Từ Bỏ Thế Giới Vàng

Chương 8




Một đôi tình nhân ngọt ngào tay nắm tay đi về nhà, chàng trai khóe miệng khẽ nhếch lộ ra vẻ đắc ý, cô gái khóe miệng khẽ nhếch nhưng lại là có chút xấu hổ. Hai người cùng tỏa ra vẻ ngạo ngào, hạnh phúc.

Thế nhưng hương vị ngọt ngào lại chẳng tồn tại được lâu.Vừa đến trước cửa nhà, hai người đã thấy trước cổng tụ tập rất nhiều người.

– Đã xảy ra chuyện gì? Quý Hy hoài nghi hỏi.

Nguyên Chỉ Linh lắc lắc đầu, trong lòng bỗng nhiên có chút bất an, sợ hãi. Cô vội buông tay anh, chạy vội đến đám đông trước cửa kia.

– Xảy ra chuyện gì?

Nghe thấy giọng của cô, hàng xóm đều quay đầu nhìn, xúm lại nói với cô:

– Chí Linh, con đã về, chúng ta đang hỏi có ai biết chỗ con bán quần áo? Chú Trần vẻ mặt lo lắng nói với cô.

– Xảy ra chuyện gì? Cô nhíu mày hỏi lại

– Ông nội con té ngã! Thím Trương nhà đối diện nhanh chóng trả lời.

– Không biết có bị đụng phải đầu hay không, đã bất tỉnh rồi.

– Con nhanh đến bệnh viện xem sao? Chúng ta đã kêu xe cứu thương đưa ông nội con đến bệnh viện, con đến nhanh đi

Tin tức ngoài ý muốn này làm cho Nguyên Chỉ Linh mặt không còn chút máu. Sắc mặt cô tái nhợt, người lảo đảo rồi vội vàng xoay người chạy lại đụng vào Quý Hy đang đứng phía sau mà thiếu chút nữa té ngã. Quý Hy nhanh tay nhanh mắt vội đỡ cô lại.

– Đừng hoảng, em đã biết phải đến bệnh viện nào chưa?

Anh bình tĩnh nói với cô rồi ngẩng đầu nhìn mọi người

– Bệnh viện trung ương. Mọi người vội đáp

Nghe thấy đáp án, Nguyên Chỉ Linh lại vội chạy đi.

– Chỉ Linh, chờ một chút!

Anh vội vàng giữ lại cô đang bối rối, lệ rơi đầy mặt:

– Nửa đêm rồi, gọi xe rất khó, chúng ta lái xe đi, em mau dẫn đường.

Nói rồi anh kéo cô đến nơi gửi xe. Vì để tiện cho công việc, anh về Đài Loan đã thuê một chiếc ô tô để đi lại.

Quý Hy mở cửa xem, kéo cô ngồi vào ghế trên, tự mình lái xe bằng tốc độ nhanh nhất.

– Đi hướng nào?

– Đi về bên phải. Nguyên Chỉ Linh tự nhủ phải tỉnh táo dẫn đường.

Giọng của cô khàn khàn, đôi tay run run, trong đầu cô ong ong những lời hàng xóm vừa nói. Vì sao lại xảy ra chuyện này? Ông nội vì sao đột nhiên té ngã? Vì sao lại bất tình? Ông bị thương có nghiêm trọng không? Có chảy máu không? Nếu bị thương quá nghiêm trọng, ông nội có thể cứ như vậy…. Cứ như vậy……

Để ý thấy tay cô run run, Quý Hy nắm chặt tay cô.

– Đừng suy nghĩ nhiều, không có chuyện gì đâu. Anh trấn an.

Cô cũng hy vọng không có chuyện gì, nhưng năm đó, cha cô ra đi, lúc cô cùng ông nội ngồi taxi đến bệnh viện, ông nội cũng nói với cô một câu như vậy “không có chuyện gì”. Nhưng cha cô lại vẫn qua đời.

Sống lưng đột nhiên lạnh băng khiến cô không tự chủ khẽ rùng mình. Cô nhìn về ghế sau, nơi đó trống trơn nhưng không hiểu sao nước mắt cô lại lã chã tuôn rơi.

– Sao thế em? Quý Hy kéo kéo tay cô, lo lắng hỏi.

Cô lắc đầu, không hiểu vì sao lại như vậy, nước mắt cứ thế không ngừng rơi. Cô lại nhìn phía sau xe trống rỗng, cảm giác ngực thật khó chịu, giống như… giống như…. Cô nhanh chóng quay đầu nhìn phía trước, gạt bỏ đi suy nghĩ kia.

– Đến cột đèn xanh kia thì quẹo trái, đi phía trước 500m thì sẽ thấy bệnh viện.

– Biết rồi. Anh gật đầu trả lời rồi nhanh chóng đi về phía bệnh viện.

Không có thời gian tìm chỗ dừng xe, Quý Hy nhanh chóng để xe ngoài đường cái, khóa xe, cùng Nguyên Chỉ Linh nhanh chóng đến phòng cấp cứu.

Đêm nay phòng cấp cứu không có nhiều nên bọn họ nhanh chóng nhìn thấy Quý Hữu Cường ngồi bên giường bệnh, cùng với người bị phủ vải trắng từ đầu đến chân kia.

Nguyên Chỉ Linh nháy mắt cứng đờ, khẽ lắc lắc đầu, lảo đảo đi về phía Quý Hữu Cường.

– Ông Quý, ông nội của con đâu. Cô hỏi, thanh âm nhẹ nhàng, mơ hồ như gió thoảng. Đôi mắt đầy nước không chịu nhìn về phía giường bệnh kia.

Quý Hữu Cường lão lệ (nước mắt người già) cũng rơi không ngớt nhìn cô, nghẹn ngào nói không nên lời.

Lão Nguyên à, ông sao có thể chủ quan rời xa thế gian được. Ông vừa đi, con bé Chỉ Linh làm sao bây giờ. Ông rõ ràng biết tâm nguyện lớn nhất của nha đầu kia. Nó muốn kiếm thật nhiều tiền chỉ để cùng ông sống thật tốt, sau đó cùng ông về đại lục đến cố hương một chuyến, tại sao ông lại đột nhiên bỏ nó mà đi, ông thật nhẫn tâm?

– Ông Quý, ông nội của con đâu? Nguyên Chỉ Linh lại nhẹ giọng hỏi.

– Nha đầu, ông nội con…. Lão Nguyên…. Ông miễn cưỡng mở miệng nhưng lại không có cách nào nhẫn tâm nói ra sự thật, chỉ có thể nhìn về phía giường kia, coi như trả lời câu hỏi của cô.

Cô mặt cắt không ra giọt máu, cả người cứng đờ nhìn sang phía khác, nhất quyết không nhìn tới giường bệnh kia.

– Ông nội? Cô mơ hồ cất giọng gọi rồi bước đến phòng cấp cứu khác đi tìm ông nội, đến từng giường tìm – ông nội, ông ở đâu? Ông nội?

Quý Hy không thể trơ mắt nhìn, vội vàng tiếng đến kéo cô vào lòng, ôm chặt cô.

– Đừng như vậy. Giọng anh khàn khàn nói với cô – Em chắc chắn biết ông nội em không ở đây, ông nội trên chiếc giường phủ khăn kia

– Không! Cô đẩy mạnh anh, đánh anh : – Buông ra, em muốn đi tìm ông nội, em muốn đi tìm ông nội….

– Chỉ Linh, em phải chấp nhận sự thật, ông nội em đã qua đời.

– Không! Cô che tai kêu to, cự tuyệt chấp chận sự thật tàn nhẫn như cơn ác mộng kia.

– Không… Cô giãy giụa kêu, rồi sau đó ngã xuống, mất ý thức, trước khi nhất đi cô hình như nghe thấy tiếng Quý Hy kinh hãi kêu to: – Chỉ Linh!

Tang lễ của ông nội đơn giản mà long trọng đã xong.

Sự kiên cường của cô chỉ chống đỡ được đến khi thi thể của ông nội bị đẩy vào trong hỏa lò. Cô khóc lớn, kêu gào gọi ông nội, mạnh mẽ kéo lại quan tài của ông nội, không cho hỏa táng lại bị Quý Hy kéo vào trong lòng, mạnh mẽ ôm lấy. Cuối cùng vì quá kích động, cô ngất xỉu trong lòng Quý Hy.

Sau này, mỗi ngày cô đều ngây ngốc như cái xác không hồn. Chủ yếu thời gian là ngẩn người hoặc ngủ, bằng không sẽ yên lặng khóc, không muốn làm gì cũng không biết mình nên làm gì? Bởi lẽ, cô đã mất đi mục tiêu để sống, không biết chính mình vì sao còn phải kiếm tiền, phải sống, sống vì ai đây?

Cha đã mất, ông nội cũng qua đời, trên thế giới này không còn ai quan tâm, để ý đén cô nữa, cô thật sự không nghĩ được một mình một người sống còn có ý nghĩa gì?

Ông cháu họ Quý đứng trước cửa phòng lo lắng nhìn cô lặng lẽ ngồi yên bên cửa sổ. Chỉ Linh cả người gầy rộc, giống như chỉ một trận gió cũng có thể thổi bay.

– Cứ như vậy sao được? Quý Hy, con giúp ông nội nghĩ cách đi. Quý Hữu Cường thở dài nhìn đứa cháu trai.

– Ông nội, ông có sang Mỹ ở cùng con không?

Quý Hữu Cường sửng sốt một lát rồi tức giận nói:

– Sao tự nhiên lại nói chuyện này? Ông hỏi con giúp ông làm nha đầu Chỉ Linh phấn chấn lên cơ mà. Con rốt cuộc có nghĩ đến không?

– Công ty bên kia vừa gọi điện giục con trở về. Quý Hy thở dài: – Để ông một mình ở đây con rất lo.

– Không cần phải lo, trước kia không phải là một mình ông sống là gì. Hiện tại cũng không phải chỉ có một người còn có nha đầu Chỉ Linh ở bên nữa.

– Nhưng Chỉ Linh cùng chúng ta không phải thân thích, chúng ta có lí do gì muốn cô ở lại giúp con chăm sóc ông?

– Vậy con lấy nó là được rồi, chỉ cần biến nó thành con dâu Quý gia là được.

– Cũng đúng. Quý Hy gật đầu.

Quý Hữu Cường thấy anh đáp lại rành mạch như thế đột nhiên ngây người. Lúc trước lão Nguyên còn sống, bất kể hai lão già nói như thế nào, uy hiếp, dụ dỗ thằng nhóc này cũng không chịu đồng ý để hai nhà Quý Nguyên thành thân gia. Sao bây giờ chính mình thuận tiện nói lung tung nó lại đồng ý. Có nguyên nhân gì khiến nó thay đổi? Là để ông trở thành ông nội danh chính ngôn thuận để phó thác cho nha đầu Chỉ Linh chăm sóc ông sao? Ông cũng không nghĩ cháu mình là loại người như thế.

Nhìn cháu trai đi vào phòng tiến đến bên Chỉ Linh ngồi bên cửa sổ, ông quyết định yên lặng quan sát rồi nói.

– Chỉ Linh. Quý Hy khẽ gọi, thấy cô vẫn thất thần như không nghe thấy tiếng anh. Quý Hy bèn kéo khuôn mặt cô lại, ép cô nhìn chính mình:

– Anh phải về Mĩ

– Về Mĩ. Cô mờ mịt nhìn anh rồi trừng mắt, phản ứng có chút trì độn.

– Đúng. Anh nhìn cô không chớp mắt, nghĩ rằng cô biết được điều này có phải sẽ có chút phản ứng, dù sao bọn họ đã là người yêu mà.

– Vậy chúc anh thượng lộ bình an. Nguyên Chỉ Linh thản nhiên nói, sau đó lại nhìn ra cửa sổ.

Anh khẽ cắn chặt răng không thể tin được đây là tất cả phản ứng của cô. Chúc anh thượng lộ bình an. Thượng lộ bình an cái quỷ.

Anh lại bắt cô đối diện với mình, bắt cô nhìn anh nhưng mặt cô không chút cảm xúc dao động.

– Anh muốn về Mỹ nhưng ông nội không chịu đi cùng anh, anh không yên lòng về ông. Anh thấy cô khi nghe đến hai chữ ông nội thân thể co rúm, mắt lại đỏ hoe.

– Ông nội …. mất rồi….

– Anh nói là ông nội của anh, là Ông Quý của em! Anh cắt ngang lời cô, không để cô lại rơi vào đau đớn

– Ông Quý? Nguyên Chỉ Linh mờ mịt nhìn anh

– Đúng, là bạn tốt nhất của ông nội em khi còn sống, ông nội của anh Quý Hữu Cường, là Ông Quý của em.

Nói rồi anh quay đầu nói:

– Ông nội, Chỉ Linh tìm ông.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.