Tú Ái

Chương 389




Sau đó chân tôi đã mềm nhũn, lúc kịp phản ứng thì đã bị Tô Mộc ôm tôi vào trong ngực, hướng tới phòng ngủ của tôi đi tới.

Giao tiên cùng tôi tâm ý tương thông, tự nhiên biết sắp phát sinh chuyện gì, ông ta cũng không làm kỳ đà cản mũi, đứng dậy xoay người một cái liền biến thành trai trẻ đẹp, huýt sáo cũng đi ra ngoài tán gái.

Tô Mộc ôm tôi vào phòng ngủ, vừa mới vào cửa phòng anh ấy đã không nhịn được hôn tôi đầy nóng bỏng. Lần này có thể thấy Tô Mộc tỉnh lại được cũng thật may mắn, giống như anh ấy lần nữa sống lại, cho nên hôm nay anh ấy càng nồng nhiệt hơn trước. Chớp mắt chúng tôi đã lăn lộn trên giường, tôi bị đầu lưỡi Tô Mộc trêu đùa khiến toàn thân nóng bỏng, không khống chế được bản thân.

Quá trình không nói tỉ mỉ, sau khi tôi cùng Tô Mộc đều thỏa mãn thì tôi đã mệt không nhúc nhích được, cả người như con mèo nhỏ rúc vào trong ngực Tô Mộc, vừa ngửi mùi hương cỏ cây tự nhiên trên người anh ấy vừa nhìn chằm chằm vào bị trí trung đan điền trên ngực anh ấy.

Lúc này nơi trung đan điền đã là một mảnh trắng nõn, đã không còn màu đen ngòm của lúc trước khi bị tích khí chiếm cứ. Nghĩ đến trong ngực anh ấy từng có một hồn tích ở, lưng tôi cũng có chút đổ mồ hôi lạnh, ngẩng đầu lên hỏi Tô Mộc lúc ấy nghĩ thế nào, tại sao phải nuốt Chu Lan vào trong bung? Không phải hồn tích rất khắc anh ấy sao, nuốt hồn tích không bị hồn phi phách tán?

Tô Mộc nhìn tôi chìu mến, ngón tay nhỏ dàn vẫn đang nghịch tóc tôi, đem cuốn một lọn tóc của tôi quanh ngón tay anh ấy, vòng một vòng lại một vòng: “Sợ chứ, nhưng anh sợ sau này không được thấy em hơn.”

Bất thình lình tỏ tình khiến tôi trong nháy mắt liền ngây ngẩn. Dựa theo tính cách của Tô Mộc, anh ấy tuyệt sẽ không chủ động nói những lời ngọt ngào với tôi như vậy, trước giờ chỉ biết mặt lạnh uy hiếp tôi, nói gì phụ nữ ngu ngốc, nếu dám phản bội sẽ đem ngâm heo lung các loại. Đây mới thật là phong cách của anh ấy.

Bất chợt đối tốt với tôi như vậy khiến lòng tôi sắp bị anh ấy ngọt hóa, liền nghiêng đầu hôn mạnh một cái lên bắp thịt trên ngực anh ấy, còn nghịch ngợm liếm hạt nho nhỏ nhô ra, cười nói: “Chồng, hóa ra em ở trong lòng anh quan trọng như vậy, rốt cuộc là anh thích em vì… Ưm…”

Tôi đang vui vẻ nói thì đột nhiên miệng tôi bị một đôi môi mềm mại chặn lại. Tô Mộc xoay người đem đè tôi ở dưới, mặt hung hãn trợn mắt nhìn tôi, vừa hôn tôi vừa nói: “Lộc Dương, vừa rồi là em muốn gây chuyện với anh sao? Nói chuyện cứ nói, liếm linh tinh cái gì, em sẽ được học cách tự chịu trách nhiệm cho hành động của mình…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.