Từ Bi Điện

Chương 7: Phong Bảo Là Điểm Yếu Của Nàng




Editor: Cà Rốt Hồng - Diễn Đàn

Mẹ nó, lại phải thanh toán thêm hai đồng. Doãn Manh cắn răng, ôm hận nhìn máy bán vé trên xe điện ngầm chợt hiện lên nhắc nhở hai đồng, từ lối ra chạy vội ra ngoài.

Nếu điện thoại di động mất thì không phải là chuyện của hai đồng nữa rồi! Doãn Manh cảm thấy từ trước đến giờ mình chưa từng chạy nhanh như vậy, dọc theo đường đi người đi ngang qua bên cạnh trở thành hư ảnh, chạy như điên đến phòng học 709, vừa tới cửa còn chưa đi vào liền nghe được một tiếng thét cuồng loạn: "Hậu Nghiêu Sở! Đồ đểu!"

Mẹ nó! Doãn Manh bị một tiếng thét này dọa sợ đến rút cái tay đang cầm chốt cửa kia lại.

Tiếng thét kia đi qua một trận yên tĩnh. Nếu bây giờ cô đi vào, có lẽ sẽ lúng túng vô cùng. Chắc là trai đẹp kia đang cùng cô bạn gái nhỏ gây gổ đây mà?

Nhưng điện thoại di động của cô vẫn còn ở bên trong! Phiền nhất chính là không biết là còn ở bên trong hay là bị người lấy mất rồi QAQ!

Doãn Manh nhón mủi chân, xuyên qua khe cửa nhìn vào trong, trước tiên nhìn thấy em gái xinh đẹp đã đến lúc học tiết học đầu tiên đang đứng đưa lưng về phía cô, sau đó chính là Hậu Nghiêu Sở còn đứng ở tại chỗ mặt vô biểu tình dọn dẹp cặp sách.

Điện thoại di động của cô, đúng lúc Hậu Nghiêu Sở đứng ở bên cạnh chỗ ngồi của cô! Không sai! Nó còn ở trên bàn, ye ye ye! Không có mất, tim của Doãn Manh quay trở lại trong lòng ngực của mình, hiện tại chỉ cần chờ hai người này đi rồi đi vào lấy là được! Ngay lập tức cảm thấy toàn bộ thế giới đều tràn ngập ánh sáng mặt trời ~(≧▽≦)/~

Đáng tiếc em gái bên trong phòng học kia đáng sợ như vậy, Doãn Manh cảm thấy phàm là hiện tại bên cạnh có con chim bay ngang qua cũng có thể bị đề xi ben này làm chấn động rớt xuống đất.

Em gái vô cùng phẫn nộ, chẳng qua là chuyện tình cảm, Doãn Manh cũng hiểu được: "Anh cho rằng bây giờ anh nói một câu chia tay cứ dễ dàng như vậy sao? Mặc dù là tôi theo đuổi anh, nhưng nếu anh đã đồng ý rồi tại sao cho tới bây giờ đều một mực không tình nguyện như vậy? Anh chê tôi học tập không giỏi? Anh vào Thất Trung, tôi vào Thập Nhị Trung, anh liền thờ ơ với tôi?"

Vẻ mặt Hậu Nghiêu Sở không một tia gợn sóng: "Em từ trường phụ thuộc thành phố A rớt xuống Thập Nhị Trung, chẳng lẽ tự mình không cảm thấy vấn đề ở chỗ của mình? Tiếp tục như vậy nữa ngay cả đại học em cũng thi không đậu. Tôi quen biết Tào Phán Yên chưa bao giờ trốn học tới tìm tôi, cũng sẽ không uống rượu uống say đến không còn biết gì vào quán bar khiến tôi mỗi ngày nửa đêm lại phải đến đón em về nhà."

Tào Phán Yên trừng to hai mắt: "Nói cho cùng anh chính là chê tôi không có thi đậu vào trường cao trung tốt làm cho anh mất thể diện!"

Hậu Nghiêu Sở: "Không phải làm tôi mất thể diện, mà là cuộc sống của chính em không cần đẩy tới trên người tôi. Tôi không muốn ở cùng một người con gái ngay cả tự động kiềm chế cũng đều làm không được. Nếu em thật sự yêu thích tôi, cũng mong em quý trọng chính bản thân em, có chút suy nghĩ của mình, đừng làm cho người bạn trai sau này của em mệt mỏi giống như tôi."

Mặt Tào Phán Yên liền biến sắc: "Anh thật sự muốn chia tay với tôi?"

Hậu Nghiêu Sở mang cặp sách ra sau lưng cầm lấy điện thoại của Doãn Manh: "Tôi vẫn luôn nghiêm túc. Chỉ có em một mực cho rằng tôi nói đùa."

Doãn Manh Σ(;°д°)!!! Nè nè cậu lấy điện thoại của tôi làm cái cốc khô gì! Để xuống ngay cho tôi!

Tào Phán Yên lau nước mắt: "Hậu Nghiêu Sở, hôm nay coi như tôi đã hiểu. Từ trước đến giờ anh hoàn toàn chưa từng thích tôi." Nói xong nước mắt ào ào chảy xuống, đẩy cửa chạy ra ngoài.

Để lại Doãn Manh vẻ mặt lúng túng và Hậu Nghiêu Sở ngơ ngác nhìn nhau.

Em gái cô có từng suy nghĩ cho cảm thụ của cánh cửa hay không......

"Cái đó, điện thoại di động của tôi." Doãn Manh lên tiếng.

Hậu Nghiêu Sở sửng sốt một hồi, cầm điện thoại di động trong tay đưa cho Doãn Manh. Doãn Manh lấy đến trong tay nhìn một chút, không có tin nhắn cũng không có cuộc gọi nhỡ, rất tốt ~

Ngay lúc xoay người chuẩn bị về nhà, đột nhiên lại nghe thấy Hậu Nghiêu Sở nói: "Nếu cậu không có việc gì có thể theo tôi ngồi một lát không?"

Doãn Manh nghẹn lời, đây nếu như là em gái bình thường, có cơ hội đến gần trai đẹp tất nhiên sẽ hớn hở đồng ý, chẳng qua cô là người hoàn toàn không thông tình đạt lý, bây giờ chỉ nghĩ đến thịt viên mẹ chiên có chừa lại cho cô chút nào hay không. Đang muốn cự tuyệt, cô ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Hậu Nghiêu Sở vẻ mặt cô đơn, mí mắt rủ xuống lông mi run run rõ ràng, thậm chí có chút bi thương có dấu hiệu muốn khóc.

Mẹ nó? Đây là muốn khóc? 

Cô muốn để mặc cho hot boy khóc ư? Bây giờ cô mà đi có phải không tốt lắm hay không?

Nhưng mẹ của cô đang ở nhà làm thịt viên chờ cô đấy! Khó có dịp làm món chiên này không phải làm bột viên chiên mà là thịt viên chiên đó!

"Reng reng reng" điện thoại trên tay Doãn Manh reo lên, cô liếc mắt nhìn Hậu Nghiêu Sở, nhận: "A lô?"

Đầu bên kia giọng nói có chút u ám của mẹ truyền tới: "Manh Manh, con trước tiên đừng về đây. Bà ngoại của con tới."

Ánh mắt Doãn Manh lóe lên một cái, đáp lại: "Dạ, con biết rồi."

"Đợi đến lúc bà sắp đi mẹ sẽ gọi điện thoại cho con, đến lúc đó rồi con hãy về."

Doãn Manh: "Dạ, con biết rồi mẹ."

Bà ngoại của Doãn Manh cũng chính là mẹ của mẹ Doãn, là một phụ nữ nông thôn truyền thống. Cái gọi là truyền thống, chính là chỉ trọng nam khinh nữ nam tôn nữ ti tất cả tư tưởng phong kiến đều có đủ, hơn nữa nhất định sẽ dùng hành động thực tế xuất ra tam quan lạc hậu của mình.

Lúc mẹ Doãn Manh mang thai Doãn Manh, bà ta cũng hỏi han ân cần một chặp, ngày ngày nấu cháo gà, đưa đến cho con gái ăn. Chỉ là đợi đến khi Doãn Manh oe oe rơi xuống đất, lật phía dưới ra là một đứa con gái!

Lập tức liền dập tắt tất cả tâm trạng tốt của bà ta, từ đó về sau, bà ta rất ít khi gần như là cho tới bây giờ cũng không có tới nhà mẹ Doãn, thậm chí từ nhỏ đến lớn bà ngoại Doãn Manh cũng không có chạm qua một đầu ngón tay của Doãn Manh.

Mấy lần tới nhà họ Doãn có thể đếm được trên đầu ngón tay, chỉ cần vừa thấy được Doãn Manh thế nào cũng ngoài sáng trong tối càu nhàu Doãn Manh không tốt ra sao, con gái không ra gì, hay hoặc là nói lời có gai như lớn lên không tròn trịa chính là không thông minh....

Doãn Manh vốn là người thẳng tính, phản ứng cũng không nhanh, mỗi lần lúc bà ngoại Doãn làm tổn thương cô trong lòng cũng không thoải mái, không thoải mái  bởi vì là trưởng bối nên không thể phản bác. Hơn nữa lúc ấy tính tình Doãn Manh vốn âm trầm không được tốt, có phần không tự tin, lúc bốn năm tuổi cứ như vậy bị bà ngoại Doãn mắng, nên gắt gao ghi tạc trong lòng.

Cứ thế kéo dài tạo ra chút vấn đề, thấy ai cũng không nói chuyện. Mẹ Doãn lo lắng liền dẫn cô đi khám, chẩn đoán ra chứng uất ức giai đoạn giữa, sau một thời gian trị liệu, mới chuyển tốt lên một chút.

Từ sau chuyện này, chỉ cần bà ngoại Doãn tới nhà họ Doãn, mẹ Doãn và ba Doãn đều bảo Doãn Manh nán lại ở bên ngoài.

Thời điểm bà ngoại Doãn đến Doãn Manh đều hữu ý vô ý tránh đi, để đỡ khỏi bà ta  thấy lại phiền lòng, còn chọc cho bản thân Doãn Manh cũng không thoải mái.

Doãn Manh để điện thoại di động xuống, nhìn trai đẹp đang mất mác: "Được rồi, mời tôi uống ly cà phê đi ~"

Kết quả là, Doãn Manh ngồi cùng Hậu Nghiêu Sở cả buổi tốt. Lúc 9 giờ mặc dù sắc trời hơi muộn, nhưng có lẽ là cuối tuần, quán cà phê vừa khéo là nơi cho tình nhân nhỏ lui tới.

Doãn Manh nhấp miếng cà phê, liếc thấy đối diện có đôi tình nhân hôn nhau không coi ai ra gì, trên mặt thật sự có chút lúng túng.

Nghĩ thầm còn không bằng vừa rồi cô cự tuyệt tự mình tới đây tự học một lát nữa, cũng không đến nỗi biến thành tình trạng bây giờ.

Ngược lại Hậu Nghiêu Sở không để ý chút nào, có thể là do tâm tình đang thất thường, dựa vào thành ghế ngẩn người ra.

Doãn Manh: "Khụ khụ, muộn như thế này cậu không về nhà mẹ cậu không lo lắng sao?"

Hậu Nghiêu Sở phản ứng kịp: "Tôi ở có một mình."

Doãn Manh ừng ực một cái nuốt xuống một hớp cà phê. Đây là ba mẹ ly hôn? Cô thật không nghĩ tới vừa mở miệng là có thể hỏi ra một bãi mìn quq! Cô không phải ý này......

Hậu Nghiêu Sở cũng không cảm thấy Doãn Manh đường đột, đột nhiên cậu ta nhìn Doãn Manh, ánh mắt thâm trầm: "Cậu có bạn trai chưa?"

Lần này Doãn Manh thật sự bị sặc: "Khụ khụ, tôi? Tôi không có á."

Hậu Nghiêu Sở gật đầu một cái: "Vẫn đừng giao là tốt. Hai người phiền toái vô cùng."

Doãn Manh lần nữa cảm thấy thanh xuân của mình bị phá vỡ quq, cậu nhóc cậu có biết là cậu đang yêu sớm hay không, hình như đâylà vấn đề mà các cậu không nên để ý tới ha...... Đừng có đột nhiên nói ra lời xâu xa như vậy, làm cho tôi cũng bắt đầu hoài nghi có phải cậu cũng trùng sinh hay không.

Hậu Nghiêu Sở uống một hớp một nửa cà phê, tư thế thoạt nhìn như chuẩn bị tố khổ: "Tôi thật sự không ngờ cuối cùng chúng tôi sẽ biến thành như vậy."

Doãn Manh nháy mắt mấy cái, thời gian giáo dục của chị Doãn tri âm bắt đầu: "Cậu cảm thấy cô ấy lúc mới quen và hiện tại không giống nhau sao?"

Hậu Nghiêu Sở suy nghĩ một chút: "Lúc ấy cô ấy rất thích thời trang, thích thiết kế, mặc dù vây quanh tôi, nhưng không giống như bây giờ thế nào cũng phải mỗi ngày đều gặp tôi mới có thể yên tâm."

"Tôi cảm thấy có thể là cô ấy không thi đậu Thất Trung, mà tôi lại thi đậu, cho nên không có cảm giác an toàn."

Doãn Manh thổi cà phê, đột nhiên cảm thấy nghe hot boy kể về chuyện mối tình đầu của cậu ta cũng thật thú vị: "Oh? Cậu không sợ tôi bán tin tức này ra ngoài sao?"

Hậu Nghiêu Sở lần đầu tiên nở nụ cười, cậu ta cười lên vẫn rất giống ánh mặt trời: "Cậu bán đi, tôi cho cậu độc quyền."

"Hì hì." Doãn Manh vui vẻ, "Cho nên giống như cô ấy nói, cậu bởi vì cô ấy không thi đậu Thất Trung cho nên chia tay với cô ấy?"

Hậu Nghiêu Sở: "Làm sao có thể. Tôi không hiểu tại sao nữ sinh các cậu đều nghĩ như vậy, đây hoàn toàn không có quan hệ Logic. Tôi và cô ấy chia tay là bởi vì tôi phát giác ra học sinh không nên đặt chuyện yêu đương ở vị trí đầu tiên, coi như tôi và cô ấy sau này có thể kết hôn sinh con, trước mắt bước quan trọng nhất vẫn là học tập."

"Chuyện tôi muốn làm còn rất nhiều rất nhiều, cũng không chỉ là mỗi ngày em yêu anh anh yêu em chán ngán. Mà loại bằng cấp này là một tấm ván cầu. Có tấm ván cầu này, tất cả đều sẽ trở nên rất dễ dàng, không có nó, mặc dù cũng có thể bò lên trên, nhưng lại khó khăn rất nhiều. Nếu chúng ta có cơ hội này, tại sao phải dễ dàng buông tha cho đồ có thể tới tay?"

Doãn Manh lặng đi một hồi lâu, chính là bị tư tưởng thành thục như vậy của Hậu Nghiêu Sở làm cho kinh hãi. Cô thật sự không ngờ lời nói này lại xuất phát từ trong miệng của một học sinh cao trung chưa đầy mười tám tuổi, chưa từng trải qua xã hội.

"Tôi và cô ấy chia tay cũng bởi vì cuộc sống của cô ấy đã trệch hướng trọng tâm, quan trọng nhất là cố gắng kéo tôi ra khỏi trọng tâm. Không cùng người không chung đường, tôi không hối hận chia tay với cô ấy, chuyện sớm hay muộn. Tôi chỉ cảm thán việc đời khó đoán mà thôi. Cho nên hiện tại tôi cảm thán xong rồi, cũng không có ý nghĩ gì." Hậu Nghiêu Sở quét sạch uể oải, trong mắt giống như có vô số ngôi sao đang lóe lên.

Cậu ta lại muốn một ly cà phê, uống vào một hơi.

Đang là buổi tối có muốn ngủ hay không vậy...... Doãn Manh thổ huyết, nghĩ thầm Hậu Nghiêu Sở cũng rất có cá tính. Chỉ có điều có thể phân rõ ràng như thế, rốt cuộc vẫn hợp với câu nói kia của Tào Phán Yên: "Anh hoàn toàn chưa từng thích tôi."

Cho dù như thế, Doãn Manh vẫn cảm thấy loại người như thế hoàn toàn là thần biến thành. Bởi vì có thể hoàn toàn tự động điều khiển làm chuyện mình muốn làm, mang trình độ học vấn cao thành đồ vật "Có thể dễ dàng tới tay", đây hoàn toàn là một loại trình độ tự ràng buộc vô cùng đáng sợ. Nói cách khác, khi anh ta muốn một món đồ nào đó, có lẽ cũng không có cái gì mà không chiếm được.

So sánh với loại hình học thần không có chủ định học tập như Lâm Kha, học thần như thế càng đáng sợ hơn, bởi vì hoàn toàn không thể dự đoán. Doãn Manh đột nhiên cảm thấy sau lưng đổ mồ hôi hột, cô quạt quạt gió, vẫn cảm thấy Lâm Kha đáng yêu hơn một chút.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.