Tú Ái

Chương 390




Edit: Ngọc Hân – diễn đàn Lê Quý Đôn

Tưởng Sầm nghỉ ngơi trong bệnh viện mấy tiếng đồng hồ, cuối cùng cảm thấy thân thể đã giảm bớt cảm giác khó chịu, nghĩ tới tình huống đặc biệt của cậu, Kinh Sở Dương không thể không dẫn cậu đi làm thủ tục xuất viện về nhà. Ban đêm, gió lạnh thổi từ cửa sổ vào phòng, Tưởng Sầm rụt cổ lại, Kinh Sở Dương nhìn thấy nên thuận tay rút khăn quàng cổ của mình quàng cho cậu, dìu cậu từ trên giường xuống. LQĐÔN

“Anh không lạnh à?” Tưởng Sầm sờ khăn quàng trên cổ mình, rất mềm mại, có lẽ vừa lấy từ trên cổ Kinh Sở Dương xuống cho nên còn mang theo cả nhiệt độ của cơ thể anh, rất ấm áp.

Kinh Sở Dương lắc đầu giúp cậu mặc áo khoác, lại lấy khẩu trang ra đeo giúp cậu, xác định cậu không bị lạnh mới cùng nhau đi ra thang máy, đến tầng một, hai người vừa ra khỏi thang máy thì đã thấy mấy phóng viên đã ngồi chồm hổm trước cửa bệnh viện, thỉnh thoảng nhìn xung quanh, bấy giờ anh nghiêng người cản Tưởng Sầm lại, giữ chặt tay cậu đi về phía bên rìa bệnh viện.

Tất nhiên Tưởng Sầm cũng thấy, cậu ngoan ngoãn theo sát bước chân Kinh Sở Dương, hai người rời đi từ cửa sau của bệnh viện tới thẳng bãi đỗ xe, cậu vào trong xe nhẹ nhàng thở ra, cười với Kinh Sở Dương bên cạnh rồi nói, “Đi thôi.”

Kinh Sở Dương ừ một tiếng khởi động xe chạy ra ngoài đường, lúc đi ngang qua cổng chính, nhìn thấy đám phóng viên vẫn còn ngồi đó, ánh mắt không khỏi trở nên lạnh hơn, tăng tốc rời đi.

Ra khỏi bệnh viện, xe vững vàng chạy về phía trước, Kinh Sở Dương vừa lái xe vừa nghĩ trong nhà còn nguyên liệu nấu ăn nào có thể bồi bổ thân thể cho Tưởng Sầm, nhưng nghĩ tới nghĩ lui dường như chỉ còn một ít rau củ, vì vậy anh vòng qua chợ bán thức ăn, tắt máy muốn xuống xe.

“Em đi với anh.” Hai lần bị giam cầm trong không gian kín không an toàn khiến trong lòng Tưởng Sầm lo lắng, cậu giữ chặt tay Kinh Sở Dương, cởi bỏ đai an toàn của mình rồi xuống xe cùng anh đi vào trong chợ bán thức ăn, nhìn xung quanh một lượt, Kinh Sở Dương nhìn trúng một con gà mái, để cho tiện bảo chủ sạp giúp giết xong mới mang về nhà, chuẩn bị hầm nồi canh gà.

Về đến trong bãi đỗ xe của tiểu khu, Kinh Sở Dương dừng xe ổn định rồi xuống xe bước qua ghế lái phụ mở cửa cho Tưởng Sầm, dắt tay cậu đi lên lầu, hai người mang một thân lạnh giá vào trong nhà, Kinh Sở Dương lập tức mở điều hòa, bảo Tưởng Sầm lên giường nằm, đắp chăn cho cậu.

“Anh đi hầm canh, ngoan nhé, nghỉ ngơi trên giường một lúc đi.”Kinh Sở Dương hôn má cậu rồi đứng dậy rời đi.

“Đừng đi.” Tưởng Sầm giữ chặt anh, ánh mắt mềm mại như chú nai con, “Bây giờ em chưa đói, anh ở lại với em được không?”

Sao Kinh Sở Dương có thể nói không, vì vậy anh ngồi bên giường để Tưởng Sầm dựa trong ngực mình, hai tay ôm chặt lấy cậu, nghiêng đầu hôn lên mặt cậu an ủi cậu.

Tưởng Sầm dựa vào Kinh Sở Dương, đầu gối vào lồng ngực ấm áp của anh, cơn buồn ngủ thổi quét tất cả dây thần kinh cậu, chỉ trong chốc lát nhắm chặt hai mắt ngủ vùi, hương thơm dễ chịu trên người Kinh Sở Dương bao quanh cậu khiến cậu ngủ vô cùng yên tâm.

“Ngoan lắm.” Kinh Sở Dương nhẹ tay nhẹ chân đặt cậu nằm ngửa xuống giường, đắp chăn giúp cậu không để chút gió nào lọt qua, anh cúi người hôn lên trán cậu rồi đi vào phòng bếp.

Mùi thơm nồng nặc của nồi canh gà bay ra từ phòng bếp, trên bếp đang hầm nồi canh gà, Kinh Sở Dương nhìn ngọn lửa đang cháy đột nhiên bên hông có đôi tay quấn chặt, anh quay đầu lại đối diện với tầm mắt của Tưởng Sầm, có lẽ vừa tỉnh ngủ nên trong đôi mắt còn mờ mịt, ánh mắt mông lung, hai gò má cũng ửng đỏ. 

“Dậy làm gì thế, anh còn chưa hầm xong canh đâu, đói chưa?” Kinh Sở Dương xoay người ôm cậu, bế ngang người cậu lên đi tới sofa ngồi xuống, để Tưởng Sầm ngồi trên đùi mình, tay nắm tay cậu, dịu dàng hỏi.

“Không đói.” Giọng Tưởng Sầm mang theo chút khàn khàn vừa tỉnh giấc, cậu chôn mặt trong cổ Kinh Sở Dương cọ cọ liên tục, như thể đang làm nũng.

“Được rồi đừng làm rộn, canh gà sắp xong rồi đó, anh múc ra cho em nhé?” Kinh Sở Dương ôm cậu dụ dỗ một lúc, rồi bảo cậu ngồi trên ghế còn mình đứng dậy vào bếp bưng nồi canh gà thơm phức ra, Kinh Sở Dương múc cho Tưởng Sầm một chén đặt trước mặt cậu.

Tưởng Sầm vùi đầu uống một ngụm, răng môi dính chặt nhau.

“Ngày mai anh xin đoàn phim nghỉ nhé, ở nhà nghỉ ngơi vài hôm hẵng quay tiếp, để đạo diễn Đỗ quay phân cảnh của mấy diễn viên khác trước, được không?” Kinh Sở Dương gắp một miếng thịt bỏ vào chén Tưởng Sầm.

Tưởng Sầm cúi đầu ăn canh, hàm hồ trả lời anh, cậu sợ anh không nghe thấy lại gật gật đầu.

Kẹo Đường ngửi thấy mùi thơm nhảy lên bàn, Kinh Sở Dương vội ôm nó xuống dưới, bảo nó xuống ăn thức ăn của nó, Kẹo Đường hết cách bỏ đi, trước khi đi còn cào quần Kinh Sở Dương một cái, suýt nữa cào rách cả quần.

Kim đồng hồ dần chỉ tới hướng 21h, Tưởng Sầm biến thành chú bé tý hon, lặng lẽ ý bảo Kinh Sở Dương mặc quần áo cho cậu, Kinh Sở Dương nhéo mũi cậu bảo cậu vào phòng tắm tắm rửa.

Đêm mùa đông gần đầu mùa xuân, gió lạnh thổi bên ngoài cửa sổ, trong phòng gió quét từng cơn, Kinh Sở Dương đặt Tưởng Sầm nằm trên ngực mình, ôm cậu cùng xem TV.

Trên TV đang đưa tin về Thiệu Trạch, Kinh Sở Dương không nói hai lời trực tiếp đổi kênh, vốn nhìn hắn không vừa mắt, lúc này càng khó chịu đến cực hạn, cũng không biết mấy người kia có giải quyết chuyện ổn thỏa không nữa, đang nghĩ thì điện thoại vang lên.

“A lô? Rất tốt, ừ, cảm ơn.” Người gọi điện tới chính là Quan Kỳ, anh nhờ anh ta tìm người đánh cho Thiệu Trạch một trận, một khi Thiệu Trạch cố ý chỉnh Tiểu Sầm của anh vậy thì anh cũng không cần thiết phải sử dụng thủ đoạn hợp lý gì đó, đúng không? Đánh người không đánh mặt? Nhưng anh nào quản được nhiều như vậy, bây giờ trình độ vết thương trên mặt Thiệu Trạch tuyệt đối rất đặc sắc.

“Đã xảy ra chuyện gì hả?” Tưởng Sầm nằm trong ngực anh ngẩng đầu lên, mắt đen nhìn thẳng vào anh.

“Không, không xảy ra chuyện gì cả, là chuyện tốt.” Kinh Sở Dương cong môi cười, kể qua một lần, “Đây chính là báo ứng của Thiệu Trạch, đánh hắn một trận là quá nhẹ, mặt vàng mày vọt anh cũng kệ, đáng đời lắm.” Kinh Sở Dương cười cười, âm cuối còn có chút đắc ý.

Tưởng Sầm nghe vậy ngẩn người, sau đó cười thành tiếng.

“Được rồi, không nói tới hắn nữa, nghỉ sớm đi.” Kinh Sở Dương tắt TV ôm cậu cùng nằm xuống, hai người đối mặt nhau trong đêm tối yên tĩnh, anh dịch lại gần Tưởng Sầm một chút.

“Trưa em ngủ một lúc rồi nên bây giờ không ngủ được.” Tưởng Sầm đưa tay kéo tay áo ngủ của Kinh Sở Dương, “Anh trò chuyện với em được không?”  

Kinh Sở Dương gật đầu: “Nói gì đây?”

“Nói gì cũng được, em muốn nghe anh nói chuyện.” Tưởng Sầm nháy mắt mấy cái, ôm lấy ngón tay anh.

Kinh Sở Dương im thin thít, trong lòng suy nghĩ nên nói gì đây rồi dứt khoát nói chuyện Tưởng Sầm bị bôi xấu lúc trước, còn cả chuyện ngày xưa của Kẹo Đường, cuối cùng anh sờ đầu cậu nói, “Điều này chứng tỏ người xấu trước sau gì cũng sẽ bị trừng phạt, Thiệu Trạch cũng không ngoại lệ.”

Tưởng Sầm nghe xong mở miệng nói khẽ, “Kẹo Đường thật đáng thương, em muốn an ủi nó.” Nói xong cậu gọi Kẹo Đường tới, nắm lấy móng vuốt mềm mại của nó, xoa lông nó.

“Tiểu Sầm, phim vẫn phải quay tiếp, em đừng để ý tới Thiệu Trạch, quản tốt chính mình là được, biết chưa?” Nếu không phải không có chứng cứ chứng minh Thiệu Trạch cố ý thì anh mới không chỉ đánh một trận đơn giản vậy đâu, tuy Tiếu Tử Hàm nói suy đoán của cô cho họ nhưng dù sao cũng không có chứng cứ xác thực, nếu như Thiệu Trạch không thừa nhận thì không thể nào tóm được hắn.

Tóm lại xảy ra chuyện đúng lúc quay phim với Thiệu Trạch, nếu như không phải cố ý vậy thì đánh cũng đã đánh rồi, coi như báo thù chuyện Thiệu Trạch hại Tưởng Sầm nhỏ đi, hắn cũng đâu hiền lành gì cho cam, bị đánh cũng đáng đời lắm.

Hai người trò chuyện một lúc, tiếng nói càng lúc càng nhỏ đi, Kinh Sở Dương để mặc Tưởng Sầm ôm ngón tay mình ngủ say sưa, ngay cả mơ cũng rất đẹp. 

Hôm sau Tưởng Sầm còn đang ngủ, Kinh Sở Dương đã đi làm, cùng lúc đó, Thiệu Trạch và người đại diện Triệu Khải đang bàn về chuyện đại diện phát ngôn, là một nhãn hiệu xa xỉ phẩm tư nhân nổi tiếng nào đó của nước ngoài, nếu có thể nhận được quyền đại diện phát ngôn này thì phí đại diện phát ngôn có thể nói là con số trên trời.

Người bên nhãn hàng kia nói chuyện một lúc, mỉm cười tỏ vẻ mình sẽ suy nghĩ kỹ, người kia đi rồi Thiệu Trạch và người đại diện liếc nhau nói, “Lần đại diện phát ngôn này tôi nhất định phải nắm lấy.” Một khi ba hắn không mua xe thể thao cho hắn vậy thì hắn tự mua, chỉ cần nhận được hợp đồng đại diện phát ngôn này, đừng nói mua một chiếc xe thể thao, mua năm chiếc cũng dư sức.

“Yên tâm, nhất định là của cậu.” Giọng người đại diện Triệu Khải chắc chắn, vừa rồi anh ta bóng gió dò hỏi, ngoài Thiệu Trạch thì những người khác không có sức cạnh tranh, có mấy ngôi sao nổi tiếng thì lịch trình thời gian tới không rảnh chứ đừng nói đến đại diện phát ngôn, cho nên lần đại diện phát ngôn này tám chín phần mười là Thiệu Trạch, không trật đi đâu được.

Lại nói sau khi người nhãn hàng kia ra khỏi cửa, mới vừa đi tới góc đường thì nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, mặc dù rất nhiều năm về trước nhưng liếc mắt cái anh ta vẫn nhận ra, anh ta tiến lên vỗ vai anh, “Kinh Sở Dương, đã lâu không gặp.”

Năm phút đồng hồ sau, hai người ngồi trong một quán café, Kinh Sở Dương nhìn người đối diện, tâm tình cũng khó có thể nói nên lời, không nghĩ tới sẽ gặp cậu ta ở đây. Người trước mặt tên là Trình Quân Hữu, cậu ta là bạn thời đại học, lúc ấy theo đuổi anh rất lâu, nhưng vì trong lòng anh đã có Tưởng Sầm cho nên hai người cùng ngồi xuống nói rõ ràng tâm ý của mình, khi đó Trình Quân Hữu không nói gì, chưa tới mấy ngày đã ra nước ngoài.

Năm năm qua đi, không nghĩ tới bọn họ lại dùng phương thức như vậy gặp lại nhau lần nữa, cũng may hai người đã buông chuyện quá khứ, cho nên không mấy xấu hổ, hai người trò chuyện một lúc lại đề cập tới chuyện công việc.

Lúc này Kinh Sở Dương mới biết thì ra bây giờ cậu ta là người quản lý tiêu thụ khu vực Trung Quốc, lần này về nước cũng vì tìm kiếm ngôi sao Trung Quốc phù hợp làm người đại diện phát ngôn cho sản phẩm của bọn họ, đồng thời mở rộng thị trường Trung Quốc thêm một tầm mới, trước mắt người trong phạm vi suy nghĩ đang tạm là Thiệu Trạch, cùng một số ngôi sao khác.

Nghe thấy tên Thiệu Trạch, trong lòng Kinh Sở Dương có chút không vui, nhãn hàng xa xỉ phẩm bên Trình Quân Hữu cực kỳ nổi tiếng ở nước ngoài, cát xê đại diện phát ngôn nhất định không thấp, không thể để Thiệu Trạch chiếm tiện nghi suông như vậy được, dù sao cũng chưa chọn được người, anh đề cử một người cũng không quá đáng nhỉ. Kinh Sở Dương càng nghĩ càng cảm thấy có lý, dứt khoát đề cử Tưởng Sầm, Tiểu Sầm của anh thích hợp gấp vạn lần so với đồ vô liêm sỉ như Thiệu Trạch.

Không nghĩ tới sau khi Trình Hữu Quân nghe xong rất kinh ngạc, cười nói, “Tôi biết cậu ta, lần này vốn tính tìm cậu ấy đại diện phát ngôn nhưng nghe nói bị bệnh, sợ kín lịch cho nên mới tìm người khác, sao, chẳng lẽ cậu ta rảnh rỗi?”

Đương nhiên là có thời gian rảnh chứ! Kinh Sở Dương gật đầu, hỏi thời gian quay, còn hơn một tuần, nhất định Tưởng Sầm sẽ có thời gian, vì vậy lần nữa anh nói bóng nói gió để Trình Hữu Quân chọn Tưởng Sầm. 

Trình Hữu Quân nghe nói Tưởng Sầm có thời gian rảnh tất nhiên rất vui mừng, tỏ vẻ sau khi về sẽ phái người liên lạc với người đại diện của cậu, thêm một bước bàn chuyện hợp đồng, Kinh Sở Dương hài lòng đi ra khỏi quán café, cười rất đắc ý.

Hết chương 40

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.