Từ Bi Điện

Chương 11: “người Tình Trong Mộng” Tới




"Chị dâu, thật sự chị không sao chứ?" Hoắc Theo Nhân thuần thục quẹo tay lái, xe thể thao màu đỏ lái vào khu dân cư cao cấp, vừa chú ý đường xá, vừa liếc mắt nhìn động tĩnh của cô gái bên cạnh.

"Thực sự không sao mà." Dương Tư Dĩnh miễn cưỡng nhếch miệng, tâm trạng vẫn đang rối loạn, vẫn chưa bình phục được.

"A, hình như có khách." Hoắc Theo Nhân dừng xe xong, phát hiện có một chiếc xe Mercedes khác đang đỗ trong sân.

Thấy rõ biển số xe, tâm Dương Tư Dĩnh vừa buông lỏng thì lại níu chặt, sắc mặt không tốt lại càng trắng hơn.

"Hôm nay cảm ơn em đã đi cùng chị, trở về cẩn thận nhé." Dương Tư Dĩnh kéo cửa rồi quay đầu gượng cười với Hoắc Theo Nhân.

"Sắc mặt chị thật sự không tốt, người đến là người đáng ghét sao?" Hoắc Theo Nhân chỉ chỉ chiếc xe Mercedes kia.

"Không phải... Là cha mẹ chị tới." Dương Tư Dĩnh yếu ớt nói.

"Ô đó, vậy ngày mai em sẽ gọi cho chị." Hoắc Theo Nhân lúng túng làm mặt quỷ.

Tạm biệt Hoắc Theo Nhân, Dương Tư Dĩnh đẩy cửa đi vào nhà, chạm mặt là khuôn mặt âm trầm của Dương Minh Vượng, bên cạnh là một phu nhân cao nhã ôm lấy Shirley, là mẹ cô- Trương Lỵ Văn.

"Cha... mẹ..." Cổ họng như bị mắc nghẹn dị vật, cô cố gắng mới có thể miễn cưỡng mở miệng.

"Cha gọi điện cho con cả ngày, tại sao lại không nhận?" Dương Minh Vượng nhìn chằm chằm cái túi nhỏ trong tay Dương Tư Dĩnh, vẻ mặt như vừa có bão thổi qua.

"Con đi dạo phố, có thể trong cửa hàng Bách Hóa quá ồn, không nghe thấy." Cô để cái túi xuống, ngồi ở bên kia ghế sofa, ánh mắt liếc qua Shirley, trong lòng cầu nguyện nó đừng có nhào qua đây.

"Shirley ngoan." Trương Lỵ Văn vỗ vỗ đầu Shirley, khóe mắt liếc nhìn con gái dạo này có vẻ xa cách với mình.

"Cha mẹ sao lại tới đây?"

"Cha không được tới đây sao? Gọi điện thoại con không nhận, nhà cha mẹ cũng không về, con gái cũng trở thành nhà người khác, hai chúng ta không thể đích thân tới sao?" Dương Minh Vượng tức giận quát.

Sắc mặt Dương Tư Dĩnh trắng bệch cắn chặt môi dưới, đôi tay trên đùi cũng nắm chặt, khiến đốt tay trắng bệch.

"Con gái, con nói cho mẹ biết, có phải Hoắc Tử Thực nói gì với con, hay làm cái gì, ép con phải xa cách với cha mẹ?" Trương Lỵ Văn hỏi.

"Không có." Cô lắc đầu ngay lập tức.

"Nhưng, Hứa Duy Văn nói cho chúng ta biết, con cùng Hoắc Tử Thực quan hệ thân mật, tình cảm tốt giống như vợ chồng." Trương Lỵ Văn nhìn chằm chằm mặt con gái, quan sát từng biến hóa trên mặt cô, nhìn cảm giác rất xa lạ, nếu không phải là đã xác nhận người trước mắt chính là con gái của mình, thật nghĩ là người khác đã đóng giả con gái bà.

"Con và Tử Thực chính là vợ chồng mà." Cô không hiểu nói nhỏ, nhưng nghe từ mẹ ruột của mình nói cái tên Hứa Duy Văn mà giật mình trong lòng.

Trời ơi, ngay cả cha mẹ Dương Tư DĨnh cũng biết con gái của mình không trung thủy với hôn nhân, lén lút bí mật với người đàn ông khác, nhưng lại chất vấn việc con gái thân mật với chồng của mình.

Đây chính là mặt xấu xí của hào môn thế gia (gia đình giàu có) sao? Hôn nhân cũng đưa ra để cân đo lợi ích sao?

Thật không ngờ, hình ảnh vợ chồng Lôi thị thân mật gắn bó, trong đầu nổi lên tiếng ồn ào, tim cô đập mạnh và loạn nhịp, không hiểu vì sao bản thân cô lại rơi lệ, trong giờ khắc này cô liền chợt hiểu ra.

Cô hâm mộ một tình yêu như vậy, hâm mộ đến nỗi cả trái tin ê ẩm ưu thương.

Khi Lôi Quang Hằng nhìn chăm chú vào Hạ Điềm Hinh "mới", giống như thế giới xung quanh đều biến mất, đáy mắt chỉ có cô ấy, chuyên chú tựa như ma nhập.

Người đàn ông kia sử dụng toàn bộ sinh mạng của anh, không giữ lại chút nào mà yêu Hạ Điềm Hinh "hiện tại".

Đừng hỏi cô tại sao, chỉ cần nhìn qua ánh  mắt và động tác người đàn ông ấy một chốc lát cô liền nhìn ra được.

Tử Thực... cũng sẽ giống Lôi Quang Hằng như vậy sao?

"Tư Dĩnh, con bị làm sao vậy? Từ khi xuất viện, con như biến thành một người khác, không nghe lời cha mẹ, có phải con bị bệnh hay không? Hay có khó khăn gì? Chúng ta là người thân nhất của con, chẳng lẽ con không tin cả chúng ta sao?" Trương Lỵ Văn nhìn cô không hiểu.

Dương Tư Dĩnh chỉ có thể mờ mịt nhìn lại. Phải nói với bọn họ thế nào, thật ra cô không phải con gái của bọn họ? Nói ra, cũng chỉ bị coi là thần trí không bình thường mà thôi.

"Cha, mẹ thật sự con muốn nói cho cha mẹ một việc." Dồn toàn bộ can đảm, cô quyết định nói thực.

"Có chuyện gì con cứ nói, đừng lừa gạt cha mẹ." Sắc mặt vợ chồng Dương thị mới bớt giận, tính toán con gái sẽ tiêt lộ chút chuyện có liên quan đến Hoắc gia, ví dụ như động hướng kinh doanh của Hoắc Tử Thực.

"Cha, mẹ... con..." Cô ấp úng cúi đầu, hai tay nắm chặt trên đầu gối.

"Nói đi." Dương Minh Vượng không kiên nhẫn thúc giục.

"Con yêu Tử Thực rồi." Cô cố gắng mở miệng thật nhanh, nhút nhát nâng hai mắt lên.

Chờ đón cô chính là một cái tát rất mạnh.

"Bốp"

Một bàn tay thô to đánh tới, khuôn mặt cô bị đánh lệch sang một bên, thân thể cứng ngắc đổ xuống sô pha, giống như trước kia bị cha ghẻ đánh, ám ảnh trước kia dội về bao phủ lấy cô.

"Ông nổi điên gì thế?" Trương Lỵ Văn thét chói tai, vội vàng bắt được cánh tay chồng. "Ông làm như thế trước bao nhiêu người giúp việc, mất hết mặt mũi con gái. Mà đó cũng là con gái của ông mà."

"Cũng chính bởi vì là con gái của tôi, tôi mới tức giận hơn." Dương Minh Vượng hất tay vợ ra, thân thể mập mạp cuồn cuộn tức giận.

Dương Tư Dĩnh che lấy má phải bị đánh đau rát, hai mắt nhắm chặt, nước mắt chảy ra, lướt qua gò má trắng bệch, hai vai run rẩy, lui thân sợ hãi.

"Ông xem đi, con gái bị ông dọa sợ rồi." Trương Lỵ Văn bất lực che chắn trước người Dương Tư Dĩnh, cúi xuống nâng con gái tựa vào vai mình, không để cho chồng mình có cơ hội đánh cô.

"Trước kia tôi vẫn cảm thấy kì quái, mỗi lần tôi gọi điện tới, điện thoại nối một hồi liền do tên tiểu tử thối kia nhận, thì ra Hoắc Tử Thực đều đã tính toán tốt lắm." Dương Minh Vượng tức tối muốn nổ tung, chỉ vào khuôn mặt trắng bệch của Dương Tư Dĩnh, tức giận mắng to. "Ban đầu cha đã nói với con như thế nào? Đừng nóng vội, tạm thời gả vào Hoắc gia, giúp cha để ý Hoắc gia, con cũng đã đồng ý với cha, còn nghĩ kế giúp cha để chỉnh Hoắc gia, kết quả hiện giờ con vừa nói gì với cha?"

Thật là đáng sợ... Thật là đáng sợ... Dương Tư Dĩnh nhắm chặt đôi mắt ướt át, càng co chặt người ở trong ngực Trương Văn Lỵ.

Dương Minh Vượng ở trước ngày, hàng động bạo lực càng ngày càng được cô liên kết giống người cha ghẻ bạo lực trước kia, quá khứ lo sợ chôn sâu ở trong lòng, hóa thành nanh vuốt ác ma, đánh úp về phía cô một cách vô tình.

"Được rồi! Ông định bức tử con gái của mình hay sao? Sau khi con gái xuất viện, ông qua thăm con gái mấy lần? Nói gì mà thương con gái, không phải là chỉ lo buôn bán thôi sao, mới để cho Hoắc Tử Thực có cơ hội lấy lòng."

"Bà..." Dương Minh Vượng thở mạnh vẫn còn muốn mắng tiếp, đột nhiên tiếng điện thoại di động vang lên.

"Nghe điện thoại đi, Ông chủ lớn." Trương Lỵ Văn lạnh lùng nói.

Dương Minh Vượng hừ một tiếng, vội nhận điện, không biết đối phương nói gì, sắc mặt ông thay đổi mấy lần, giận tái mặt "Khốn kiếp".

Điện thoại di động bị đập mạnh trên nền đất, một giây sau, Dương Minh Vượng hất Trương Lỵ Văn ra, nắm cổ tay Dương Tư Dĩnh, bắt buộc cô ngẩng đầu lên.

"Tên tiểu tử thối Hoắc Tử Thực đi đâu?" Cả khuôn mặt Dương Minh Vượng vặn vẹo, gân xanh nổi lên.

"... Đài Đông." Cô phát ra tiếng nói nhỏ như có như không, trong tiếng khóc nghẹn ngào.

"Nó đi tìm người của ngân hàng ngoại thương ở Đài Đông đàm phán hợp tác, ngươi đã biết từ sớm, lại không nói với ta? Mẹ nó, ngươi thật sự bắt đầu ăn cây táo rào cây sung phải không. Ngươi còn là con gái của Dương Minh Vượng ta sao?"

"Dương Minh Vượng, ông điên rồi sao?" Nhìn chồng tức giận đến mất trí, Trương Lỵ Văn bị dọa sợ, chỉ cần ảnh hưởng đến sự nghiệp thì chồng bà sẽ trở nên điên cuồng, sẽ đánh con gái.

"Tôi điên khùng?" Dương Minh Vượng hét to rống lên. "Là do con gái tốt mà bà sinh ra khiến tôi nổi điên. Lại còn nói cái gì nó yêu Hoắc Tử Thực, rõ ràng là muốn giúp người ngoài. Không phải ta đã sơm cảnh cáo người, không được có tình cảm gì với Hoắc Tử Thực, nhưng ngươi lại đem cảnh cáo của ta vào tai này ra tai kia phải không?"

Sau đó lại là một cái tát giáng xuống.

Sau đó cô liền cảm thấy ù tai, chỉ nghe Trương Lỵ Văn thét chói tai, còn lại thì cái gì cũng không nghe thấy.

Không phải mọi người đều nói... Dương Minh Vượng rất yêu thương con gái hay sao? Chiều cô ấy đến vô pháp vô thiên, tính tình điêu ngoa kiêu căng tùy hứng, có thái độ cao ngạo với người khác....

Tại sao lời đồn đại lại không giống sự thật? Còn nữa, thế giới của người có tiền luôn là tàn nhân như vậy, một giây trước còn thương yêu che chở, đợi đến khi ngươi không còn giá trị lợi dụng nữa, chính là tùy ý chà đạp đánh đập.

Dương Tư Dĩnh sợ hãi ôm chặt chính mình, đem chính mình bủa vây trong sợ hãi, cố gắng tạo thành một cái kén, trong miệng vô thức gọi thầm một cái tên.

Tử Thực, Tử Thực, Tử Thực,... Mau tới cứu cô... Cô rất sợ... Tử Thực...

Thời gian giống như ngừng lại, lắng nghe tiếng tim đập, cô duy trì tư thế co rút, không biết là qua bao lâu.

Trong lúc đó, hình như nghe thấy tiếng va chạm mạnh khi Trương Lỵ Văn lôi kéo Dương Minh Vượng rời đi, còn có ấm thanh rít gào chửi bới của Dương Minh Vượng.

Sau đó, chị Trần đi tới, hỏi cô có cần giúp đỡ gì không, cô đều không nghe thấy, chỉ là hai mắt nhắm chặt, mặc cho từng giọt nước mắt rơi xuống lướt qua khuôn mặt.

"Bà chủ, tôi gọi điện thoại cho Hoắc tiên sinh giúp bà chủ nhé?" Lại trôi qua một lát, chị Trần không yên lòng nhin Dương Tư Dĩnh im lặng ngồi đó, cầm điện thoại lên hỏi han.

Cô gái yếu ớt núp trên ghế salon cuối cùng cũng phản ứng, khuôn mặt bị đánh sưng đỏ nghiêng qua, khẽ mở mắt, như không có tiêu cự nhìn chị Trần.

"Tử Thực..." Mở miệng chỉ nói ra cái tên này.

Trong lòng chị Trần căng thẳng, không do dự nữa, vội vàng gọi điện cho Hoắc Tử Thực.

"Hoắc tiên sinh, tôi là chị Trần đây, thật xin lỗi, quấy rầy." Điện thoại vừa thông, chị Trần nói liến thoắng thiếu chút nữa là thắt cả đầu lưỡi.

"Trong nhà có chuyện gì sao?" Giọng nói của Hoắc Tử Thực rất lạnh nhạt, không khí xung quanh rất ầm ỹ, âm nhạc cùng tiếng người lần lượt thay đổi, thỉnh thoảng xen kẽ vào là tiếng nói mềm mại của phụ nữ.

Là người ngu cũng hiểu được đầu bên kia người ta đang đi tìm mua vui, thức thời thi nhanh chóng nói xin lỗi rồi cúp máy, chị Trần lo lắng nhìn cô gái trên ghế salon.

"Hoắc tiên sinh, trong nhà xảy ra chút chuyện..." 

"Chờ tôi trở về rồi hãy nói."

Nghe ra đầu dây bên kia chuẩn bị cúp máy, chị Trần vội vàng mở miệng: "Là Hoắc phu nhân. Vừa rồi Dương tiên sinh và Dương phu nhân tới đây... Hình như xảy ra chút xung đột, hình như Dương tiên sinh cảm xúc có chút mất khống chế, liền đánh Hoắc phu nhân..."

Đầu bên kia trầm mặc.

"Hoắc tiên sinh?" Chị Trần hỏi khẽ.

"Cô ấy sao rồi?" Giọng nói Hoắc Tử Thực không hề phập phồng, giống như là không bất ngờ.

Chị Trần vội chuyển ống nghe cho Dương Tư Dĩnh, một tay thì đỡ lấy bả vai run rẩy của cô. "Phu nhân, là Hoắc tiên sinh."

Vừa nghe thấy cái tên có thể khiến cô bớt sợ hãi, Dương Tư Dĩnh nắm chặt ống nghe, không để ý đến đau đơn trên khuôn mặt, nghẹn ngào khóc một tiếng.

"Tử Thực..." Cô rất nhớ anh. Trên đời này người đối tốt với cô, chỉ có duy nhất một mình anh.

Ngày trước, cô luôn không hiểu, rõ ràng cha ghẻ là người rượu chè cờ bạc bê tha, mẹ cô lại cứ yêu thương ông ta, thậm chí nguyện ý kéo theo thân thể yếu ớt bệnh tật làm việc vặt hoặc ở nhà làm thủ công thâu đêm, lại dễ dàng đem tiền cố gắng kiếm được đưa cho cha ghẻ đi đánh bạc.

Mỗi khi nhắc tới những chuyện này, mẹ cô chỉ biết rơi nước mắt, sau đó không ngừng xin lỗi cô, nói rằng sau khi cô lớn lên sẽ hiểu rõ.

Cô vẫn luôn không hiểu, nhưng giờ khắc này cô đột nhiên hiểu ra. Vì mẹ cô quá yêu cha ghẻ, mới có thể cam tâm tình nguyện chịu đau thương.

Tình yêu sẽ không khiến người ta mù quáng, mà là khi rơi vào tình yêu, mình tự thôi miên hoặc bắt buộc mình phải mù quáng, chỉ có khi yêu người khác rồi mới hiểu.

"Tử Thực, anh đang ở đâu?" Cô thật nhớ anh, muốn gặp anh ngay lập tức, một giây cũng không thể đợi.

"Tư Dĩnh, em tỉnh táo một chút."

Đầu bên kia truyền đến một tiếng thở dài nhàn nhạt, không hiểu sao lại níu chặt lòng cô. Tại sao anh không hề kinh ngạc? Giống như là đã đoán được từ trước sẽ có chuyện tương tự xảy ra...

"Cha em... Trước kia cũng đánh em như vậy sao?" Đột nhiên cô hỏi như vậy.

"Dương Minh Vượng là một người đàn ông dã man mặc một chiếc áo khoác văn minh." Anh trả lời cô một cách vòng vo. "Nhưng ông ấy là cha em, ông ấy sẽ không quá đáng."

Thật sao? Vừa rồi ông ấy muốn xé xác cô, đánh cô là chuyện gì xảy ra?

"Anh chưa bao giờ nói cho em biết... Cha em là người như thế." Cũng không quản chị Trần ở ngay bên cạnh, cô giật mình nói ra.

"Anh không thể giải thích hết tình hình Dương gia cho em được, anh không phải họ Dương." Âm thanh Hoắc Tử Thực không có quá nhiều cảm xúc, bên cạnh anh truyền đến tiếng cười nói mơ hồ, hơn nữa, đó còn là giọng của phụ nữ.

Trái tim như bị một vật bén nhọn xẹt qua, sự ghen tuông nồng đậm từ sâu trong thân thể xông tới, đột nhiên cô cảm thấy quá lạnh lẽo.

"Anh đang ở đâu?" Cô rũ mắt xuống, hỏi thật nhỏ.

"Đài Đông." Anh đơn giản trả lời, có tiếng nói của người đàn ông khác đang nói chuyện với anh.

Đúng rồi, vừa rồi Dương Minh Vượng nói gì? Tử Thực cùng người của ngân hàng ngoại thương gặp nhau ở Đài Đông, nơi khảo sát địa hình làng du lịch.

Những người thương nhân này,ban ngày thì mặc tây trang phẳng phiu, từng người từng người chói lọi, ban đêm vừa vào câu lạc bộ đêm cao cấp tham gia tiệc tùng, lại bày ra một tính tình hoàn toàn khác.

Nói chuyện làm ăn không thể thiếu rượu ngon cùng phụ nữ, trước đây không lâu cô đã được chứng kiến tận mắt.

Chỉ là, khi đó cô còn chưa yêu anh, ý định là cố gắng hết sức để thích ứng với cuộc sống thời thượng của Dương Tư Dĩnh.

Cô có thể không nhúc nhích, nhìn anh ôm ôm ấp ấp người phụ nữ khác... Nhưng bây giờ, cô chỉ tưởng tượng thôi, chỉ là xuyên thấu qua ống nghe, nghe một người phụ nữ khác dựa vào người anh cười quyến rũ, tâm liền đau như bị xé rách.

Làng du lịch là một vụ làm ăn lớn sao? Để cho Dương Minh Vượng không tiếc mà mắng mà đánh con gái của mình, còn tát cô một cái cho hả giận, chỉ vì cô không mật báo kịp thời, nói cho ông ta biết Hoắc Tử Thực dẫn người đầu tư đến Đài Đông.

Mà Hoắc Tử Thực, vội vàng tham gia xã giao, nào có dư thừa tinh lực mà trông nom người vợ ở nhà có cũng được không có cũng không sao.

Đối với bọn họ, lợi ích là cái được đặt lên trên hết, phụ nữ chỉ là một loại tiêu khiển, hoặc để bên người giống như là một món đồ trang sức.

Còn người vợ....chỉ là người ở chung hợp pháp mà thôi, chẳng có gì đặc biệt.

Cô bị Hứa Duy Văn cuốn lấy một lần, nên nói thế nào đây? Hoắc Tử Thực như một dũng sĩ, ngay lúc đó đã chạy tới bên cạnh cô, chẳng lẽ không phải vì quan tâm cô?

Có lẽ lúc đó là anh không có việc gì? Không có việc quan trọng cần xử lí? Sở trường của thương nhân không phải là làm người khác bị thương? Trong mắt họ chỉ có lợi ích, lợi ích là trước hết, tinh yêu, thân tình chỉ là xếp sau, hoặc là xếp hạng cuối cùng.

Lĩnh ngộ được rồi, giống như được dội nước đá lên toàn thân, thất vọng cùng đau khổ đến thấu xương.

"Xin lỗi, quấy rầy anh rồi. Nếu không còn chuyện gì, em tắt máy đây." Vừa nói xong, Dương Tư Dĩnh liền treo ống nghe về chỗ của nó, chặt đứt cuộc gọi.

Chị Trần kinh ngạc nhìn cô, muôn mở miệng nói gì đó, chỉ thấy khuôn mặt sưng đỏ nâng lên,, mặt không biểu cảm nói cảm ơn.

"Cảm ơn chị đã đặc biêt lưu lại ở bên cạnh tôi, đã muộn rồi, chị trở về đi thôi." Giọng nói của cô như ở nơi xa truyền tới, thanh thanh lạnh lẽo.

"Nhưng mà, bà chủ một mình...."

"Tôi sẽ tự chiếu cố bản thân." Vừa nói chuyện, cô vừa nâng thân thể yếu ớt lên, đứng vững thân mình, xoay người di chuyển lên lầu trên.

Chị Trần kinh ngạc, một lúc lâu sau, mới dọn dẹp phòng khách, rời khỏi khu nhà cao cấp nhưng yên tĩnh đến dọa người này.

"Vợ kiểm tra sao?" Nhìn Hoắc Tử Thực cất điện thoại di động, người đàn ông cười hi hi ha ha hỏi.

"Trong nhà có chút chuyện." Hoắc Tử Thực nhàn nhàn trả lời.

"Ồ, không nhìn ra Hoắc là một người đàn ông trong gia đình nha." Người đàn ông một tay xoa ngực xoa đùi cô gái, một tay bưng rượu, khuôn mặt hồng hào cười lớn.

"Lâm Đồng, cậu cũng không phải không biết, vợ Hoắc tổng có lai lịch rất lớn."

"Tôi hiểu rõ, không phải là con gái của lão hồ ly Dương Minh Vượng sao." Lâm Đồng chậc một tiếng, ngay sau đó nhìn sắc mặt của Hoắc Tử Thực. "A, thất lễ thất lễ, không cẩn thận nói xấu bố vợ Hoắc tổng như vậy."

"Không sao, quả thật mọi người đều bí mật gọi bố vợ tôi như vậy." Hoắc Tử Thực nhẹ nhàng cười một tiếng, cầm ly rượu lên, mặc mỹ nữ đang trêu đùa rót đầy ly rượu, theo hướng mà thuận thế dựa vào trong ngực anh.

Khóe mắt Hoắc Tử Thực quét qua, cũng không đẩy mỹ nữ ôm ấp trên người mình ra, chỉ là lười biếng nâng ly, mời mọi người đang ngồi ở đây cùng uống một ly rượu.

Nói chuyện làm ăn chính là một vòng mời rượu ôm ấp mỹ nư như thế, uống nhiều rượu, ôm phụ nữ, rất nhanh sẽ tháo lòng phòng bị xuống, mọi người xưng huynh gọi đệ hết sức tình cảm, mới có thể bàn bạc thảo luận đưa ra lợi ích lớn nhất.

Tử Thực... Âm thanh uất ức khóc lóc nghẹn ngào, thình lình chui vào trái tim.

Ánh mắt Hoắc Tử Thực trầm xuống, sức lực cầm ly rượu cũng trở lên căng thẳng, rượu lạnh như băng đổ vào cổ, hòa thành ngọn lửa bùng cháy.

Không có chuyện gì, Dương Minh Vượng có thể làm gì chứ? Giỏi lắm thì cho cô một cái tát, dù sao cũng là con gái ruột, có thể hung ác tới mức nào? Chỉ cần như vậy liền có thể thấy được, lão hồ ly này dã tâm bừng bừng, thật sự muốn tham gia vào dự án làng giải trí, cùng hưởng một chén canh, mới có thể phát ra tức giận lớn như thế, giận chó đánh mèo lên con gái ruột.

Đó là chuyện nhà Dương gia, cô nên sớm quen với chuyện đó. Dương Tư Dĩnh trước kia đúng là trải qua như vậy, tự nhiên cô cũng không thể tránh thoát.

Dự án khai thác làng du lịch là một dự án quan trọng, gần vài chục tỷ đầu tư vào, tiền lời của cha lấy từ Trung Quốc và Hongkong cũng đập vào, liên quan tới sự thành bại của Tập đoàn Khải Hoa, anh phải đảm bảo không có một chuyện không tốt nào xảy ra.

Cho nên từ đầu đến cuối, anh chưa từng nhắc chuyện này với người bên gối (Dương Tư Dĩnh), về dự án khai phá làng du lịch cô cũng chỉ nghe qua, với việc tranh đấu gay gắt giữa hai nhà Hoắc Dương cô cũng chỉ biết một hai, mà không biết rằng gần đây tranh đấu càng trở nên gay cấn.

Ngày ấy, anh ở trước mặt cha anh, luống cuống vì cô, mặc dù cha anh không biết người phụ nữ trong điện thoại là cô, nhưng vẫn khuyên can anh.

Cũng chỉ là một phụ nữ mà thôi, muốn thương yêu cưng chiều đều có thể, nhưng điều kiện tiên quyết là không được hỏng việc, phụ nữ làm người đàn ông hỏng việc thì không được tồn tại.

Chỉ là một người phụ nữ... Từ nhỏ đến lớn cha anh đã truyền thụ cho anh quan niệm đó, ở trong thâm tâm cũng lạnh lùng ghi nhận.

"Sao Hoắc Tổng đang khởi xướng lại ngây người vậy?" Lâm Đồng cười lên tiếng, kéo Hoắc Tử Thực đang đắm chìm trong suy nghĩ hồi thần lại.

"Không phải là đang nhớ vợ chứ?" Bên cạnh có người cười trêu.

"Hoa ở đâu cũng không thiếu, nhất định là tiểu thư phục vụ chưa đủ chịu khó. Nào, đổi một người khác đi."

"Ghét, Hoắc tổng, người ta không đi đâu." Mỹ nữ nóng bỏng dán thật chặt lên người Hoắc Tử Thực, ánh mắt khát vọng nhìn anh. Anh chính là người tuấn tú đẹp trai nhất ở đây, những người khác đều toàn là những lão già đầu trọc mập ú, cô không muốn đổi đâu.

Hoắc Tử Thực nhếch môi mỉm cười, lần nữa hướng mọi người nâng ly. "Không có việc gì, mời mọi người uống rượu, hôm nay phải chơi thật vui vẻ, tôi sẽ thanh toán."

Bàn tay nắm chặt ly rượu, đưa ly rượu đến bên môi, đổ hết rượu vào miệng, đang lúc mọi người thét lên trong huyên náo, anh nâng ly lên rồi cười lười biếng cùng phóng đãng, hoàn toàn dung nhập vào bữa tiệc rượu thối nát đầy nhục dục này.

Thế nhưng, suốt đêm, thỉnh thoảng vang lên bên tai anh là tiếng khóc lóc nhỏ bé yếu ớt.

Tử Thực...

Tia sáng chói mắt chiếu vào mặt, đôi mày thanh tú của Dương Tư Dĩnh nhíu lại, theo bản năng lật người quay về hướng bên kia, thuận thế phơi bày bên má phải sưng đỏ.

Một bàn tay xoa nhẹ má phải cô, đau đơn rõ ràng khiến cô tỉnh lại.

Dương Tư Dĩnh mở ra đôi mắt mông lung, còn chưa lấy lại tiêu cự, chỉ thấy một bóng đen to lớn ngồi ở bên giường, sự sợ hãi hỗn loạn trong đầu cô, cô kêu lên một tiếng, lạp tức co người thành một cục

"Đừng tới đây... Đừng tới đây..." Cô co người lui về phía bên kia của chiếc giường, nắm chặt chăn bao kín lấy chính mình.

Mày rậm Hoắc Tử Thực nhíu lại, lên giường bắt người, hai tay giữ chặt vai cô, tiếng nói lại cừng kỳ êm ái: "Đừng sợ, là anh."

Theo như dự liệu thì cô sẽ nhào tới, nhưng qua mấy giây tiếp theo, cô chỉ nâng mặt ra khỏi chăn, sắc mặt càng tái nhợt, đôi mắt như nhúng trong nước thủy tinh, lẳng lặng nhìn anh.

Cái nhìn kia, làm cho ngực anh hít thở không thông.

Trong chốc lát anh nói không ra lời, cô cũng không mở miệng, cũng chỉ như thế mà thật thà nhìn anh.

"Em thoa thuốc lên mặt chưa?" Cuối cùng người đầu hàng là anh, giọng nói có chút khàn khàn không được tự nhiên.

"À." Cô cực kỳ an tĩnh, cũng cực kỳ tỉnh táo.

Trong cảm xúc quái lạ, Hoắc Tử Thực nhịn không được mà mở miệng, nhắc tới chuyện đêm hôm trước: "Khụ, đêm hôm trước anh có việc bận..."

"Em hiểu mà." Giọng nói tinh tế cắt đứt lời anh, phản ứng của cô nằm ngoài dự liệu của anh. "Xin lỗi, ngày đó quấy rầy anh làm việc."

"Tới đây, để anh xem mặt của em." Hoắc Tử Thực tự nhiên thấy phiền lòng với sự lạnh nhạt của cô, bàn tay túm lấy cái chăn kéo mạnh ra.

Lúc này, cô không kháng cự, chỉ là dùng tốc độc chậm chạp tiến về phía anh, lông mi nhẹ nhàng run rẩy, hình như hô hấp cũng vô cùng thận trọng.

Đủ rồi! Đột nhiên Hoắc Tử Thực phiền não, chân mày càng nhíu chặt, quyết định ngả bài: "Em đang giận anh sao?"

Cô ngửa cái cổ mảnh khảnh, yên tĩnh nhìn anh, trong đáy mắt vẫn có sự sợ hãi như trước, nhưng mà sự lệ thuộc và tin tưởng, hình như phai nhạt đi.

"Không có." Cô lắc đầu.

"Thế tại sao em..." Anh cực kỳ tức giận mở miệng, rồi đột nhiên lại im lặng.

Anh đang làm gì? Quan tâm cái gì? Chỉ là một phụ nữ mà thôi! Mặc kệ trong cơ thể cô chứa linh hồn của ai, thân phận của cô chính là Dương Tư Dĩnh, một phụ nữ mà anh không nên quan tâm

Không nói rõ được sự tức giận trong anh ở đâu mà có, bàn tay to vuốt lên mái tóc đen dày, gương mặt lạnh lùng nhìn sang một bên, không nhìn cô nữa.

"Tử Thực." Khi sự tức giận của anh an tĩnh lại, cô liền cất lên giọng nói tinh tế gọi anh.

Anh quay đầu nhìn cô, sắc mặt âm trầm dọa người.

"Trước đây... Hiệp nghị mà anh nói còn hiệu lực sao?" Cô có chút sợ hãi, nhưng vẫn ép bản thân phải nói ra.

Hiệp nghị?

Anh nhớ lúc mới bắt đầu, anh đã nói những lời đó với cô, không hỏi thăm cuộc sống hai bên, chỉ ở những trường hợp cần thiết, mới diễn tốt cảnh một đôi vợ chồng, không cần can thiệp vào cuộc sống riêng của nhau.

Hoắc Tử Thực cười lạnh. Tại sao, hay là cô ấy tức giận cho nên mới lôi hiệp nghị kia ra nói với anh, vẽ rõ ranh giới giữa hai người?

"Lời anh đã nói, dĩ nhiên là có hiệu lực." Anh lạnh lùng nhìn cô.

"Chúng ta về sau... Sống giống với trước kia thôi... Có thể không?" Mắt đẹp nhìn xuống, âm lượng tiếng cô nói nhỏ hơn cả tiếng hít thở.

"Thế còn nghĩa vụ vợ chồng thì sao? Cũng muốn kết thúc sao?" Anh lạnh lùng hỏi, kéo lấy cổ tay cô, dùng sức thật mạnh, cả người cô liền hướng vào trong ngực anh.

"Em..." Cô cắn môi dưới, lông mi run rẩy. "Chỉ cần anh muốn, chúng ta vẫn có thể...

Cô thích anh, cô yêu anh.

Nhưng trải qua đêm hôm đó, cô cũng chân chính thấy được người có tiền ích kỷ vô tình, đáy lòng liền lạnh lẽo, nhưng không có cách nào ngăn cản được cảm giác yêu đôi với anh.

Có thể trong tiềm thức của cô, có gen di truyền của mẹ, biết rõ phần tình yêu này chỉ nhận được đau khổ, không đáng giá để mình theo đuổi, nhưng lại không khống chế được con tim của mình.

Nhưng cô lí trí hơn mẹ cô, biết yêu người đàn ông này sẽ chỉ làm bản thân mình bị thương, cho nên đã đặt điểm dừng ngay từ thời điểm bắt đầu.

Hoắc Tử Thực hoàn toàn không hiểu dụng ý của cô: "Em có ý gì? Nói rõ ra."

"Chúng ta... vẫn có thể giống như trước... Nhưng mà em sẽ tuân theo hiệp nghị, sẽ không làm phiền anh, tạo thêm phiền toái cho cả hai ta... Cha ta, anh cũng biết, em sợ ông ấy."

Anh đã hiểu. Ý của cô, tất cả sẽ như cũ, chỉ là lúc nào hai người muốn lên giường liền có thể lên giường.

"Đây chính là những gì em muốn?" Như anh nghĩ, cũng chỉ là vì cô giận anh, cho nên cố ý mang hiệp nghị ra để chọc anh tức giận.

Buồn cười! Hoắc Tử Thực này sao lại có thể chịu uất ức? Chỉ là một người phụ nữ mà thôi, anh lười phải tốn tâm tư chơi trò chơi với cô!

"Tùy em." Anh buông cô ra, xoay người rời đi.

Sức nặng trên người giảm bớt, thân thể mềm mại ngồi ở trên giường, cô chỉ lẳng lặng nhìn anh rời đi, sau đó cô giơ tay lên lau nước mắt nơi khóe mi, xoay người nằm xuống.

Không đến một phút, một bóng đen to lớn bao phủ lấy cô.

Cảm thấy bên cạnh giường có người nhìn cô chăm chú, cô lật người, còn chưa ngồi dậy, một cơ thể phái nam trần truồng mạnh mẽ cùng nóng bỏng phủ lên người cô.

Sự va chạm làm cô chóng mặt, cô bị ép xuống tấm đệm êm, không kịp hét lên kinh ngạc, cánh môi đã bị hung hăng mút cắn, bàn tay to đã dùng sức xoa nắn bộ ngực sữa dưới lớp áo ngủ mềm mại.

"A! Đau qua!" Cô kêu lên.

Hai đóa hoa hồng bị người đàn ông gặm cắn mạnh mẽ, chốc lát sau thì không biết xấu hổ mà cương cứng trong miệng anh, khoái cảm tê dại truyền đến tứ chi toàn cơ thể, thân thể mềm mại không tự chủ mà hướng sát vào anh, không tiếng động khát cầu (khát vọng, mong muốn, cầu xin).

"Không... Không cần..."

"Nghĩ muốn lên giường liền lên giường, không can thiệp cuộc sống riêng của nhau, không hỏi thăm nhau, đấy là điều em muốn không phải sao?"

Khuôn mặt lạnh lùng hiện lên tươi cười tàn nhẫn, không hề dịu dàng, không hề thương tiếc mà vuốt ve cô, ngón tay thon dài vạch ra hoa môi, thăm dò vào trong hoa huy*t.

"Ưm..." Cô cắn môi, đáy mắt dâng lên đám sương mù, trong đau đớn cảm thấy sự vui thích.

Ngón tay ác ý cong lên, uốn éo, đút vào, khiêu khích mật ngọt từ sâu thẳm trong nhụy hoa chảy ra. Cố thấy trái tim tan chảy, cô xấu hổ nhắm chặt hai mắt, vô số giọt nước mắt chảy xuống.

"Ướt?" Anh thay đổi nhu tình mật ý trước kia, bằng nồng đậm châm biếng trào phúng, nói vào tai cô.

"Đừng... A..." Cô lắc đầu, nhưng phản ứng cơ thể quá mãnh liệt áp đảo tất cả.

Anh phát hiện, ngọn lửa tức giận ngùn ngụt xông lên đầu, bàn tay đang vuốt ve bắp đùi cô, dùng sức đẩy ra, thân thể cường tráng ngăm đen thúc lên phía trước, phần người dưới đã bỏ đi quần dài, côn th*t cứng rắn liền cắm vào miệng hoa huy*t mềm mại đang chảy ra mật dịch.

"A..." Không hề báo động trước, anh đã đoạt lấy cô, thân thể mềm mại co rút một lúc, ngược lại càng xoắn mút hút sâu phái nam sưng cứng của anh hơn.

Không để ý tới đôi mắt đỏ ửng đầy nước mắt của cô đang nhìn mình, anh mút môi cô, nhấm nháp nụ hoa cứng ngắc, đôi tay giữ chặt vòng eo, hung ác tiến lên đụng mạnh vào hoa tâm, một lần lại một lần.

Cô buông tha suy nghĩ cầu xin anh, nhắm mắt lại, tay nhỏ bé níu chặt ga giường, cũng không muốn ôm lấy người đàn ông dã thú trên người mình.

Anh càng tức giận co lại cái mông, càng dùng sức đụng mạnh vào cánh hoa, ngón tay nặng nề miết mật hạch, cô như chạm phải điện mà chấn động, mắt khép hờ đạt tới cao triều.

Chỉ là một người phụ nữ.... Chỉ là một người phụ nữ mà thôi! Hơn nữa lại là con gái của lão hồ ly Dương Minh Vượng kia, anh không cần quan tâm!

Mồ hôi đầm đìa, hai thân thể quấn quít, hô hấp như hòa vào một thể, nhưng hai trái tim lại cách nhau cự ly vài thế kỉ, đụng chạm không tới...

Hết chương 6.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.