Tú Ái

Chương 40: Mắc gì mà anh lại hôn tôi




Nghe vậy, Sở Thế Tu trong mắt chợt lóe rồi biến mất.

“Ngải Ngải.”

“Dạ?”

“Em vội vã đuổi anh đi như vậy sao?” Sở Thế Tu thấp giọng hỏi, tiếng nói thấp đủ nghe.

Tim đập vụn vỡ.

Cô không phải vội vã đuổi anh đi.

Cô là vội vã đem mình đuổi ra xa, không muốn cho anh hiểu biết rõ ràng về cô.

Đứng ở trước mặt anh, cô có nhiều tự ti lắm.

Không biết nên nói cái gì, Cố Tiểu Ngải lấy Lệ Tước Phong làm cái cớ, “Thực xin lỗi, anh ấy...... còn đang chờ em.”

Nói xong, Cố Tiểu Ngải xoay người rời đi, hốc mắt lại bắt đầu chua xót.

“Ngải Ngải......”

Sở Thế Tu có chút vội vàng từ sau nắm lấy tay cô, không cho cô rời đi.

Chỉ phúc bị này nọ cánh tay.

Trên ngón áp út của cô có một chiếc nhẫn bảo thạch hình giọt lệ lóng lánh sáng rọi loá mắt, khéo léo tinh xảo, làm nổi bật tay trắng nõn của cô......

Tầm mắt Sở Thế Tu trong nháy mắt ngưng trệ, kinh ngạc nhìn cô.

Cố Tiểu Ngải có chút bối rối đưa tay rút trở về, cắn môi tâm không hiểu hoảng loạn.

Chỉ là một chiếc nhẫn mà thôi.

Cô cần gì phải khẩn trương......

“Yêu em lợi chi lệ?” Sở Thế Tu không thể tin nhìn cô, lại có chút cố chấp nắm lên tay cô, nhẫn bảo thạch mang trên ngón áp út của cô, thể hiện ý từ gì đó không bình thường.

Giống như không thể khống chế, Sở Thế Tu rất nhanh xiết chặt lấy tay cô, nắm chặt tay làm cô đau nhíu mày.

“Sở Thế Tu, đừng như vậy.” Cố Tiểu Ngải bị đau muốn rút tay của mình về.

Sở Thế Tu cũng không buông tha bắt lấy tay cô, nâng mắt yên lặng xem diễn tiến trong mắt của cô, giọng điệu gần như cố chấp, “Em không phải nói nhẫn chỉ có khi kết hôn mới có thể mang sao? Em muốn kết hôn sao?”

......

Cố Tiểu Ngải ngơ ngác nhìn về phía anh, tay bị đau cũng mất cảm giác.

Anh còn nhớ rõ lời cô nói trước đây sao?

Trí nhớ của anh làm sao có thể tốt như vậy...... Đến bây giờ cũng còn nhớ rõ...... Chính cô đều nhanh đã quên rồi.

Không phải, cô đã muốn quên, ngay cả một thứ gì đó liên quan đến mình đều quên đi triệt để.

Cho nên cô mới có thể mang nhẫn của nhân tình đưa, không có ý nghĩa tình cảm tồn tại.

Trên giới chỉ có một viên bảo thạch hình giọt lệ, càng giống như là tồn tại một việc châm chọc chê cười.

Thấy Cố Tiểu Ngải không nói lời nào, Sở Thế Tu nắm lấy tay cô càng thêm vội vàng nói, “Ngải Ngải, em đã có bạn trai rồi sao? Em năm nay mới chỉ hai mươi hai tuổi, không nên vội vàng kết hôn. Em xem rõ ràng người nọ phẩm tính ra sao? Hắn đối với em có tốt không? Em có thể đem cả đời giao cho hắn không?”

Hắn ở trong điện thoại nghe được giọng nam kia, dùng cái loại khẩu khí tuyệt đối không tốt kêu cô, cô phải gả cho một người đàn ông như vậy sao?

......

Hắn đối với em có tốt không? Em có thể đem cả đời giao cho hắn không?

Sở Thế Tu liên tiếp cấp bách dồn dập trong lời nói làm cho Cố Tiểu Ngải đỏ hốc mắt.

Tay cô còn bị anh nắm chặt vào trong tay.

Lòng bàn tay của anh có loại ấm áp, mùi hương bạc hà nhẹ trên người.

Giao cho hắn cả đời?

Giao cho ai cả đời? Lệ Tước Phong hay là Sở Thế Tu?

Hôn nhân cả đời.

Cô đời này đều khó có khả năng có một hôn nhân tốt đẹp, bởi vì vị hôn thê của Sở Thế Tu...... không phải cô.

Sau một lúc lâu suy nghĩ, vành mắt hồng hồng cố nén nghẹn ngào nhìn về phía anh, mặt không chút thay đổi hỏi, “Sở Thế Tu, anh cũng chỉ hai mươi hai tuổi, anh đã muốn đính hôn, vậy anh xác định sao?”

Xác định Lương Noãn Noãn là người anh muốn kết hôn sao?

Nghe vậy, Sở Thế Tu ngẩn ra, buông lỏng tay cô ra.

Nhìn tay mình rũ xuống, Cố Tiểu Ngải tâm lần đầu tiên trống rỗng.

Sở Thế Tu mặt cũng thảm đạm tái nhợt, giọng điệu có chút nan kham, “Anh muốn chờ em trở về, nếu biết năm nay anh có thể tìm được em, anh sẽ không đính hôn.”

Tìm được cô thì sao chứ?

Cho cô một cái giao ước sao? Nói cho cô, anh muốn đính hôn.

Giống như trên bảng đen trong phòng học nhà trẻ viết như vậy, hỏi cô có thể chúc phúc cho anh hay không, chúc phúc cho anh kết hôn vui vẻ......

Nhìn Sở Thế Tu như vậy, cô bỗng nhiên cảm thấy thật không dễ chịu.

Anh nghĩ đến cô trốn tránh, nguyên nhân trốn tránh đều là do anh không sớm một chút tìm được cô, cho nên anh áy náy, cho nên anh đau khổ......

Nhưng anh không rõ, từ nhỏ đến lớn, cô cho tới bây giờ đều không có tìm anh, mặc kệ anh làm cái gì.

“Kỳ thật, nhiều năm như vậy trôi qua, chuyện gì cũng đều thay đổi.”

Cố Tiểu Ngải nhìn Sở Thế Tu trên mặt tự trách cùng trắng bệch, chậm rãi nâng nhẫn trên ngón tay mình lên, ngữ điệu có chút lạnh lùng, vẻ mặt chẳng hề để ý, “Em không có muốn kết hôn, nhẫn nhìn xinh đẹp liền đeo thôi, làm gì có ý nghĩa kết hôn chứ?”

“......” Sở Thế Tu lặng im nhìn cô, sắc mặt vẫn như cũ tái nhợt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.