Từ Bách Hợp Thành Tình Yêu Nam Nữ

Chương 3: Người cô muốn gặp nhất




Hạ Dật Phong ánh mắt gắt gao dính vào bóng dáng nhỏ xinh kia cho đến khi bóng dáng ấy hoàn toàn mất hút.

Nhắm mắt lại khôi phục tâm tình,hắn chợt nghĩ đến một gương mặt khác.

Khoảng cách nữ nhân kia tìm đến mình cũng không còn xa đi.Đến lúc ấy hắn có thể đến Dạ gia thấy nàng.

Nghĩ đến kiếp trước Vân Mộng Vũ đến gặp hắn tự xưng là tiểu cầu nhi, mặc dù là tiềm thức yêu thích tiểu cô nương mang tên tiểu cầu nhi trong giấc mộng năm năm kia,sau lại nghe nàng nói nàng đợi hắn ngày ngày trên đỉnh Thiên Nhai muốn bù đắp quãng thời gian năm năm chờ đợi của nàng, nhận định nàng là vị hôn thê.

Nhưng cuối cùng hắn nhận ra lòng hắn có bóng hình người khác.Đó là một thiếu nữ khí chất lạnh nhạt xa cách,riêng đôi mắt lúc nhìn hắn lại sáng ngời rạng rỡ..không biết từ khi nào cô nương bé nhỏ ấy lại đi vào lòng hắn..

Lúc đó hắn do dự,giữa tiểu cầu nhi suốt năm năm hiện lên trong mộng của hắn,và..cô gái luôn chăm chú hắn,yên lặng nhìn hắn từ xa,hắn không rõ cảm giác đối với nàng là gì,bởi vì nàng giấu rất kĩ,mấy lần tìm tòi đều không có kết quả,gương mặt nàng luôn bình tĩnh vô ba,nàng trầm lặng,ít nói.

Hắn chỉ nhìn thấy gương mặt xinh đẹp lạnh nhạt kia tan vỡ duy nhất một lần khi Vân Mộng Vũ giới thiệu hắn là vị hôn phu của nàng. 

Lúc đó hắn nhìn thấy trong đáy mắt trong suốt của nàng là thật sâu không thể tin,đau lòng,hoảng hốt, cô đơn ,thất vọng ,nhiều cảm xúc đan xen.Hắn rất nghi hoặc nhưng cũng không nghĩ nhiều.

Có lẽ lúc đó nàng oán trách hắn quên lời hẹn ước năm nào,chua xót cho bản thân chờ hắn năm năm đổi lại là lời giới thiệu đau thấu tim như vậy.

Cô gái ngốc nghếch đó cuối cùng cũng không nói ra nàng là người cứu hắn.

Không,có lẽ nàng không muốn hắn vì chuyện năm xưa khó xử giữa nàng và Vân Mộng Vũ đi.Tiểu cầu nhi của hắn thiện lương như vậy.Kiếp trước hắn bị mù mới để vuột mất nàng.

Nàng vẫn đứng phía sau hắn như vậy,âm thầm quan tâm hắn.

Cho đến khi nghe Vân Mộng Vũ nói nàng sắp gả cho Phan Diệp,đích tử thừa tướng đương triều, hắn mới giật mình phát hiện thật ra trong ánh mắt hắn vốn dĩ tồn tại nàng từ rất lâu,hắn cảm giác mình thật có lỗi với tiểu cầu nhi,nhưng con tim hắn rõ ràng đã nghiêng về bóng hình khác. Nàng im lặng,nàng dịu dàng,tất cả cử chỉ của nàng hắn đều nhớ rõ.

Vân Mộng Vũ rất tài năng,hắn không phủ nhận điều này,cũng rất thưởng thức.

Khi hắn nghe nàng nói nàng là tiểu cầu nhi,sâu trong lòng hắn thật ra có chút mất mát,lúc ấy hắn không biết tia mất mát ấy là gì,nhưng bây giờ hắn đã rõ,hắn không mong đợi Vân Mộng Vũ là tiểu cô nương đó,hoặc có thể nói,...hắn mong đợi người cứu hắn là người khác..

Hắn gặp Vân Mộng Vũ,nói tiếng xin lỗi với nàng,phí nàng năm năm chờ đợi.Nhìn gương mặt nhỏ thoáng ảm đạm buồn thương của Vân Mộng Vũ hắn có chút áy náy,nhưng càng nhiều là vui vẻ thở phào,hắn đã có thể quang minh tìm nàng, đứng trước mặt nàng với thân phận một nam nhân mà không phải là tỉ phu kể cho nàng nghe người hắn ái là nàng..

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------phân cách tuyến hồi ức---- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---

Kiếp trước.

Vân Mộng Vũ cúi đầu,khí tức u buồn từ trên người nàng lan ra.Nàng nhẹ giọng hỏi

"Là tam muội sao?"

"uh,Mộng Vũ,ta có lỗi với nàng.Ta không biết từ khi nào,trong lòng ta đã tràn ngập đều là nàng hình ảnh.Ta biết nàng(VMV) đợi ta phí hoài năm năm thanh xuân,nhưng ta không có tình cảm với nàng,hoặc có thể nói,tình cảm ngày xưa theo những lần phát độc năm năm trước ta đã triệt để quên mất.Nàng yên tâm,ta sẽ giới thiệu cho nàng một người tốt hơn ta.Nàng sẽ hạnh phúc." Ánh mắt hắn ôn nhu nhìn nàng (VMV) nhưng sâu trong mắt chỉ là bình thản,không hề vấn vương chút tình cảm nào.

Vân Mộng Vũ nhìn thấy hắn khi nhắc đến Dạ Tuyết không tự chủ nở nụ cười thì trong lòng trào ra cảm giác không cam lòng.Các ngón tay xinh đẹp bấu vào nhau dưới bàn không ngừng giảo lấy làn váy.Một lúc sau,dường như đã có quyết định.Nàng nở nụ cười khổ,đứng dậy đỡ lấy bình rượu hướng hắn rót đầy một cốc.

"nếu huynh đã trong lòng có tâm trung,vậy ta cũng chỉ có thể chúc phúc cho huynh.Tam muội là cô gái tốt,hai người ở cùng nhau,huynh phải nhường nhịn muội ấy nhé.Ta kính huynh một cốc rượu,chúng ta quen nhau thông qua một cốc rượu,nay ta dùng một cốc rượu để tiễn đi đoạn tình cảm này." Ngón tay xẹt qua vành cốc,rất nhanh dời đi.Nàng đưa cốc đến trước mặt hắn.

"chúng ta vẫn có thể làm bằng hữu mà." Hạ Dật Phong cười cười,không mảy may nghi ngờ nâng cốc uống cạn.

Vân Mộng Vũ lại nói,nàng (Dạ Tuyết) đang hẹn gặp mặt vị hôn phu của mình trong rừng.Điều này sao có thể,nàng là của hắn.Hắn quay lưng dùng khinh công phóng đi để vuột mất ánh mắt vặn vẹo của Vân Mộng Vũ phía sau.

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ -----

Vân Mộng Vũ nhìn theo bóng lưng Hạ Dật Phong cắn răng,chà chà chân,đôi mắt u ám.Nàng xuất ra truyền âm ngọc bài hướng nó giao phó gì đó, giọng lạnh lẽo.

"theo kế hoạch,tìm cách truyền tin vào Dạ phủ nói Hạ Dật Phong đang gặp nguy hiểm,đừng làm người khác nghi ngờ sau đó dẫn tiện nhân kia đến điểm hẹn."

Ngắt truyền âm ngọc bài,Vân Mộng Vũ nhìn lên bầu trời.

"Hạ Dật Phong,nếu ta không có được,đừng mong bất cứ ai có được,nếu không thuộc sở hữu của ta,vậy ngươi không cần phải tồn tại."

Sâu trong mắt là một tia cô đơn.Vân Mộng Vũ chợt nhớ đến ngày hai người gặp nhau,nàng vì tiếp cận hắn để hợp tác bán đan dược mà hướng người hắn sái một cốc rượu.Dưới ánh mắt của ám vệ nàng bình tĩnh tự tin đưa ra đề nghị,lại thấy được trong mắt hắn lóe qua sự thú vị,nàng biết nàng thành công.Sau hai người hợp tác với nhau,hắn thông thạo,hắn thông minh nàng đều nhìn thấy,đặt ở hiện đại,với tài năng kinh doanh của hắn cộng thêm ngoại hình,hắn tuyệt đối sẽ là đối tượng được truy đuổi,chúng tinh phủng Nguyệt.

Sau đó,nha hoàn Lục Y lại vô tình kể một câu chuyện về hẹn ước năm năm của ả tiện nhân kia.Ngay lập tức trong đầu nàng hiện ra một kế hoạch.Lúc đó nàng chỉ muốn lợi dụng triệt để Hạ Dật Phong,và xóa bớt đi tính nghi ngờ của hắn.Tuy hai người hợp tác nhưng hắn luôn đề phòng nàng chặt chẽ.Vừa hay có chuyện này quả thật là đưa than sưởi ấm ngày tuyết rơi.

Sau đó,quả nhiên nàng thành công trở thành vị hôn phu của hắn.Sỏi đá nước chảy cũng mòn,huống chi nàng là con người,trái tim nàng không bằng sắt,hắn hướng nàng ôn nhu chăm sóc làm nàng dần dần chìm đắm..

Sau đó,một tiếng thâm tình nỉ non tiểu cầu nhi làm nàng vỡ mộng.

Hắn không yêu nàng,người hắn yêu là tiểu cầu nhi của hắn.

Nàng..chỉ là thế thân,đáng buồn thay vị trí thế thân này lại là chính nàng tự chọn lấy.

"Hạ Dật Phong,vĩnh biệt" ngửa đầu uống hết cốc rượu còn lại,Vân Mộng Vũ thả chiếc cốc xuống đường.Chiếc cốc vỡ tan thành từng mảnh,như lòng nàng lúc này.Chỉ là nàng không thừa nhận nàng đau lòng vì biết được người hắn yêu không phải là nàng.

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ --------

Mà lúc này,Hạ Dật Phong đang dùng khinh công bay nhanh đến điểm hẹn của 

Dạ Tuyết,hắn không biết hắn sử dụng nội công làm độc phát tác nhanh hơn.

Bất chợt hắc y nhân từ bốn phương tám hướng xông ra bao vây lấy hắn,chừng ba mươi mấy người.Thực lực cam cấp chiến sĩ,có một cái đạt tím cấp,phỏng chừng là thủ lĩnh.

Hạ Dật Phong cười nhạo,bằng thực lực tím tôn đỉnh phong của hắn,đừng nói chỉ có một cái tím cấp,chứ ba cái bốn cái hắn vẫn đủ sức giúp bọn hắn rửa cổ.Rất nhanh hắn cùng hắc y nhân dây dưa với nhau,hắn còn phải giải quyết nhanh đám này để đến gặp nàng.

Đột nhiên hắn nhận ra chiến khí (nội lực) của hắn đang dần thoát đi.Hắn cả kinh.Đây là chuyện gì?Hắn trúng thoát khí tán?Nhưng lúc nào?Hắn chợt nhớ cốc rượu Vân Mộng Vũ đưa cho hắn,không lẽ là nàng?Nhưng vì sao?

Hắc y nhân không để cho hắn có thời gian suy nghĩ,nhanh chóng nhào lên,trên người Hạ Dật Phong dần dần xuất hiện vết thương,đỏ thẫm y bào màu tím của hắn.Hạ Dật Phong chật vật tránh né.Chiến khí thoát đi hầu như không còn chút gì.Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn mũi tên tẩm độc xé gió lao về phía hắn.

Đúng vào lúc này một bóng dáng mềm mại nhào vào trước ngực hắn.Chỉ nghe người phía trước đau đớn "ưm" lên một tiếng,sau đó ngã vào lòng hắn,máu trên lưng nàng như những đóa hoa dần nở rộ đâm vào mắt hắn.Hắn trừng mắt muốn nứt ra,vằn lên những tia máu,lần đầu tiên trong đầu luôn nhanh nhạy của hắn là một mớ hỗn loạn,lo sợ,càng nhiều là đau đớn.

Người đến chính là Dạ Tuyết.Nàng nhận được tin Hạ Dật Phong gặp nguy hiểm,vội vàng chạy đến đây,vừa vặn thấy mũi tên lao vào hắn,không kịp đầu óc nghĩ ngợi,thân thể đã làm ra phản ứng,nàng nhào vào hắn đỡ cho hắn mũi tên.

Nàng..không muốn hắn chết.

Cuộc đời nàng từ nhỏ không trải qua tình thương của bất cứ ai,duy nhất một lần nàng cảm nhận được lòng người ấm áp là năm nàng tám tuổi,là hắn cho 

nàng chút ấm áp đó..

nàng..không muốn chút hơi ấm này cũng theo mẹ nàng tan biến trên thế giới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.