Tú Ái

Chương 394




Edit: Ngân Nhi

Tô Hàn chậc lưỡi nói: “Đồ ngu! Lại còn đi lý luận với con gái làm gì, người ta đi trước phục vụ rồi kia kìa!”

Dứt lời cậu cũng hành động luôn, xách vali cho Trịnh Bồi Bồi.

Trịnh Bồi Bồi một giây trước còn hùng hùng hổ hổ mắng người, lúc này đã tỏ ra thẹn thùng, cười ngọt ngào nói: “Cảm ơn cậu.”

Cảm ơn xong, mắt lại quay sang lườm Lục Gia Diệp.

Lục Gia Diệp: “…”

Tôi đã làm gì chứ? Tôi chỉ nói thật vài câu thôi mà?

Lục Gia Diệp quay đầu nhìn Chu Kiêu, hi vọng cậu ấy sẽ nói giúp mình, nhưng Chu Kiêu lúc này cũng đang bận xách đồ cho Hướng Lê và Trương Hân Dịch, hai cô gáikhông ngừng nói lời cảm ơn với cậu ấy.

Lục Gia Diệp, người không được ai để ý tới: “???”

Sao hôm nay cả đám đều dối trá thế hả? Boy ngay thẳng đi đâu hết rồi? Chỉ có mỗi mình là không chịu cúi đầu trước con gái thôi sao?

Cả nhóm cùng nhau đi ra ngoài trường học, Cố Tư Ức đi bên cạnh Hạ Chi Tuyển, cậu đeo balo thể thao, tay đẩy vali hành lý và túi đồ ăn vặt của cô. Cố Tư Ức bây giờ chỉ phải đeo trên lưng mỗi cái balo nhỏ màu hồng hình mèo.

cô có hơi ngượng ngùng, nói: “Để em xách cái túi đồ ăn đi.”

Hạ Chi Tuyển nhìn cô: “Em cứ như vậy đi, con gái nên thoải mái một chút.”

Hôm nay Cố Tư Ức mặc một chiếc áo len mỏng màu đỏ cổ chữ V rộng sọc xanh, dưới là quần jeans bó, đi giày thể thao trắng, nửa phần tóc được búi lên, còn nửa phần thìuốn xoăn xõa trên đầu vai, toàn thân tràn ngập hơi thở thanh xuân.

Hạ Chi Tuyển cảm thấy khi thay bộ đồng phục học sinh đi, cô liền trở nên cực kì rạng rỡ và cuốn hút.

Ánh mắt cậu dao động trên người cô, thoáng dừng lại lâu hơn ở cặp mắt cá chân mảnh khảnh trắng trẻo lộ ra kia.

đi ra khỏi trường đã thấy hai chiếc xe mà Hạ Chi Tuyển gọi đang chờ sẵn.

Hạ Chi Tuyển và Chu Kiêu cùng nhau xách hành lý của nhóm con gái để vào cốp xe.

Mấy cô bạn đứng một bên nhìn, cười nói vui vẻ, ánh mắt chan chứa niềm vui khi được người ta chăm sóc.

Xếp xong hành lý, tám người chia ra hai xe, đi đến ga đường sắt cao tốc.

Chuyến đi lần này người lên lộ trình là Lục Gia Diệp, cậu rất ít khi đi tàu, vậy mà lần này lại chọn tàu làm phương tiện chính.

Đến ga đường sắt cao tốc, lúc xuống xe, nhìn dòng người qua lại tấp nập, cả bọn đều sợ đến ngây người.

Mấy cô cậu con nhà giàu này bình thường nghỉ lễ toàn cùng bố mẹ đi du lịch nước ngoài để tránh sự ồn ào trong nước, thật sự là chưa từng tự đi tàu bao giờ.

Lục Gia Diệp vỗ tay nói: “Trải nghiệm hòa vào dòng người đi du lịch dịp nghỉ lễ trong nước vui thật.”

Trịnh Bồi Bồi lườm cậu ta: “…Ngốc!”

Hướng Lê mỉm cười nói đỡ: “Đúng vậy, đây cũng là một trải nghiệm quý giá mà.”

Hạ Chi Tuyển nói: “đi thôi, mau đứng xếp hàng đi.” Cậu nhìn toàn cảnh náo loạn xung quanh, lại nói: “Mấy cậu nhớ để ý các bạn nữ đấy.”

Hạ Chi Tuyển đặt túi nylon đựng đồ ăn lên vali rồi đẩy một thể, lại giơ một tay ra nóivới Cố Tư Ức: “Đưa tay cho anh.”

“…Ơ?” Cố Tư Ức ngơ ngác.

“không nắm tay em anh sợ em lại đi lạc mất.” Hạ Chi Tuyển nhìn cô nói.

Cậu tự cúi xuống nhìn rồi nắm tay cô, tay kia kéo vali, cứ thế dắt cô đi.

Cố Tư Ức bị cái dáng vẻ nghiêm khắc lại biết quan tâm của người kia chinh phục rồi, rất ngoan ngoãn để cho Hạ Chi Tuyển nắm tay dắt đi.

Mấy người còn lại đều nghe thấy hai người họ nói chuyện, sau đó đồng loạt nhìn họ nắm tay nhau đi trước…

Lục Gia Diệp: “Thế thì ở đây có bốn con trai bốn con gái, có phải mỗi đứa con trai nắm tay một bạn nữ thì mới ổn không?”

Tô Hàn nhìn Trịnh Bồi Bồi, ngượng ngùng ho một tiếng, đang định nói gì đó phản bác lại Lục Gia Diệp thì Trịnh Bồi Bồi đã chủ động nắm tay cậu, nói: “đi thôi, nói luyên thuyên mãi.”

Lục Gia Diệp: …đã lại thêm một đôi nắm tay thành công rồi?

Bình thường Chu Kiêu không hay tiếp xúc với con gái, một mình cậu ấy kéo hai cái vali, Trương Hân Dịch đi bên cạnh kéo một cái vali nhỏ, hai người cứ thế yên lặng đi về phía trước.Chu Kiêu không có thói quen chủ động nắm tay con gái, Trương Hân Dịchthì lại xấu hổ không dám.

Lục Gia Diệp nhìn Hướng Lê, nói: “Để mình xách túi cho cậu.”

“không sao, không nặng đâu, mình tự xách được.”

“Con trai khỏe hơn con gái, xách thoải mái hơn, để mình xách cho.” Lục Gia Diệp rất kiên trì.

Hướng Lê đành đưa cái túi cho cậu ta.

Lục Gia Diệp nhìn hai tay trống trơn của Hướng Lê, được lắm, thế là mình có thể nắm cái tay nhỏ bé kia rồi.

Nhưng mà… Lòng thì nhộn nhạo thế, nhưng tay lại chậm chạp không dám đưa ra.

Dù sao thì hai người họ cũng chỉ là bạn bè bình thường thôi, không phải đang yêuđương gì, cho nên Lục Gia Diệp hơi ngại, nghĩ vậy, cậu đành bỏ qua cơ hội tốt này,nói: “Cậu theo sát mình nhé, cẩn thận không lạc.”

“Ừ.” Hướng Lê gật đầu.

Lục Gia Diệp: …Trời đất ơi! Sao tên cầm thú quỷ thần họ Hạ kia lại có thể nắm tay má lúm đồng tiền một cách dễ dàng như vậy chứ! Sao cậu ta làm được nhỉ?!!

Hạ Chi Tuyển nắm tay Cố Tư Ức, làm đầu tàu gương mẫu đi đằng trước.

Trong ga người đến người đi nên dễ bị xô đẩy, Cố Tư Ức càng bị ép đi sát Hạ Chi Tuyển hơn.

Hạ Chi Tuyển lúc đầu chỉ nắm tay cô bình thường thôi, thế mà không biết từ lúc nàođã trở thành mười ngón tay đan chặt vào nhau không một kẽ hở rồi.

Cố Tư Ức nhìn xuống, trong lòng hồi hộp vô cùng, tim cũng đập rất nhanh.

Có mấy nữ sinh đi qua bọn họ, cô nghe rất rõ có người nói là “Cặp kia nhìn đẹp đôi quá…”

Thế là mặt cô lại càng đỏ hơn, đầu cứ cúi xuống nhìn mũi chân, hoàn toàn không dám nhìn mặt Hạ Chi Tuyển, cũng không muốn biết xem cậu ấy có phản ứng gì.

Lúc xếp hàng kiểm tra an ninh, Cố Tư Ức mới rút được tay ra.

Cả nhóm đi vào khu đợi tàu, còn mười lăm phút nữa mới đến giờ kiểm vé.

Tranh thủ lúc này, mấy cô gái liền xúm vào nhau chụp ảnh tự sướng.

Lục Gia Diệp nhắn tin vào nhóm nam thần: “Chu Kiêu, cậu hèn thế! Còn không dám nắm tay con gái!”

Chu Kiêu: “Cậu đang tự nói mình đấy à?”

Tô Hàn: “Nhìn hai con gà choảng nhau thú vị thật.”

Lục Gia Diệp: “@Han, móng vuốt của mèo hoang mà cậu cũng dám nắm, chán vì sống lâu quá rồi à!”

Chu Kiêu: “@Han, đừng có mà kiêu ngạo.”

Tô Hàn: “[Đắc ý] [Đắc ý] Đúng là tôi đang rất phiêu, Bồi Bồi chủ động nắm tay tôi mà.”

Lúc mấy cậu bạn đang nhắn tin, Hạ Chi Tuyển chỉ ngồi một chỗ xem điện thoại, khôngtham gia vào nhóm chat, hình như là đang xem tài liệu gì đó, dáng vẻ trầm tĩnh.

Lục Gia Diệp liếc nhìn cậu, lại gửi tin vào nhóm: “A Tuyển đúng là cầm thú với vẻ ngoài đứng đắn, tôi thật sự lo lắng thay cho em gái má lúm.”

Tô Hàn: “Cần cậu quan tâm à?”

Lục Gia Diệp: “…??”

Tô Hàn: “Em gái nhà A Tuyển, không cần cậu phải quan tâm.”

Chu Kiêu: “Tôi không biết gì đâu nhé.”

Lục Gia Diệp: “Tôi cũng muốn nắm tay em gái má lúm đồng tiền!”

Hạ Chi Tuyển: “Cậu thử xem?”

Tô Hàn: “Đừng tự tìm đường chết.”

Chu Kiêu: “Đừng tự tìm đường chết.”

Thời gian chờ đợi trôi qua rất nhanh.

Lúc soát vé, mọi người đứng xếp hàng, qua cửa xong thì đi thang máy xuống.

đi lên toa tàu, mấy cậu con trai xung phong cất hành lý, các cô gái thì nhìn vé để tìm chỗ ngồi.

Hướng Lê, Trịnh Bồi Bồi và Cố Tư Ức ngồi một hàng, Trương Hân Dịch thì ngồi ở ghế trong cùng dãy bên cạnh.

Sau khi cất hành lý xong, mấy cậu con trai mới nhìn vé để tìm chỗ ngồi, Lục Gia Diệp, Tô Hàn và Chu Kiêu cùng ngồi một hàng ngay phía trước mấy bạn nữ.

Mà chỗ của Hạ Chi Tuyển lại là ngay bên cạnh Trương Hân Dịch, nhìn khắp một lượt, ai cũng ngồi yên vị cả rồi, cậu cũng không nói gì, chỉ hờ hững ngồi xuống.

Lúc Hạ Chi Tuyển ngồi xuống, tiếng hít thở của Trương Hân Dịch cũng nhỏ đi nhiều.

Mặc dù đã tiếp xúc với mấy cậu bạn này nhiều rồi, nhưng đều là khi có cả tập thể ở đấy, mà Hạ Chi Tuyển tuy ít nói nhưng lại có cảm giác tồn tại rất mạnh, hai người trừ cái lần ở nhà ăn, Hạ Chi Tuyển hỏi Trương Hân Dịch về Cố Tư Ức ra thì chưa từng nóichuyện riêng lần nào khác.

Trương Hân Dịch không được thoải mái lắm, như đứng đống lửa như ngồi đống than.Học thần đẹp trai ngồi bên cạnh nhưng lại làm cho người ta không dám nhìn.

Bên kia ba cô gái ngồi với nhau rất vui vẻ, Trịnh Bồi Bồi nhìn lướt sang, cười trộm nhắn tin vào nhóm chat của hội con gái.

Bồi Bồi: “Ngôi sao nhỏ, cảm giác của cậu khi được ngồi cạnh học thần là gì?”

Hân Hân Hướng Vinh: “[Khóc] [Khóc] [Khóc]”

Hân Hân Hướng Vinh: “Tư Ức à, cậu đổi chỗ cho mình đi, xin cậu đấy!”

Hân Hân Hướng Vinh: “Mình sắp không thở được nữa rồi!”

Ý Cũng Như Tên: “Đều là bạn cùng lớp mà, có cần làm quá thế không?”

Hân Hân Hướng Vinh: “Có! Mình thật sự không hề làm quá đâu! Áp lực tâm lý lớn quá rồi!”

Ý Cũng Như Tên: “…Nhắm mắt ngủ một giấc là ổn thôi, moah moah ~”

Quả Lê nhỏ: “Moah moah ~”

Bồi Bồi: “Ha ha ha ha ha ha ho ho ho ho ho…”

Nếu chỗ ngồi đã được định như thế rồi thì Cố Tư Ức không muốn đổi qua đổi lại nữa,không người ta lại nghĩ cô có ý đồ xấu gì thì ngại lắm.

Hân Hân Hướng Vinh: “Bồi Bồi, đổi chỗ cho mình đi, các cậu là thanh mai trúc mã nên cũng coi như quen nhau rồi.”

Bồi Bồi: “Được rồi, bọn mình cùng nhau đi vệ sinh đi, xong lúc về thì đổi chỗ nhé.”

Hân Hân Hướng Vinh: “Bồi Bồi, yêu cậu lắm!”

Bồi Bồi: “Mình cũng yêu cậu moah moah ~”

Trương Hân Dịch đứng dậy, mắt nhìn Hạ Chi Tuyển, còn chưa nói gì thì lưỡi đã cứng cả lại. Hạ Chi Tuyển thấy cô ấy muốn ra ngoài nên chủ động nhường đường, Trương Hân Dịch vội nói: “Cảm ơn cảm ơn…”

cô ấy cùng Trịnh Bồi Bồi đi vào nhà vệ sinh, lúc quay về, Trịnh Bồi Bồi chủ động ngồi vào chỗ của Trương Hân Dịch.

Nhận được ánh mắt của Hạ Chi Tuyển, Trịnh Bồi Bồi tỏ ra chán ghét nói: “Sao nhỏkhông muốn ngồi đây, má lúm đồng tiền cũng không muốn ngồi đây, nên tôi đành phải miễn cưỡng bản thân thôi.”

Hạ Chi Tuyển quay đầu đi, mắt nhìn thẳng.

Trịnh Bồi Bồi ranh mãnh ghé vào gần cậu, nói thầm: “Tức giận rồi đúng không? Em gáimá lúm cũng không thèm qua đây ngồi với cậu cơ mà.”

Hạ Chi Tuyển không đáp lại, cậu đứng dậy đi tới đứng bên cạnh nhà vệ sinh, nhắn tin cho Cố Tư Ức.

X: “Em với Trịnh Bồi Bồi đổi chỗ cho nhau đi.”

Mấy phút trôi qua mà không thấy Cố Tư Ức nhắn lại.

Hạ Chi Tuyển gọi điện thẳng cho cô, nghe thấy tín hiệu là tắt máy luôn.

Cố Tư Ức giật mình, vội đọc tin nhắn wechat, sau đó trả lời lại: “??”

X: “Em đổi chỗ cho Trịnh Bồi Bồi, ngồi cạnh anh.”

Ý Cũng Như Tên: “…không cần phải đổi đi đổi lại thế đâu.”

X: “Cần, em đổi chỗ đi.”

Ý Cũng Như Tên: “Tại sao chứ?”

X: “Nghe lời, đổi đi.”

Cố Tư Ức đành phải nghe theo, cô đứng dậy đi sang ngồi vào chỗ của Hạ Chi Tuyển,nói với Trịnh Bồi Bồi: “Cậu sang kia đi, để mình ngồi đây cho.”

Trịnh Bồi Bồi tỏ vẻ thất vọng, nói: “Mới đó đã đổi ý rồi hả? Cậu đúng là không có nguyên tắc gì cả.” Mình còn chưa chọc tức đủ cái tên đáng ghét kia mà, sao lại khiến cho cậu ta thỏa mãn nhanh như thế chứ.

Cố Tư Ức cười nói: “No, mình là người cực kỳ có nguyên tắc, mình nhất định phải giữ chặt chỗ dựa này, không được nơi lỏng.”

“Xem tiền đồ của cậu kìa! Trả xong món nợ Thanh Hoa Bắc Đại thì cậu cũng bị Hạ Chi Tuyển ăn sạch rồi cũng nên!” Trịnh Bồi Bồi chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Sau khi Trịnh Bồi Bồi về chỗ thì Hạ Chi Tuyển cũng quay lại ngồi vào ghế của mình.

Cậu cúi người lấy một gói bánh quy socola trong túi ra, xé vỏ bao, cầm một miếng đưa tới bên miệng Cố Tư Ức.

Cố Tư Ức há miệng cắn, cậu nhìn cô, nhếch môi cười nói: “không thích ngồi cùng anhà?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.