Tù Binh

Chương 2




Phương Nhược khẽ gật đầu, nói: “Nương tử là người hiểu chuyện, hẳn biết rõ Thái hậu nương nương ẩn cư trong cung nhiều năm, không hỏi đến việc đời, lại thường xuyên bệnh tật nhưng đầu óc thì vẫn chưa hồ đồ. Có một số chuyện Thái hậu nương nương cũng chẳng có cách nào, dù hiểu rõ tất cả nhưng lại không thể nhúng tay, huống chi việc còn có liên quan đến tiền triều.” Sắc mặt hơi đờ ra, Phương Nhược nói với vẻ hết cách: “Suốt một tháng vừa qua, Hoàng thượng luôn tức giận, không cho phép người khác nhắc tới nương tử một câu. Hôm ấy Kính Phi nương nương ở trong Quân Chiêu điện hầu chuyện Hoàng thượng, chỉ ngẫu nhiên khen rằng Lung Nguyệt Công chúa trông giống nương tử, vậy mà Hoàng thượng đã bừng bừng nổi giận, còn đập vỡ cả chén trà, mắng Kính Phi nương nương mang lòng hiểm ác, cố tình nhắc đến kẻ mang tội. Nương tử cũng biết đấy, với tính cách của Hoàng thượng, bình thường không dễ gì tức giận, lần này quả thực đã nổi trận lôi đình. Khi đó nô tỳ đang hầu hạ bên cạnh, không khỏi sợ đến giật nẩy mình, chỉ dám đi nhặt những mảnh chén vỡ. Hoàng thượng xưa nay luôn cư xử với Kính Phi nương nương rất khách sáo, nào đã từng trách mắng bằng giọng nặng nề như vậy. Kính Phi nương nương khi đó cũng rất sợ hãi, ngây người suốt một hồi lâu, chỉ biết khấu đầu nhận tội.”

Tôi thầm nôn nóng, giữa tháng Mười một giá lạnh mà sống lưng bất giác rỉ đầy mồ hôi. Nếu Kính Phi xảy ra chuyện, Lung Nguyệt của tôi thực sự sẽ chẳng còn ai bảo vệ nữa. Nghĩ vậy, sắc mặt tôi biến đổi hẳn, vội hỏi: “Sau đó thì sao?”

Phương Nhược dịu giọng an ủi: “Nương tử đừng lo, Kính Phi nương nương dù sao cũng là người có địa vị và danh vọng trong cung, Hoàng thượng chỉ trách mắng mấy câu, phạt hai tháng bổng lộc và liền mấy ngày không trò chuyện gì thôi. Hơn nữa, ngày ngày ngài vẫn tới thăm Công chúa. Tục ngữ có câu ‘gặp mặt là có ba phần tình cảm’, Kính Phi nương nương cũng biết cách lấy lòng Hoàng thượng, do đó bây giờ cơn giận của Hoàng thượng cũng dần tan rồi!”

Tôi thở phào một hơi, thế nhưng tỉ mỉ ngẫm nghĩ lại cảm thấy không đúng lắm, liền cất tiếng hỏi: “Kính Phi không phải là người lỗ mãng, sao có thể tùy tiện nhắc đến ta trước mặt Hoàng thượng như thế? Khi đó còn có ai ở đó nữa?”

Phương Nhược biết là không giấu được, đành nói: “Khi đó Kỳ Tần tiểu chủ cũng có mặt, còn nói một câu: ‘Trẻ con đứa nào trông cũng giống cha mẹ mình.’ Khi đó Hoàng thượng không nói gì, chắc hẳn Kính Phi nương nương muốn khơi dậy tình cảm của Hoàng thượng với nương tử, do đó đã nói một câu như thế, không ngờ lại khiến Hoàng thượng bừng bừng nổi giận.”

Tôi bất giác thầm nghĩ, những năm nay chẳng mấy ai có ý đồ gì với Kính Phi, nàng ta gần như không đua tranh với đời. Về sau Hoa Phi bỏ mạng, Kính Phi lại càng ngồi vững ở ngôi phi chính nhị phẩm, không phải lo lắng điều gì, thành ra mới sơ ý trúng kế của người hác. Nghĩ tới đây, tôi không khỏi sinh lòng lo lắng.

Phương Nhược thấy tôi nhíu chặt hàng mày, biết tôi đang lo lắng điều gì, vội nói: “Kính Phi nương nương vốn thông minh, lại ở trong cung nhiều năm, bị trúng kế của người khác một lần là đã rút được kinh nghiệm rồi, đối phương đừng hòng có cơ hội giở trò lần nữa. Do đó, nương tử cứ yên tâm, Kính Phi nương nương nhất định sẽ bảo vệ được cho Công chúa. Huống chi lần này Kính Phi nương nương không hề bị thất sủng, còn nhờ Công chúa mà được lợi. Kính Phi nương nương là người vô cùng hiểu chuyện, đương nhiên biết Công chúa có thể giúp đỡ mình rất nhiều trong việc tranh sủng, do đó lại càng không dám sơ suất chút nào.”

Nghe thế tôi mới cảm thấy yên tâm hơn phần nào, khẽ cười, nói: “Quả đúng là ta đã quá căng thẳng, khiến cô cô chê cười rồi. Kính Phi nương nương kinh nghiệm dày dặn, về điều này thì ta rất yên tâm.”

Phương Nhược thoáng trầm ngâm, trong nụ cười lộ ra một tia không đành lòng. “Hơn nữa, Kính Phi nương nương thân ở ngôi cao, nhưng bấy lâu nay vẫn chưa có con.”

Lòng tôi sáng rõ như gương, vừa thương tiếc cho Kính Phi lại vừa cảm thấy vui mừng không tả. “Bởi vì nàng ấy không có con nên mới đối xử tốt với Lung Nguyệt của ta, coi nó như châu báu, cũng giống như Đoan Phi nương nương đối xử với Ôn Nghi Công chúa vậy.”

“Có thể nói Kính Phi coi Công chúa như tính mạng, yêu quý như yêu quý đôi mắt của mình ấy chứ!” Phương Nhược quả quyết nói.

Tôi thoáng buồn rầu, tựa như làn gió thu khẽ thổi bên ngoài rèm cửa sổ. “Chỉ là Hoàng thượng bây giờ thường xuyên tới chỗ Kính Phi nương nương, lỡ như sau này, Kính Phi nương nương sinh con đẻ cái, Lung Nguyệt của ta khó tránh khỏi sẽ bị xem nhẹ…”

Phương Nhược thoáng ngập ngừng, chậm rãi nói: “Hoàng thượng tuy thường tới chỗ Kính Phi nương nương nhưng lại rất ít khi nghỉ qua đêm. Dù sao Kính Phi nương nương cũng không phải người đẹp nhất, hơn nữa còn có những người như An Phương nghi và Kỳ Tần, bọn họ đâu dễ gì chịu im lặng. Ngoài ra, trước khi được tấn phong làm thục nghi, Kính Phi nương nương từng cùng ở Mật Tú cung với Hoa Phi.” Trong giọng nói đầy ý vị của Phương Nhược toát ra một tia cổ quái, cặp mắt xưa nay vốn luôn hiền hòa thấp thoáng nét bi ai. “Kính Phi nương nương chắc không thể có con được nữa đâu.”

Tôi bất giác cả kinh, sau nháy mắt đã hiểu ra mọi điều. “Hoan nghi hương?” Tôi nhất thời ngây ra, hồi lâu sau mới không kìm được, thở dài một tiếng. “Cửa thành bốc cháy, vạ đến cá dưới ao, con cá ấy mới thực vô tội biết chừng nào! Việc này Kính Phi có biết không?”

Phương Nhược lắc đầu, nói: “Không biết. Thái y chỉ nó thân thể Kính Phi không thích hợp để mang thai. Kính Phi trước giờ vẫn luôn bị giấu giếm chân tướng, tuy cũng từng định mạo hiểm sinh nở nhưng thân thể nàng ấy đã bị tổn hại, đâu cứ phải bản thân muốn mạo hiểm là có thể mạo hiểm được, do đó cuối cùng đành từ bỏ suy nghĩ này.” Trong mắt Phương Nhược ánh lên một tia thương xót. “Kính Phi nương nương là người tốt, chỉ đáng tiếc phận bạc, bị người ta làm liên lụy. Ngày đó Kính Phi nương nương mới chỉ là dung hoa chính tứ phẩm, chưa đạt tới bậc chính tam phẩm nên không thể làm chủ riêng một cung, chỉ có thể ở trong Mật Tú cung cùng Hoa Phi. Hoan nghi hương ghê gớm thế nào, nương tử cũng đã biết rồi đấy, khi đó Kính Phi mới chỉ là Phùng Dung hoa, ngày đêm sống trong Mật Tú cung, tất nhiên không thể tránh khỏi sự tàn phá của Hoan nghi hương.” Phương Nhược cố gắng ổn định lại tâm trạng, xót xa nói: “Nếu không, Kính Phi tuy không tệ nhưng trong cung có nhiều phi tần như thế, ai cũng một lòng tranh sủng, Hoàng thượng cớ gì lại ban cho nàng ấy ngôi cao, còn thường xuyên tới thăm nữa?”

Nỗi thương tâm trong lòng tôi thực khó có thể dùng lời miêu tả hết được, Kính Phi đáng thương biết bao, mà khi đó số phi tần ở cùng với Hoa Quý tần nhiều như thế, người bị liên lụy há chỉ có một mình Kính Phi! Tôi bèn hỏi: “Vậy ngày đó còn có ai ở cùng Hoa Quý tần và bị liên lụy nữa?”

Phương Nhược thoáng trầm ngâm. “Chỉ có mình Kính Phi thôi!” Thấy tôi tỏ ra khó hiểu, bà ta bèn nói: “Hoa Quý tần không phải kẻ ngốc, thời gian đó, nàng ta tuy đắc sủng nhưng không phải là chuyên sủng. Trong số các phi tần ngày đó, Kính Phi cũng rất được Hoàng thượng sủng ái. Sau khi sẩy thai, Hoa Quý tần nhìn thấy ai cũng khó chịu, liền đuổi hết mấy vị tiểu chủ ở cùng mình ra ngoài. Nàng ta lại sợ lúc này Hoàng thượng vẫn còn tình cảm với Kính Phi, do đó liền dứt khoát bẩm với Hoàng hậu, xin cho Kính Phi dọn đến ở tại Mật Tú cung của mình, như thế cũng dễ trông coi. Khi đó, Hoa Quý tần cực kỳ đắc sủng, ngay đến Hoàng thượng cũng không muốn trái ý nàng ta, thậm chí Hoàng hậu nương nương còn đích thân tới khuyên nhủ, nói là Hoa Quý tần tính tình cứng rắn, chỉ có Kính Phi tới đó ở cùng thì hai bên mới hòa thuận được, thế là Kính Phi nương nương đành phải vâng theo.”

Mí mắt tôi bất giác chớp động, trái tim đột ngột lạnh băng, Hoàng hậu rõ ràng biết tác hại của Hoan nghi hương cơ mà! Tôi cả kinh. “Vậy Kính Phi đã ở đó bao lâu?”

“Chắc phải tới một năm.” Phương Nhược hơi cụp mí mắt: “Tính cách của Hoa Quý tần, nương tử cũng biết rồi đấy, hồi đó Kính Phi nương nương ở trong cung của nàng ta nhất định đã phải chịu không ít khổ cực. Mãi đến một năm sau, Hoa Quý tần được tấn phong làm Hoa Phi, Kính Phi nương nương cũng từ tiệp dư được thăng làm quý tần, thế mới được ra ở cung riêng, coi như thoát khỏi bể khổ nhưng thân thể dù sao cũng đã bị tổn hại.”

Trái tim tôi không ngừng đập thình thịch, Hoan nghi hương, Hoan nghi hương! Mỗi lần nghĩ tới, sự phẫn nộ và thương tâm mà Hoa Phi thể hiện trước khi chết lại hiện lên trước mắt. Mảng máu tươi dính đầy trên tường đó tựa như hoa đào nở rộ, biết bao đêm liền đã khiến tôi chẳng thể ngủ nổi, trong lòng sợ hãi đến tột cùng.

Phương Nhược mặt không đổi sắc, chỉ dịu dàng nói: “Đoan Phi nương nương và Kính Phi nương nương đều không thể sinh con, Hoa Phi quả là đã tạo nghiệt quá nhiều!”

Cổ họng tôi bất giác nghẹn lại, cơ hồ muốn bật thốt lên rằng: Hoa Phi tất nhiên đã tạo nghiệt quá nhiều, nhưng nàng ta thì sao? Rõ ràng nàng ta biết tác hại của Hoan nghi hương, vậy mà còn bảo Kính Phi đến ở tại Mật Tú cung. Sau đó, nàng ta vẫn một mực cư xử khách sáo với Kính Phi, dường như tất cả mọi việc đều chẳng có chút dính dáng đến nàng ta, thực quá sức ghê tởm!

Cũng khó trách, dù Kính Phi được phong làm phi, khá được ân sủng nhưng Hoàng hậu vẫn rất mực ung dung, chẳng hề để bụng. Ngoài nguyên nhân Kính Phi là người thông minh, không ưa tranh đấu ra, còn bởi Hoàng hậu biết rõ Kính Phi không có khả năng sinh nở, lại không quá được sủng ái, căn bản không phải là đối thủ của mình.

Mồ hôi lạnh túa ra, ướt đẫm sống lưng tôi, như thể có một con côn trùng đang bò trên đó, những cái chân mang đầy gai nhọn đâm vào da thịt, mang tới cảm giác đau nhói.

Giọng nói của Phương Nhược càng trở nên dịu dàng và chắc nịch, tựa như một ngọn núi đè xuống người tôi: “Nương tử phải nhớ lấy, là Hoa Phi tạo nghiệt, cũng chỉ có mình Hoa Phi tạo nghiệt, không liên quan tới người khác.”

Mồ hôi lạnh túa ra khiến mái tóc của tôi bết lại. Hoàng hậu tâm cơ thâm trầm, tôi gần như không thể kháng cự, đến người thông minh như Kính Phi còn bị giấu giếm chân tướng cơ mà. Từ việc nàng ta chỉ dùng chiếc áo cũ của Thuần Nguyên Hoàng hậu đã dễ dàng đẩy tôi vào cảnh này là có thể thấy được tâm cơ của nàng ta ghê gớm đến mức nào, sự sợ hãi trong lòng tôi càng lúc càng nặng nề, tựa như có một khối chì đang đè trong dạ dày tôi vậy, khiến tôi đau đớn khôn cùng.

Tôi chợt nhớ tới một người khác. “Vậy, Đoan Phi có biết chuyện không?”

Phương Nhược hơi trầm ngâm rồi nói: “Chưa chắc đã biết”, sau đó lại tiếp: “Dù có biết thì với tính cách hờ hững của Đoan Phi, chỉ cần việc không liên quan tới mình ắt sẽ không nói gì.”

Sự sợ hãi nơi đáy lòng bao phủ toàn thân tôi, Lung Nguyệt của tôi, Lung Nguyệt của tôi, lỡ như Hoàng hậu nảy sát cơ với nó… Không… Tôi quả thực không dám tưởng tượng thêm.

Sắc mặt tôi chắc hẳn đang tái nhợt đến đáng sợ, ánh mắt phải tuyệt vọng và thê lương lắm. Cận Tịch bất giác bước tới đỡ lấy tôi, nhẹ nhàng nói: “Nương tử…”

Tôi cố giữ bình tĩnh, nhưng không sao bình tĩnh được… Lung Nguyệt, đứa con duy nhất của tôi…

Phương Nhược đưa tay nắm lấy bàn tay tôi, mười ngón tay dùng sức rất mạnh. “Nương tử yên tâm, Công chúa sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, ngoài Kính Phi nương nương ra còn có Thẩm Tiệp dư nữa mà. Kính Phi nương nương vốn có quan hệ rất tốt với mọi người trong cung, bây giờ còn thường xuyên đưa Công chúa tới chỗ Thái hậu vấn an, ngoài ra vì cùng nuôi dưỡng Công chúa nên quan hệ với Đoan Phi nương nương cũng khá hữu hảo.” Bà ta khẽ nói: “Nô tỳ mạo muội nói ra những lời này không phải vì muốn khiến nương tử thương tâm hay lo lắng, mà chỉ mong nương tử hiểu được, chớ nên hành động thiếu suy nghĩ. Trong tình hình hiện giờ, tuy nương tử đã bị trục xuất khỏi cung, không thể về cung nữa nhưng vẫn có rất nhiều người lo lắng cho nương tử, chẳng hạn như Thái hậu và Thẩm Tiệp dư, cũng có cả những người khác nữa, điều này nương tử nhất định phải hiểu. Thái hậu ắt sẽ bảo vệ nương tử, nhưng nương tử cũng nên biết rõ, nếu nương tử chỉ một lòng nghĩ đến chuyện báo thù, người đứng mũi chịu sào sẽ chính là Công chúa. Nương tử đã toàn tâm toàn ý muốn bảo vệ Công chúa, như vậy Công chúa cũng sẽ trở thành gánh nặng của nương tử.”

Lời của bà ta hết sức ôn tồn, vậy nhưng những điều lợi hại bên trong lại được trình bày rất rõ. Tôi nắm ngược lại bàn tay Phương Nhược, cơ hồ không khống chế nổi bản thân, dùng sức thật mạnh. Trái tim tôi đã trở nên trống rỗng, lúc này chỉ muốn túm lấy một thứ gì đó chân thực để nhét vào. Tôi cứ thế nắm chặt bàn tay Phương Nhược, nắm đến nỗi đốt ngón tay trở nên trắng bệch nhưng hoàn toàn không cảm thấy đau đớn.

Phương Nhược chắc hẳn đang khá đau, vậy nhưng lại không nói gì, chỉ dịu dàng xoa khẽ mu bàn tay tôi, dốc bầu tâm sự: “Nương tử rơi vào cảnh ngộ hôm nay, nô tỳ thực đau lòng vô hạn. Ngày đó nô tỳ làm cô cô hướng dẫn cho nương tử, tự tay hầu hạ nương tử vào cung, mắt thấy nương tử đắc sủng, lại nhìn nương tử chìm nổi trong cung, cứ ngỡ sớm muộn sẽ có ngày được đứng vào hàng Tứ phi. Nào ngờ đột nhiên lại xảy ra chuyện thế này, nương tử bị đuổi đến chùa Cam Lộ tu hành, cả đời không còn hy vọng gì nữa, không biết nô tỳ đã thầm rơi bao nhiêu nước mắt. Bây giờ nô tỳ đã lại qua hầu hạ Thái hậu nương nương rồi, lúc nào cũng cố gắng nghĩ cách xem có thể giúp gì được cho nương tử không, cũng coi như một chút tâm ý của nô tỳ với mối duyên phận này.” Bà ta đột nhiên hạ thấp giọng nói: “Di thể của thiếu phu nhân và thiếu công tử Chân gia đã được Ôn đại nhân và Thẩm Tiệp dư bỏ tiền nhờ người an táng ổn thỏa rồi. Nương tử có thương tâm đến mấy thì người chết cũng không thể sống lại, hơn nữa lúc này người nhà của nương tử mỗi người một phương, tất cả đều phải trông vào mệnh trời.”

Nghĩ đến cái chết thảm thương của tẩu tẩu và Trí Ninh, trái tim tôi bất giác đau đớn tột cùng, dường như có một cây kim sáng lóa đang đâm thẳng vào vết thương vốn đã thối rữa của tôi, đâm sâu biết mấy, ngay sau đó một dòng máu đỏ tươi lập tức ồng ộc chảy ra.

An Lăng Dung!

Tôi hận đến nỗi cơ hồ muốn hộc máu.

Phương Nhược nhìn tôi chăm chú. “Thời thế chẳng chiều lòng người. Nương tử dù không cam tâm đến mấy thì cũng phải cam tâm… Đây không chỉ là vì bản thân nương tử.” Cặp mắt bà ta như lóe lên những tia sáng âm u của sự kìm nén. “Chân đại nhân và Chân công tử tuy đã rời xa nương tử nhưng cũng coi như đã tìm được một chốn yên thân tạm thời… Mà trước mắt, chỉ có những người để ý tới được mới là quan trọng nhất!”

Tôi cắn chặt môi, trên môi đã xuất hiện mùi tanh của máu mà hoàn toàn chẳng hay biết, chỉ cảm thấy có thứ gì đó ấm nóng nhỏ xuống vạt áo, hết giọt này đến giọt khác, mang mùi tanh nồng, nhỏ xuống chiếc áo ni cô màu xám kia tạo thành những bông hoa nhỏ đỏ rực, lặng lẽ mà dịu dàng. Cận Tịch hoảng hốt lấy khăn ra định lau cho tôi. Tôi xua tay tỏ ý không cần.

Có lẽ là rất lâu sau, tôi thản nhiên đưa tay lau đi vết máu bên khóe miệng, giọng nói trở nên khản đặc đến nỗi ngay bản thân tôi cũng cảm thấy bất ngờ. “Được, coi như là vì Lung Nguyệt, cũng là vì những người còn sống, ta đồng ý với cô cô, dù ta có hận ai, hận đến thấu xương, cũng sẽ không hành động thiếu suy nghĩ.” Tôi khẽ hắng giọng, nói tiếp: “Cô cô cũng biết tính ta rồi, ta tuyệt đối không làm những việc mà mình không nắm chắc.”

Nụ cười dần xuất hiện trên khuôn mặt Phương Nhược, vẻ mừng vui và dịu dàng. Lúc này đây, dù là được Thái hậu sai bảo, ngoài bà ta ra cũng không có ai dám tới trước mặt tôi, nói ra những lời gan ruột thế này, mà cũng chẳng ai muốn nói.

Tôi miễn cưỡng uống một ngụm trà cho cổ họng dịu đi rồi chậm rãi nói: “Xin cô cô chuyển lời đến Thái hậu, ta sẽ ngoan ngoãn ở trong chùa Cam Lộ tu hành, còn về Công chúa, nếu Thái hậu có lòng để mắt, đó chính là cái phúc của Công chúa rồi.”

Phương Nhược tất nhiên có lòng tốt. Còn về Thái hậu, đây chẳng qua chỉ là một cuộc giao dịch mà thôi, dùng sự yên phận của tôi để đổi lấy sự chăm sóc của bà ta đối với Lung Nguyệt, cũng là đổi lấy sự yên tâm của Hoàng hậu.

Phương Nhược nhẹ nhàng nói: “Kỳ thực, thân phận của nương tử bây giờ đã là sự đảm bảo tốt nhất rồi. Đại Chu từ khi khai quốc đến nay, ngoài nương tử ra còn có mấy vị phi tần khác xuất gia khi quân vương vẫn còn tại vị, chẳng hạn như Túy Phi, Dương Thục phi, bọn họ không ai không ở ngôi cao, không ai không chết già bên ngoài cung, chẳng còn cơ hội trở về, một số phi tần thân phận thấp kém khác thì lại càng chẳng cần nhắc tới. Do đó, kiếp này nương tử nhất định sẽ phải ở lại đây cả đời thôi. Đối với những người không muốn nhìn thấy nương tử trong cung, đây cũng là một sự đảm bảo. Đợi một thời gian nữa, sự việc dần qua đi, chắc tình hình sẽ tốt hơn một chút. Dù sao nói một câu thực lòng, những việc rắc rối trong cung thực nhiều vô kể, không ai có tâm trạng để ý tới nương tử mãi đâu.”

Tôi lặng im một lát, chỉ nói: “Cũng phải!”

Phương Nhược nói xong liền cười tủm tỉm, mở một bọc vải lụa ra, vui vẻ nói: “Nương tử hãy nhìn những thứ này xem!”

Chỉ thấy bên trong toàn là đồ của trẻ sơ sinh, nào là áo, quần, tất, khăn quấn cổ, yếm, gần như đủ mọi thứ đồ cho các mùa xuân hạ thu đông. Cặp mắt tôi bất giác đỏ hoe, nghẹn ngào nói: “Đây là quần áo của Lung Nguyệt sao…”

Phương Nhược mỉm cười gật đầu. “Chính thế. Hai hôm nữa là ngày đầy tháng của Công chúa, Hoàng thượng nói phải tổ chức thật long trọng. Những thứ này đều là đồ mà Hoàng thượng thưởng cho Công chúa.”

Trái tim tôi lúc này vừa nóng bỏng lại vừa chua xót, tâm trạng thực khó tả tới tột cùng.

Lung Nguyệt của tôi, còn hai ngày nữa là đầy tháng rồi. Người làm mẹ tôi đây, từ sau khi sinh nó ra, không ngờ lại không được gặp nó thêm lần nào nữa.

Cận Tịch “úi chao” một tiếng, cầm một chiếc áo lên, nói: “Chất vải tốt thật, e là loại vải vùng Giang Ninh và Thục Trung mới tiến cống năm nay.”

Phương Nhược khen ngợi: “Cặp mắt Cận Tịch đúng là lợi hại thật. Chiếc áo mùa hè này được làm bằng vải lụa mà Giang Ninh tiến cống, thấm hút mồ hôi, mặc trong mùa hè vừa mát mẻ vừa thoáng khí. Áo mùa đông thì làm bằng gấm Minh quang của đất Thục Trung, màu sắc sặc sỡ, hoa văn đều là kiểu mới, hết sức đẹp mắt. Hoàng thượng còn đặc biệt dặn dò, trong áo nhất định phải lót thêm lụa mềm, như thế mới không làm tổn thương làn da non nớt của Công chúa. Tóm lại, ý của Hoàng thượng là làm thế nào cho tốt nhất thì làm, khiến phủ Nội vụ phải lật tung hết rương hòm, chỉ hận không thể lôi hết những thứ ồ tốt ra.”

Tôi không kìm được đưa tay sờ thử những quần áo đó, chất vải quả nhiên vô cùng mềm mại, chạm tay vào có cảm giác thoải mái vô cùng. Tất cả mọi thứ đồ từ quần áo đến tất đều rất nhỏ, chẳng đầy một nắm tay, màu sắc thì sặc sỡ đủ loại, từ đỏ tía, xanh nõn chuối đến xanh bảo thạch, không thứ nào không đẹp, không thứ nào không phải là tinh phẩm.

Phương Nhược cười, nói: “Vì Hoàng thượng đã có lời, do đó các vị nương nương, tiểu chủ trong cung ai nấy đều cố sức nịnh nọt bợ đỡ, những thứ như khóa vàng trường mệnh, nguyên bảo như ý được đưa tới đã chất cao như núi, khiến Kính Phi nương nương phải than không dùng hết được. Hân Quý tần còn trêu rằng Kính Phi nương nương nhờ phúc của Công chúa mà được phát tài một phen.”

Cận Tịch cũng mỉm cười: “Chẳng trách Hân Quý tần lại nói như vậy, lúc Thục Hòa Công chúa đầy tháng, vì có Hoa Phi áp chế nên buổi lễ được tổ chức rất qua loa, ngay đến Ôn Nghi Công chúa cũng chỉ được tổ chức lễ đầy tháng theo quy củ. Lung Nguyệt Công chúa của chúng ta đúng là may mắn nhất rồi!”

Tôi ngẩn ngơ vuốt ve những thứ đồ sắp bao bọc lấy đứa bé của tôi kia, cảm thấy vừa thân thiết lại vừa xa lạ. Tôi thân là mẹ ruột của Lung Nguyệt, không ngờ lại chẳng thể gần gũi với nó, ôm ấp nó như những thứ đồ này. Tôi xoay người lại, cẩn thận lau đi giọt nước mắt sắp tràn, khẽ cất tiếng thở dài. “Chỉ đáng thương cho người làm mẹ ta đây, đến đồ để tặng cho con gái nhân ngày đầy tháng cũng chẳng có.”

Cận Tịch thấy tôi thương tâm, vội an ủi: “Sao nương tử lại nói vậy chứ! Người là mẹ ruột của Công chúa, tấm lòng yêu con gái này của người đã là món quà tốt nhất, hiếm có nhất rồi. Công chúa mà biết mình được nương tử nhớ nhung như vậy, nhất định cũng sẽ vui sướng vô cùng.”

Tôi thoáng ngẩn ngơ rồi không kìm được thở dài cảm khái. “Ta thương tâm như vậy mà làm gì chứ, có phụ hoàng của nó đối xử tốt với nó là được rồi. Ta không thể không nói một câu thực lòng, dù Hoàng thượng đối xử với ta hà khắc đến mấy thì đối với Lung Nguyệt, người như vậy đã là rất tốt rồi! Cũng xin cô cô thay ta tạ ơn Thái hậu, người đã mất công bảo cô cô mang những thứ này đến cho ta xem, để ta biết Hoàng thượng thương yêu Công chúa đến thế nào, giờ ta yên tâm rồi.”

Phương Nhược nở một nụ cười hiểu ý. “Rốt cuộc nương tử cũng hiểu được sự khổ tâm của Thái hậu, khi quay về, nô tỳ nhất định sẽ thành thực bẩm báo với Thái hậu lòng cảm kích của nương tử.” Bà ta hơi ngoảnh đầu nhìn qua bên cạnh, đột nhiên hỏi: “Nương tử bây giờ còn viết chữ nữa không?”

Tôi nhất thời không hiểu ý, bèn hỏi: “Gì cơ?”

Phương Nhược cười, nói: “Trước đây nương tử chép kinh Phật cho Thái hậu, Thái hậu thường khen chữ của nương tử rất đẹp, lại rõ ràng nên khi người đọc kinh thấy rất thoải mái, chỉ là vẫn còn thiếu một chút hỏa hầu. Giờ nương tử tu hành trong chùa Cam Lộ, chi bằng hãy tiếp tục chép kinh Phật cho Thái hậu như trước đây, coi như luyện chữ để giết thời gian. Hằng tháng, nô tỳ sẽ tới chùa Cam Lộ một lần để mang kinh Phật đi. Xin nương tử hãy lấy thời gian một tháng làm kỳ hạn, chép kinh Phật cầu phúc cho Thái hậu.” Nói xong, bà ta liền chăm chú nhìn tôi rồi bổ sung thêm một câu: “Thái hậu đã nói rồi, nhất định phải là lời cầu phúc do chính tay nương tử chép thì mới có tác dụng, bằng không thì không tính đâu.”

Kinh Phật trong cung nhiều như vậy, việc gì phải chạy đến tận chùa Cam Lộ xa xôi này để lấy từ chỗ tôi?!

Thế nhưng tôi chỉ thoáng suy nghĩ, lập tức hiểu ra ngay, bèn khom người thật sâu, nói: “Xin thay Mạc Sầu cảm tạ sự quan tâm của Thái hậu, Mạc Sầu nhất định sẽ dốc hết tâm sức chép kinh Phật, cầu chúc cho Thái hậu được trời cao phù hộ.”

Phương Nhược mỉm cười hiểu ý, chỉnh lại cây trâm bạc trên búi tóc một chút, đứng dậy cười, nói: “Nương tử hiểu rõ thì tốt. Sắc trời không còn sớm nữa, nô tỳ phải quay về phục mệnh đây.”

Tôi lập tức đứng dậy theo. “Để ta tiễn cô cô ra ngoài.”

Ngoài cửa có mấy ni cô đang ngó nghiêng để ý tình cảnh trong phòng tôi, Phương Nhược thấy có nhiều người, bèn dừng lại, nói: “Nương tử hãy về đi, ngoài này lạnh lắm!”, rồi cố ý nói lớn: “Kinh Phật mà Thái hậu nhờ nương tử chép mỗi tháng nô tỳ sẽ tới lấy một lần, nương tử cứ dốc hết sức mình làm việc này là được.”

Tôi biết bà ta cố ý nói vậy cho đám ni cô kia nghe, tránh để tôi bị bọn họ ức hiếp. Tôi vội vàng tươi cười nhường đường, đợi sau khi bà ta đã đi xa mới yên tâm trở vào phòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.