Tú Ái

Chương 385




La Vy Vy nghe thấy một câu "vậy làm phiền cậu rồi, Nhất Hàng" của Tần Thiên Thiên, cánh tay đều nổi lên một tầng da gà da vịt.

Lại còn "Nhất Hàng" nữa, ở đây làm bài tập nửa ngày, quan hệ hai người liền thân mật đến như vậy rồi? Cô với cậu ấy là bạn cùng bàn lâu như vây còn chưa có gọi qua "Nhất Hàng" bao giờ. Cô mới chỉ từng gọi "Hàng Hàng" thôi, nhưng cái tên này thật sự rất buồn cười.

La Vy Vy cũng không biết sự bất mãn trong nội tâm mình xuất phát từ đâu, cô nhìn về phía Phàm Nhất Hàng, phát hiện ra cậu ta đối với danh xưng "Nhất Hàng" này không có phản ứng gì quá nhiều cả. Ngược lại, cậu ta lại còn đi đến trước mặt Tần Thiên Thiên: "Tôi giúp các cậu cầm cho. "

Thứ cậu ta ám chỉ là cặp sách.

Tần Thiên Thiên lại thụ sủng nhược kinh lần nữa, hai má hồng lên, cầm cặp của mình chuyển qua.

"Cảm ơn. " Ngữ khí nói tiếng cảm ơn này cũng mềm oặt, giống như là nốt nhạc từ trên cây bông nhảy qua vậy.

"Không cần. " Phàm Nhất Hàng nhận lấy cặp sách, giọng điệu rất lạnh nhạt, biểu cảm trên mặt gần như là thờ ơ.

Trên thực tế, cho dù người khác gọi cậu là cái gì, chỉ cần không phải là "Hàng Hàng" thì cậu đều có thể chấp nhận được. Hai chữ Hàng Hàng này ấu trĩ như đang gọi học sinh tiểu học thì cũng thôi đi, nghe lại còn giống như hát không lên được nốt cao vậy, khó nghe vô cùng.

Phàm Nhất Hàng cầm cặp sách của Tần Thiên Thiên, đi đến trước mặt La Vy Vy. Cậu đưa tay còn lại không cầm cặp sách ra.

La Vy Vy bĩu môi, quay người rời đi.

Cô tự có tay của mình!

Hơn nữa cô biết, Phàm Nhất Hàng đưa bọn cô về nhà, bao gồm cả việc cầm hộ cặp sách này đều không phải bởi vì con người cậu ta có bao nhiêu nhiệt tình. Ngược lại, con người cậu ta rất lạnh nhạt, chỉ là vì sự giáo dục từ nhỏ đã khiến cậu ta làm ra những chuyện tưởng chừng rất nhiệt tình, rất có tác phong của một thân sĩ thôi.

Phàm Nhất Hàng nhìn bóng lưng La Vy, ánh mắt lặng đi.

Ông nội Phàm vào phòng bếp rửa bát trước rồi. Tần Thiên Thiên cùng Phàm Nhất Hàng sóng vai đi ra khỏi sân, cô ta mở miệng: "Chị ấy tự mình cầm cũng không sao đâu. Có những lúc chị ấy cáu kỉnh như vậy đấy, nhưng rất nhanh sẽ lại tốt hơn thôi. "

Ý tứ chính là cậu không cần để bụng tới thái độ của La Vy Vy, không cần quan tâm đến cô ấy.

Động tác bước chân của Phàm Nhất Hàng dừng lại, ánh mắt hướng về bên cạnh Tần Thiên Thiên.

"Vậy thì cậu cũng tự cầm đi. "

"Cái gì? " Tần Thiên Thiên còn chưa kịp phản ứng lại, trong ngực đã bị đẩy tới một cái cặp sách.

Cô ta vô thức đưa tay đón lấy, đợi đến khi phản ứng được mọi chuyện thì Phàm Nhất Hàng để đi cách xa cô ta hai mét rồi.

Tần Thiên Thiên cắn môi, hai tay ôm chặt lấy cặp sách.

Ánh trắng tỏa khắp phía, kéo dài bóng ba người ra thật xa.

Khoảng cách giữa nhà họ Phàm đến nhà họ Tần quả thực rất ngắn, cũng chỉ có mấy trăm mét mà thôi. Nhưng bởi vì đường trong ngõ ngoằn ngoèo, nên cũng phải đi gần hai mươi phút mới tới nơi.

Khi sắp tới cửa nhà họ Tần, Phàm Nhất Hàng tăng tốc độ, đi đến bên cạnh La Vy Vy.

La Vy Vy nghiêng đầu qua một bên, một bức thư màu hồng hình trái tim được nhét vào trong túi bên cặp sách của La Vy Vy.

Tốc độ của Phàm Nhất Hàng rất nhanh, cộng thêm hai cái đèn đường ở đoạn đường này bị hỏng rồi, vì vậy mà Tần Thiên Thiên ở phía sau căn bản là không có chú ý tới được.

La Vy Vy nhìn bức thư, càng thêm khẳng định Phàm Nhất Hàng muốn tìm cô tính sổ rồi.

Cũng đúng thôi, thư khiêu chiến hiểu lầm thành thư tình, Phàm Nhất Hàng nhất định cảm thấy rất lúng túng. Dù sao thì trước đây cậu ta cũng đặc biệt vì chuyện này mà mời cô ăn một "bữa cơm từ chối" mà.

Cũng quá con mẹ nó xấu hổ rồi, vậy nên mới phải tìm cô đánh một trận. Điều này cô có thể hiểu được, nhưng cô không đồng tình, đây chẳng phải là cậu ta đang bắt nạt con gái yếu đuối hay sao?

Lông mày La Vy Vy lại nhíu chặt lại như hai con sâu róm đang tức giận.

Cách cửa nhà họ Tần còn hai mét nữa, Phàm Nhất Hàng lập tức dừng lại, mặc dù không nói gì, nhưng ý tứ rất rõ ràng: cậu không muốn đi vào để tiếp nhận sự ngàn ân vạn nghĩa của bố mẹ Tần. Sự nhiệt tình của bọn họ cậu đã từng cảm nhận qua rồi và cũng không muốn nhận lại một lần nữa, vậy nên tiễn đến đây là được rồi.

La Vy Vy đi thẳng vào nhà, Tần Thiên Thiên dừng lại, đối diện với Phàm Nhất Hàng, nhẹ nhàng nói tiếng "cảm ơn".

"Không có gì. " Phàm Nhất Hàng gật đầu qua loa, tầm mắt nhìn theo bóng lưng đã biến mất ở cửa nhà của La Vy Vy, sau đó quay người rời đi.

……

"Con về rồi đây! " La Vy Vy thay dép lê, đi vào trong phòng khách. Cô đem cặp sách vứt lên trên ghế salon, hỏi Nguyễn Ngọc Quyên đang lau nhà: "Chú Tần đâu rồi ạ? "

Cơn tức giận buổi sáng của Nguyễn Ngọc Quyên cũng đã tiêu tan đi không ít rồi, đặc biệt là khi nhìn thấy lưng La Vy Vy đeo cặp sách trở về, một chút sự bức bối còn sót lại ở trong lòng cũng không còn nữa. Bà nghiêng đầu về phía nhà vệ sinh: "Đi tắm rồi. "

"Vy Vy về rồi phải không? " Trong nhà vệ sinh truyền tới tiếng của Tần Lạc Viễn, bên trong không có tiếng nước, chứng tỏ ông đã tắm xong rồi.

"Vâng, bọn cháu vừa về. " La Vy Vy nói, ngồi ở trên ghế salon đợi Tần Lạc Viễn đi ra.

"Dì Nguyễn. " Tần Thiên Thiên đi vào cửa, một tiếng gọi "dì" này khiến sắc mặt Nguyễn Ngọc Quyên lại khó coi trở lại.

Trước đây, Tần Thiên Thiên luôn gọi Nguyễn Ngọc Quyên là "mẹ".

"Về rồi hả? " Nguyễn Ngọc Quyên cố gắng duy trì nụ cười trên khuôn mặt, nhưng nhìn một cái là thấy được sự miễn cưỡng trong đó.

La Vy Vy hoài nghi nhìn qua. Trên mặt Tần Thiên Thiên là nụ cười không thân thiết lại qua loa đại khái, sau khi "ừm" một tiếng, cô ta cầm cặp sách rồi đi thẳng vào trong phòng.

Vì vậy Tần Thiên Thiên đây là có ý gì? La Vy Vy không hiểu, cau mày lại. Đây là lại đóng kịch nữa, hay là cố ý kiếm chuyện vậy?

Mặc kệ là Tần Thiên Thiên có phải là đang cố ý gây chuyện hay không, thì Nguyễn Ngọc Quyên cũng đã thay đổi sắc mặt rồi. Bà vứt cây chổi lau nhà vào trong tay La Vy Vy: "Con lau sạch phòng khách cho mẹ, sau đó đi xin lỗi Thiên Thiên ngay! "

La Vy Vy cầm chổi lau nhà: "...."

Cũng may Tần Lạc Viễn rất nhanh đã từ trong nhà vệ sinh đi ra.

Tần gia không so được với Phàm gia, mỗi một phòng ngủ của Phàm gia đều có nhà vệ sinh riêng, còn nhà bọn họ chỉ có một nhà vệ sinh kèm theo một bồn tắm mà thôi.

Cả người Tần Thiên Thiên lộ vẻ buồn ngủ, trên đầu còn một nửa đoạn khăn mặt sạch, hai má đỏ ửng, có lẽ là uống nhiều rượu rồi.

Nhìn thấy La Vy Vy, Tần Lạc Viễn vui vẻ đi tới: "Vy Vy à, về rồi hả? Thiên Thiên đâu? Hình như chú vừa mới nghe thấy tiếng con bé mà. "

"Cô ta về phòng rồi, có thể là muốn chuẩn bị đi tắm. " La Vy Vy nói, thuận ta để chổi lau nhà sang bên cạnh, xoa xoa tay: "Chú Tần, cả ngày hôm nay chúng cháu đều ở nhà họ Phàm. "

"Tốt, rất tốt, hai đứa các con rất ngoan, muốn thưởng cái gì nào? " Tần Lạc Viễn không đợi La Vy Vy nói xong, ông liền có chủ ý rồi: "Không bằng như vậy đi, tuần sau, chú đưa các con đến công viên nước trong thành phố? "

"Công viên nước thì bỏ đi, cháu sợ độ cao. " La Vy Vy hắng giọng, nói ra mục đích của mình: "Không phải trước đây chú có nói, chỉ cần thứ bảy cháu đến nhà họ Phàm làm bài tập, chú sẽ giúp cháu đăng ký lớp Taekwondo sao? "

Ánh mắt Tần Lạc Viễn lând tránh tầm mắt của cô, dùng khăn mặt lau mái tóc.

"Chú có nói như vậy.... Đương nhiên là sẽ không lừa cháu rồi. Như vậy đi, đợi tiền của nhà họ Phàm chuyển vào sổ rồi, chú thăng chức rồi, lúc đó sẽ đưa cháu đi đăng ký. "

La Vy Vy cau mày, nghe ra sự trid hoãn trong ngữ khí của Tần Lạc Viễn. Cô bất mãn hỏi: "Vậy thì đợi đến khi nào chứ? "

"Con bé này sao lại nói vậy chứ? Học Taekwondo lại không giống với Thiên Thiên học múa, có thể cộng điểm thi cao khảo cho cháu sao, thế nên cháu vội cái gì chứ? Hơn nữa trước cuối tháng, tiền của nhà họ Phàm sẽ vào sổ rồi, chú nhất định có thể thăng chức được! Như thế đi, chú đi ngủ đây. "

Tần Lạc Viễn không đợi La Vy Vy nói thêm gì nữa, đầu cũng không buồn sấy đã quay về phòng ngủ rồi.

Đăng ký lớp Taekwondo tối thiểu phải mất hai nghìn tệ, nói ra sẽ bị cười vì ai lại cho con gái học cái môn này chứ, ông đương nhiên có thể kéo đai được bao nhiêu hay bấy nhiêu rồi.

La Vh Vy tức đến nỗi đập cửa. Nhưng hình như Tần Lạc Viễn điếc rồi, bên trong một chút động tĩnh cũng không có.

Đáng ghét...

Tần Lạc Viễn không thể cho tiền, vậy cô làm thế nào với "888" của Phàm Nhất Hàng đây? Không thể thật sự tiêu tiền của cậu ta được đâu chứ?

Hết chương 77

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.