Cũng giống như hôm qua, cánh cửa quán rượu Nhã Lan chỉ đóng phân nửa, Diệp Thiếu Dương và Tiểu Mã chui vào, ngẩng đầu nhìn, Nhuế Lãnh Ngọc đã ngồi ở vị trí như hôm trước, có điều hôm nay nàng vận đồ da bó sát, trông vô cùng gợi cảm, làm hai người lập tức sáng mắt ra.
"Tới sớm thế, cô ở đây sao?". Diệp Thiếu Dương ân cần chào hỏi.
"Vừa tới!". Nhuế Lãnh Ngọc quét mắt nhìn hắn, ánh mắt rơi vào chiếc áo A-đi-đắc* của Diệp Thiếu Dương, im lặng không nói gì.
* Lưu ý nó tên là A-đi-đắc nhé =)), mình ko có sửa tên đâu Hai người vừa ngồi xuống thì lập tức có một mỹ nữ đi tới, mỉm cười với bọn họ: "Hai vị uống gì? Tôi mời khách!"
Diệp Thiếu Dương đoán nàng hẳn là chủ quán này, bạn của Nhuế Lãnh Ngọc, quả nhiên là nữ, tâm tình vui sướng thả lỏng, nhìn mỹ nữ nói: "Cho tôi chén trà xanh hay trà gì cũng được!".
Mỹ nữ mỉm cười kỳ quái: "Quán rượu chỉ có rượu, không có trà."
"Vậy cho ly nước nóng!". Diệp Thiếu Dương không có thói quen uống rượu buổi sáng.
"Cho tôi một ly Whisky". Tiểu Mã rất lịch sự cười cười: "Rượu Whisky với đá, tôi thích nhất."
Diệp Thiếu Dương nhìn vẻ mặt giả bộ của cậu, may mà trà chưa lên, nếu không thật muốn phun vào bản mặt nó.
Rượu vừa bưng lên, lão Quách đã chạy đến, tiếp theo là Tạ Vũ Tình và Lý Đa.
Dưới sự hướng dẫn của mỹ nữ chủ quán, mọi người đi tới một căn phòng lớn, ngồi quanh một cái bà, Diệp Thiếu Dương nhìn trái nhìn phải, nói: “Mọi người đều đã đến đông đủ, ai có gì muốn nói thì cứ nói trước!".
Tất cả mọi người đều nhìn Nhuế Lãnh Ngọc, ở đây ngoại trừ Diệp Thiếu Dương ra thì chỉ có nàng là vai chính, có quyền lên tiếng nhất.
Nhuế Lãnh Ngọc trầm mặc trong giây lát rồi lên tiếng: "Hôm nay là ngày mồng ba, thích hợp tác pháp, công việc chuẩn bị cũng đã xong, chi bằng hôm nay chúng ta mở phong ấn, quyết đấu một trận, kết thúc chuyện này!"
Diệp Thiếu Dương gật đầu, đồng ý với thuyết pháp của nàng.
Nhuế Lãnh Ngọc liếc mắt nhìn lão Quách: "Lão Quách, đem súng chu sa phân phát cho mọi người.".
Lão Quách xách một túi to đặt lên bàn, lấy ra vài cây súng chu sa, nhìn mọi người cười nói: "Một ngàn mốt, bao đạn lần đầu, ai muốn mua?"
Tiểu Mã lập tức kêu lên: "Huynh không phải giúp chúng tôi làm việc sao, lại còn thu tiền mới gớm!"
Lão Quách đảo mí mắt: "Ta mua vỏ súng không phải cũng dùng tiền sao, còn phải thay đổi cấu trúc của nó, một ngàn mốt đã là lấy giá vốn rồi!".
Tạ Vũ Tình giật lấy một khẩu, kiểm tra thử, nháy mắt với lão Quách: "Súng này Bộ Công Thương chưa cấp phép mua bán, tịch thu. Lại thêm mấy viên đạn nữa, lấy về giám định xem có phải là hàng thật hay không.".
"Cô âm hiểm quá a!". Lão Quách đau lòng kêu lên.
Diệp Thiếu Dương nói: "Sư huynh đừng bán, chia cho mọi người đi, bao giờ chuyện hoàn thành, đệ kêu Lưu Minh trả tiền hết, không để huynh chịu thiệt đâu!"
Lão Quách không thể làm gì khác hơn là gật đầu.
Lý Đa và Tiểu Mã cầm súng, cảm giác như mình cũng đã thành bán pháp sư, vô cùng hưng phấn.
Diệp Thiếu Dương nhìn hai người bọn họ, nói rằng: "Phía dưới đó rất nguy hiểm, các cậu suy nghĩ kỹ đi, có muốn vào hay không?".
"Có chứ!". Tiểu Mã trả lời rất phấn chấn: "Trừ ma vệ đạo, thay trời hành đạo!"
Diệp Thiếu Dương liếc mắt nhìn cậu: "Nhớ kỹ, tất cả phải nghe theo sự chỉ huy của tôi, nếu ai không nghe, chết ráng chịu!".
"Tuân mệnh, xuất phát!". Tiểu Mã kêu to.
Diệp Thiếu Dương khoát khoát tay, ánh mắt chuyển qua Nhuế Lãnh Ngọc: "Em gái, khi đã hợp tác với nhau thì sự tín nhiệm rất quan trọng, tôi còn chưa hiểu tình hình của em, Tần Phong bảo tôi tự hỏi em, em lại không nói, em có thấy thất lễ hay không..."
Nhuế Lãnh Ngọc liếc mắt nhìn hắn, thong thả nói: "Thông linh thuật của ta là gia truyền, tổ tiên ta từng theo Trịnh Hòa thái giám đi Tây Dương, học được thông linh thuật từ một người nước ngoài, lúc về nước trải qua chiến loạn, sau đó lưu lạc, thu phục vong linh, quen biết rất nhiều pháp sư, học thêm được một ít pháp thuật tạp gia, bao gồm cả Mao Sơn thuật của các ngươi, từ từ cải tiến, trở thành một phái. Từ đó về sau, gia thế chúng ta lấy thông linh thuật làm chức nghiệp."
Diệp Thiếu Dương ngẩn ra, Trịnh Hòa đi Tây Dương (1), hình như là chuyện thời Minh triều? Lập tức quay lại chắp tay với Nhuế Lãnh Ngọc, cười nói: "Thì ra cũng là pháp thuật thế gia, rất giỏi!".
(1) Trịnh Hòa đi Tây Dương: Trịnh thái giám là một nhà hàng hải và thám hiểm người Trung Quốc nổi tiếng. Ông chính là người đã chỉ huy các chuyến thám hiểm được gọi chung là các chuyến đi của "Thái giám Tam Bảo hạ Tây Dương" hay "Trịnh Hòa đến đại dương phía tây" từ năm 1405 đến năm 1433. Tạp chí Life xếp Trịnh Hòa đứng thứ 14 trong số những người quan trọng nhất trong thiên niên kỷ vừa qua. Dưới thời Minh Thành Tổ, ông suất lĩnh hơn 240 thuyền, 27400 thuyền viên cao to đi xa, đi đến nhiều vùng biển lớn, quốc gia và khu vực, tổng cộng có 7 chuyến đi vĩ đại đi vào lịch sử loài người.
Nhuế Lãnh Ngọc không thèm để ý đến hắn, lại tiếp tục nói:
"Khi tới đời ông cố của ta thì dựa vào khai quang làm giàu, tiếng tăm lừng lẫy trong giới pháp thuật tại Thạch Thành, cho nên mới bị người Nhật Bản tìm được để đối phó thi vương, ông biết sau khi chuyện thành công thì nhất định sẽ bị xử tử để tránh tiết lộ bí mật kho khí giới, cho nên bày Bách Quỷ Triêu Âm Trận để dùng vong linh tới giết những quỷ nằm trong lầu, cũng coi như làm một chuyện tốt…”
“Nhưng ông lại lo lắng, khi người trong lầu chết hết thì viện quân y sẽ trở thành trận nhãn của âm sào, phàm là người đi vào đều phải chết, cho nên ông không muốn hại chết người vô tội, trước khi hoàn thành xong liền kiếm cớ quay về nhà một lần, kể mọi chuyện cho ông nội ta nghe, bảo ông chờ lúc quỷ trong viện quân y chết hết thì nghĩ biện pháp thanh trừ âm sào.”
“Điều ông cố không ngờ tới chính là sau khi ông chết, quỷ ảnh chợt xuất hiện, lợi dụng oán khí của Phùng Tâm Vũ để tập hợp toàn bộ âm khí vong linh trong trận pháp, rót vào trong cơ thể nàng, luyện hóa thành quỷ thi. Ông nội ta đi tìm Phùng Tâm Vũ đấu pháp, bị đánh bại, biết mình không phải là đối thủ, vì vậy đi khắp nơi thỉnh cao nhân, cuối cùng mời được Thành Vân pháp sư..."
Diệp Thiếu Dương nghe đến đó, cảm giác cơ hội vuốt mông ngựa (2) đã tới, giơ ngón tay cái lên, hiên ngang đại nghĩa nói rằng: "Ông nội em thật sự rất giỏi, vừa giết nhiều quỷ, vừa quan tâm đến tính mạng người vô tội hậu thế, Thiếu Dương ca anh đây là chính nhân quân tử, bội phục nhất đại anh hùng như vậy!"
(2) Vuốt mông ngựa: nịnh nọt, xun xoe.
Nhuế Lãnh Ngọc liếc mắt nhìn Diệp Thiếu Dương, nói: "Đó là ông cố ta!".
"Ách... Ông nội em kế thừa di chí, đại chiến Phùng Tâm Vũ, cũng là anh hùng, cả nhà em đều là anh hùng!".
Tạ Vũ Tình lập tức chen lời: "Ta muốn ói quá đi, tên vô lại ơi, ngươi vỗ mông ngựa cũng vừa vừa thôi, nếu không thì cũng phải ‘Bất hiển sơn bất lộ thủy’ (3) mới hay chứ!"
(3) Bất hiển sơn bất lộ thủy: không biểu hiện ra tài năng, ngấm ngầm giấu giếm.
Bị nàng vạch trần tại chỗ, Diệp Thiếu Dương đỏ mặt liếc mắt, lập tức im lặng.
Nhuế Lãnh Ngọc cười thản nhiên.
Diệp Thiếu Dương vốn định nịnh hót để nàng cười tiếp, lại sợ Tạ Vũ Tình mỉa mai, cho nên nhịn luôn không nói gì.
Nhuế Lãnh Ngọc vốn không phải người thích nói chuyện, nhưng đang nói đến phân nửa, không chờ Diệp Thiếu Dương hỏi tiếp, cũng nói cho xong:
"Ông nội ta và Thành Vân pháp sư vốn định dẹp yên âm sào, thế nhưng Phùng Tâm Vũ và quỷ ảnh kia lợi hại vượt quá tưởng tượng, lại còn có thêm quỷ oa nhi yểm trợ. Sau đó Thành Vân pháp sư hi sinh, lấy thân thể làm thành Xá Lợi phối hợp Kim Cang Phục Ma Ấn mới phong ấn được Phùng Tâm Vũ và tất cả lệ quỷ tà linh trong âm sào.”
“Ông nội ta đấu pháp xong thì bị trọng thương, không lâu sau liền mất, nói cho cha ta biết, phong ấn chỉ có thể duy trì bảy mươi năm, nhất định phải thanh trừ âm sào trước lúc phong ấn bị phá giải, nếu không bách quỷ xuất hiện, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.”
“Cha ta lúc đó còn trẻ nông nổi, xông vào âm sào một lần, bị phá pháp thân, may mắn không chết, nhưng cả đời không thể làm phép, lúc đó vừa qua giải phóng, cả nhà ta liền đến HongKong.”
“Ta năm tuổi đã bắt đầu tu luyện thông linh thuật, muốn thanh trừ âm sào trước khi phong ấn biến mất. Ta vốn định tu luyện thêm vài năm nữa, thế nhưng năm nay là năm cuối cùng của phong ấn, ta chỉ có thể liều chết đánh một trận, kết quả ta đang điều tra ký túc xá thì gặp phải Tần Phong..."
Diệp Thiếu Dương nhất thời khẩn trương: "Gặp hắn thì làm sao?"
Nhuế Lãnh Ngọc không hiểu nhìn hắn: "Cái gì mà làm sao, chúng ta quyết định hợp tác mở phong ấn, thanh trừ lệ quỷ trong âm sào!".
"Được rồi!". Diệp Thiếu Dương nhìn thoáng qua súng chu sa trên bàn: "Những phương pháp này cô học được từ đâu? Lại còn thứ cô dùng lúc trước nữa, trông như một cây trượng ấy?".
p/s: Lại mê gái @@. Mà ko mê bằng thằng main =)). Tự hỏi ko biết nó có phải đạo sĩ ko nữa =))