cả đời.

Trở lại thành phố phồn hoa, đã là năm giờ chiều. Nơi ở của năm người trong tổ phân bố ở các khu khác nhau, người phụ trách chỉ đưa họ đến công ty.

Bốn học sinh ở cùng tổ với Lâm Hạo Hi đều có cha mẹ mang xe đến đón. Chuyện đi tới nông thôn, Lâm Hạo Hi không có nói với cha mẹ, chỉ nói là muốn đi du lịch một tháng nên trong lúc nói chuyện điện thoại với mẹ, hắn cũng không có tiết lộ.

Tới đón hắn là Lý Nghị, hai người bắt đầu học cùng lớp từ sơ trung đến cao trung, khi lên đại học thì học cùng trường nhưng khác khoa. Vẫn là ở chung một ký túc xá, hai người đều thuộc gia đình có điều kiện, trường học có xây dựng một ký túc dành riêng cho con nhà giàu ở, tiền thuê đắt gấp 5 lần thuê ký túc xá bình thường.

Lý Nghi nhìn gương mặt tuấn tú của Lâm Hạo Hi, rất hài lòng “Không tồi, cuối cùng thì mày cũng đen như tao rồi”

Lâm Hạo Hi tỏ ra khinh thường “Mày cũng chỉ có thể đắc ý được hai ngày thôi con”

“Dù sao có cơ hội đắc ý còn hơn là không”

Lâm Hạo Hi đấm vào ngực hắn môt quyền “Mau giúp tao chuyển nhanh lên”

Lý Nghi cúi người nhấc vali hành lý bên cạnh hắn “Mày có nói với mẹ hôm nay về không?”

Người nào đó khoác balo lên hai vai, tay cho vào túi quần nhàn nhã đi về phía trước “Quên mất”

Lý Nghị “….”

Lâm Hạo Hi đứng ở bên lề đường chờ taxi, Lý Nghi kéo vali hành lý của hắn đứng bên cạnh “Mày nên về nhà tao trước thì hay hơn là về nhà mày giờ đó”

“Nhà mày với nhà tao cách có hai con đường, đi nhà ai cũng có gì khác”

Lý Nghi nhìn hắn trên dưới đánh giá “Đương nhiên là có, mày để cái bộ dạng này mà về nhà, mẹ mày không đau lòng chết mới là lạ”

“Có nói quá không, chỉ là đen đi một chút thôi mà”

Lý Nghị chỉ chỉ chân hắn, Lâm Hạo Hi cúi đầu xuống nhìn, đôi dành hàng hiệu kia bởi vì vô số lần đi đường núi mà lưu lại rất nhiều vết trầy, còn có chỗ rách ra, quần áo thuần cotton bị bụi gai trên núi làm xước ra một chút chỉ.

Mẹ Lâm Hạo Hi cưng con trai như bảo bối, nếu cứ vậy mà về nhà, nhất định sẽ bị bà tra hỏi cái này cái kia “Đầu tiên mày nên đi thay cái bộ đồ này ra cái đã”

Vừa lúc taxi đến, Lâm Hạo Hi đem hành lý bỏ vào sau cốp xe rồi bước lên xe, nói địa điểm đến cho tài xế.

Lâm Hạo Hi miễn cửa tựa vào ghế xe, Lý Nghị nghiêng đầu nhìn hắn “Ê một tháng này chơi có vui không?”

“Chơi vui, chơi vui đến không muốn về nữa”

“Chơi vui như thế cũng không rủ tao”

“Nhất thời nảy ra ý muốn đi thôi”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.