Từ Ảnh Vệ Đến Hoàng Hậu

Chương 22: 22: Học Tập Trận Pháp




Hứa Doãn Hạ vừa bước xuống tầng 1 thì Hoắc Tư Danh vội vàng đến đỡ, nhìn Hứa Doãn Hạ anh khẽ hỏi.

" Đã nói? "

Hứa Doãn Hạ gật đầu, tâm trạng cũng sa sút đi, không nói gì cũng không cười như lúc mới đến.

Lúc nãy, cô vô tình nghe được tiếng nói của Cố lão gia tử trước khi cánh cửa đóng đó, cô liền nhớ đến Hoắc Tư Danh.

Hứa Doãn Hạ không tự chủ nắm chặt tay Hoắc Tư Danh, Hoắc Tư Danh ăn đau nhưng không hất tay cô ra mà vẫn nhẹ nhàng nhìn cô.

" Sao thế vợ? " anh cứ có cảm giác cô đang rất xúc động, nhưng chính anh cũng không rõ cô xúc động chuyện gì, chỉ nhìn cô khẽ hỏi.

Hứa Doãn Hạ giật mình mà vội vàng buông tay cô đang bấu chặt Hoắc Tư Danh ra.

" Xin lỗi... " Hứa Doãn Hạ nhìn bàn tay Hoắc Tư Danh rỉ máu mày khẽ nhíu chặt, cô không nghĩ bản thân lại bất tri bất giác dùng sức nhiều như vậy.

Hoắc Tư Danh không để ý gì mấy cái vết máu trên tay mà cứ nhìn cô chằm chằm, cũng không cần cô trả lời gì cứ ôm cô đi thẳng lên phòng ngủ mà Hà Doãn Hoa đã chuẩn bị từ trước.

Cánh cửa vừa đóng, Hoắc Tư Danh liền hỏi.

" Có chuyện gì sao? Ông la vợ? "

Càng nghĩ Hoắc Tư Danh càng cảm thấy có khả năng, chứ khi khổng khi không mới về lúc nãy còn vui vẻ thì giờ lại buồn như vậy.

Biết trước không về đâu... về lại để Hứa Doãn Hạ bị...

Hoắc Tư Danh còn miên man suy nghĩ chưa dứt thì liền bị Hứa Doãn Hạ ôm chặt.

Hứa Doãn Hạ dùng sức ôm lấy Hoắc Tư Danh cái gì cũng không nói, mãi một lúc cô mới nói.

" Em mới thấy... thấy hình ảnh không nên thấy! "

" Vợ thấy gì? " Hoắc Tư Danh nhẹ nhàng vuốt lưng Hứa Doãn Hạ hỏi.

" Em thấy nỗi đau của ông giống như anh vậy... cảm giác ngày đó lại ùa về... khi ông xin lỗi bà nội... giống như ngày đó... anh ôm em gào khóc... giống như... " Hứa Doãn Hạ không kiềm được mà nức nở.

Hoắc Tư Danh ôm chặt lấy cô, vội vàng nói.

" Không sao... hiện tại chúng ta sẽ không xa nhau nữa có được không? Nín nín nha anh thương vợ. " lại hôn lên đôi mắt đang ngập lệ của cô.

Hứa Doãn Hạ được dỗ một chút liền nín, cô biết hiện tại đã tốt nhưng cô thật sự không muốn nhìn thấy gương mặt hốc hác giọng nói nghẹn ngào đó của anh, sự sợ hãi đó không phải muốn quên là có thể quên được...

- ---------------------

4/10 chương.

Các tình yêu nhớ bỏ phiếu ủng hộ Bé Boo nha!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.