Tú Ái

Chương 39: Bỏ người phụ nữ của tôi ra




Cố Tiểu Ngải theo hướng anh ta chỉ đi qua, bên kia có để mấy cái kính thiên văn.

Có một đôi tình nhân trẻ tuổi đang xem ở kia, không hiểu nam sinh nói gì đó bên tai nữ sinh, nữ sinh đỏ bừng mặt, tay chủy bạn trai......

Cảnh tượng Sở Thế Tu cùng Lương Noãn Noãn ôm hôn ở trong thang máy lại hiện lên ở trước mắt.

Đó là thuộc loại tình nhân chân chính ăn ý cùng thân mật, người khác đều phải hâm mộ.

Lệ Tước Phong ngồi ở đối diện cô, chọn món xong nâng mắt nhìn về phía cô, theo tầm mắt của cô nhìn về phía đôi tình nhân bên kia, “Như thế nào, muốn xem sao?”

“Không có.” Cố Tiểu Ngải vẻ mặt thản nhiên lắc lắc đầu, xoay đầu lại đùa nghịch ly nước trước mặt.

Tay Lệ Tước Phong cách cái bàn lại vuốt ve mặt cô, bởi vì vừa rồi cô mới khóc nên khuôn mặt nhỏ nhắn lúc này rất khô.

“Đi rửa mặt đi.” Lệ Tước Phong nói, đầu ngón tay ở trên mặt búng một cái.

“A.”

Cố Tiểu Ngải sờ sờ mặt, làn da xác thực rất mỏng manh.

Cố Tiểu Ngải đứng lên hướng toilet đi vào, đi ngang qua thang máy trong suốt thì thang máy chậm rãi đi lên, hình ảnh Sở Thế Tu cũng chậm rãi mà lên.

Hai người chỉ cách thang máy bất quá một thước......

Cố Tiểu Ngải kinh ngạc đến ngây người mở to mắt, theo bản năng muốn tìm nơi trốn, trong thang máy Sở Thế Tu đã nâng mắt lên, liếc mắt một cái đã thấy cô.

Mặt tao nhã trong nháy mắt tràn ngập khó có thể tin.

“Ngải Ngải......”

Cách thang máy, Sở Thế Tu kêu tên của cô.

Cố Tiểu Ngải cả kinh không biết làm sao.

Sở Thế Tu có chút kích động đấm đánh ở cửa thang máy, miệng không ngừng kêu tên của cô.

Cửa thang máy thong thả mở ra, Cố Tiểu Ngải chạy trối chết.

“Ngải Ngải ——”

Lúc này đây, tiếng Sở Thế Tu trong suốt vang lên.

Ngực Cố Tiểu Ngải chưa bao giờ đập bối rối như thế, giống như chạy nạn tiến vào toilet nữ, nặng nề mà đóng cửa khóa lại......

“Bang bang ——”

Cửa bị đập vang, giọng Sở Thế Tu lo lắng cách cửa phòng vang lên, “Ngải Ngải, em tránh né anh làm cái gì?”

Mọi người trong Toilet không hiểu nhìn cô.

Cố Tiểu Ngải đành phải áy náy hướng các cô cười cười, cô nhất thời hoảng hốt trốn vào toilet, nhưng cô lại không thể ở trong này trốn cả đời.

Gây ra động tĩnh lớn, bị Lệ Tước Phong phát hiện càng không xong.

Cục diện khó khăn càng không thể vãn hồi.

Sau khi hít sâu, Cố Tiểu Ngải mở cửa ra, Sở Thế Tu cũng đã không ở ngoài cửa......

Đi rồi sao?

Nhìn người trong hành lang rất thưa thớt, không có bóng dáng tao nhã của Sở Thế Tu.

Cố Tiểu Ngải không thể nói rõ mất mát vẫn là nhẹ nhàng thở ra, xoay người muốn đi rửa cái mặt, giọng Sở Thế Tu vui mừng vang lên ở sau người cô, “Ngải Ngải.”

Bước chân Cố Tiểu Ngải cứng đờ, biểu tình có chút cứng ngắc quay đầu lại nhìn.

Chỉ thấy Sở Thế Tu cùng một nhân viên đi tới, sau khi thấy cô đi ra, Sở Thế Tu hướng nhân viên áy náy cười cười, “Thật ngại, bạn của tôi đã đi ra được rồi.”

“Không có việc gì không có việc gì, Sở công tử có việc xin cứ việc phân phó, tôi đây không quấy rầy hai vị.” Nhân viên cúi đầu rời đi.

Cố Tiểu Ngải đứng ở bên tường hành lang, Sở Thế Tu hướng cô đi tới, đứng ở trước mặt cô, ngọn đèn chiếu lên khuôn mặt dịu dàng như ngọc của anh.

Tầm mắt Sở Thế Tu nhìn lên mặt cô, thu lại khóe môi ý cười, giọng của anh có chút cứng cõi, “Vì sao vừa thấy anh lại bỏ chạy?”

Anh hiểu được, thời gian chín năm cũng đủ làm cho hai người trở nên xa lạ, lại không nghĩ rằng cô lại trốn anh.

“......” Cố Tiểu Ngải cắn cắn môi, hơi hơi cúi đầu, ngẩng đầu khi vẻ mặt không thèm để ý mỉm cười, “Người có chút cấp bách thôi. Không cố nói chuyện cùng anh được.”

Sở Thế Tu lẳng lặng nhìn cô, không nói gì, không biết là tín vẫn là không tin.

Cố Tiểu Ngải bị hắn nhìn xem có chút không được tự nhiên, không khỏi nói, “Em cũng tới nơi này ăn cơm sao?”

Cô rõ ràng nhìn thấy anh cùng Lương Noãn Noãn đi xuống, như thế nào còn có thể đến tầng thượng chứ?

“Ăn cơm xong,...... Vị hôn thê để quên túi, anh đi lên lấy thay cô ấy.” Sở Thế Tu không có gì giấu diếm, hướng tường bên cạnh cô tùy ý dựa vào, cùng cô đứng tựa vào.

“Phải không?” Cố Tiểu Ngải miễn cưỡng dắt khóe miệng cười cười.

“Em thì sao, cùng bạn trai đến đây ăn cơm?” Sở Thế Tu kề sát bên cạnh người cô mà đứng, tiếng nói thấp mà nhu hòa, “Lúc trước em gọi điện nói không ở C thị, em sinh bệnh còn tới chỗ này chạy tới chạy lui?”

Không có một chút gì chất vấn.

Khi trò chuyện cô nói mình không ở C thị, lúc này lại xuất hiện ở khách sạn Aer, anh một chút hoài nghi đều không có.

“Thân thể em đã tốt hơn nhiều.” Cố Tiểu Ngải nói xong đứng thẳng thân thể, bên môi phiếm cười yếu ớt, một đôi mắt sáng nhìn về phía Sở Thế Tu, “Vị hôn thê của anh còn chờ anh, anh đi trước đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.