Vợ Trước Của Tổng Giám Đốc Máu Lạnh

Chương 29: Chứng Quyền Tăng Lớn




Trường Tôn thị nắm tay Âm phi vỗ nhẹ an ủi:

- Muội thật có phúc, Vân Nha gả cho Hữu Nhi là đôi trời sinh, Hữu Nhi tính nặng nề, gặp chuyện nín nhịn, Vân Nha tính như con cua, đánh Cao Dương không phải lần đầu tiên nữa, có điều chẳng trách Vân Nha được, là Cao Dương vô lý với Hữu Nhi trước, cho nó bài học cũng không tệ. Tỷ muội chúng ta lâu ngày không gặp, phải tâm sự một phen.

Âm phi tự ơn hoàng đế và hoàng hậu, lấy từ trong giỏ ra một đĩa nhộng đặt lên bàn, lại lấy một bầu rượu mời Lý Nhị nếm thử.

- Nghe Hữu Nhi nói đây là nhộng ong giết người trong thư viện, cực kỳ hiếm, rang mỡ lên ngon vô cùng, là Vân Nha trộm trong thư phòng của Vân Diệp, người thường muốn cũng cũng không có.

Lý Nhị vốn nhíu mày, nghe Âm phi nói thế liền hứng thú, thứ Vân Diệp cho là ngon thì tuyệt đối không kém được, ăn một con, thấy Âm phi nói không sai, bảo hoàng hậu cũng thử.

Trường Tôn thị ăn mấy miếng, gật đầu tán thưởng, rồi sực liên tưởng tới chuyện gì, nói:

- Bệ hạ, mê lâm đã thành cấm địa nổi danh Trường An, nhiều năm qua không có người ngoài nào vào được, nghe nói là trọng địa của thư viện, hoàng gia với mê lâm cũng chỉ biết một phần, hay là phái người đi khảo sát một phen?

- Mê trận, mê lâm trẫm đều đi rồi, đúng là phòng bị nghiêm ngặt, có điều không phải dựa vào nhân lực mà là cơ quan và độc vật, hoàng gia không cần quan tâm, cá nhân không làm gì được mê trận, mê lâm, nhưng nếu trẫm muốn phá hai chỗ tuyệt địa đó thì chỉ là một cái búng tay thôi, hoàng hậu không cần lo.

- Đoàn Hồng nói hắn đã nhìn thấy cao thủ giết người kia, không ngờ là nữ tử thanh y, còn nói nếu nữ tử đó muốn giết hắn, hắn dứt khoát không thể sống mà trở về, hi vọng trẫm truy cứu chuyện này tới đây thôi, nữ tử kia đã tuyên bố sự tồn tại của mình ở kinh thành, hiện mục đích đạt được, đã đi rồi.

- Trẫm ngẫm nghĩ mãi thấy chuyện này không bình thường, luôn thấy phải liên quan tới Vân Diệp, nếu trẫm muốn giúp Lý Hữu, chuyện đầu tiên phải giết đám xu nịnh kia, Vân Diệp không phải người làm việc nửa chừng, bốn người kia sớm muộn gì cũng chết trong tay y, chẳng qua có người làm hộ y mà thôi.

- Thư viện rất nhiều kỳ nhân dị sĩ, những lực lượng này là của quốc gia, vậy phải do quốc gia ước thúc mới đúng. Hứa Kính Tông thà bỏ trung thư thị lang cũng muốn về thư viện, làm trẫm rất tò mò, chẳng lẽ thư viện đã thành nơi tỵ nạn của Đại Đường sao? Lực lượng mà hoàng quyền không thể ước thúc thì không phải là của chúng ta.

Trường Tôn thị trầm ngâm:

- Bệ hạ có kế hay gì không? Có Lý Cương, văn nhân khác không thể khống chế thư viện, về địa vị luôn kém ba phần, nếu bệ hạ có gài người vào, nói không chừng bị phản tác dụng, khi ấy thì khó coi lắm.

- Vì sao phải đổi người? Lý Cương đức tín sáng ngời, mấy thủ đoạn quỷ quái ông ta không thèm dùng, cho nên hiện chưa thể đụng vào thư viện, người khác không có bản lĩnh không chế thì phá hủy, nếu phá hủy thư viện, đó là tai họa của trẫm, những năm qua học sinh từ thư viện ra đã trải khắp Đại Đường, năm nay bình khảo một trăm huyện lệnh ưu tú, Phòng Huyền Linh dùng bút đỏ phê có bảy phần xuất thân từ thư viện, sau này trẫm muốn khống chế quan lại thì phải khống chế thư viện trước.

- Vân Diệp năm xưa nói, viện trưởng của thư viện không phải hoàng đế không được làm, khi đó trẫm coi là trò cười, giờ xem ra Vân Diệp có tầm nhìn rất xa, lực lượng to lớn này chỉ có thể nắm trong tay hoàng đế.

- Nếu như trẫm thu lấy quyền lực của thư viện, vậy nó sẽ vượt khỏi cực hạn trẫm có thể khống chế, ha ha ha, không ngờ quyền lực của trẫm có ngày lớn tới mức trẫm không quản lý được.

- Bệ hạ có nghĩ tới vì sao lại xuất hiện tình huống này chưa, đế vương các đời không thông tuệ như bệ hạ, thậm chí không cần cù bằng bệ hạ, bọn họ không xuất hiện chuyện này, vì sao tới bệ hạ lại có nhiều thay đổi như thế? Chẳng lẽ quân thần cố ý đẩy chỉnh vụ cho bệ hạ?

Trường Tôn thị chợt nghĩ tới một khả năng:

Lý Nhị lắc đầu:

- Loại chuyện này đúng là không có, Phòng khanh, Đỗ khanh, Ngụy khanh đã kiệt lực rồi, chỉ cần chính sự nhất định trẫm phải xem mới đưa vào cung, tới ngay tên lười nhác Vân Diệp cũng nỗ lực xử lý chính vụ, thủy sư Lĩnh Nam chưa bao giờ cần trẫm lo lắng. Cho nên hoàng hậu đừng trách những thần tử một dạ trung thành này, họ đã gắng hết sức rồi.

- Nếu thế vì sao lại xuất hiện tình hình này?

Lý Nhị chỉ làn khói bốc lên từ trung thư tỉnh:

- Hoàng hậu có biết một ngày trung thư tỉnh thiêu đi bao nhiêu tấu chương vô dụng không?

Thấy Trường Tôn thị lắc đầu, Lý Nhị nói tiếp:

- Tận ba nghìn cân, khói bốc suốt ngày, tấu chương xử lý xong không có chỗ để, lại không thể tiết lộ, đành đốt đi. Nàng biết tầu chương đưa cho trẫm kỳ thực không nhiều, tuy thế đủ khiến trẫm sứt đầu mẻ trán, đôi khi thấy bản thân như cái ngọc tỷ hình người.

- Lúc mệt nhọc trẫm nghĩ, rốt cuộc là vì sao, lật xem kỹ tấu chương phê duyệt mới hiểu, nàng xem đi, đây là tấu chương của thứ sử Dương Châu xin trẫm mở biển, lập thị bạc ti, trẫm dám cược, Tần hoàng Hán vũ không nhận được loại tấu chương này.

- Còn cái này nữa, chủ sự khu công nghiệp Trường An muốn lập thành trì, nàng nói xem, Tần hoàng Hán vũ liệu có nhận được tấu chương này không?

- Cái này càng ghê gớm, là tập thể quý phụ Trường An đàn hặc huyện lệnh ba huyện Trường An, Vạn Niên, Lam Điền chiếm đoạt đất phong, từ khi nào mà phụ nhân có thể dâng tấu đưa cho trẫm rồi? Mà xem khi thế không phải nhỏ, ha ha ha.

- Hiện giờ hoàng hậu hiểu chưa, Đại Đường có quá nhiều thứ mới mẻ, những thứ này đều cần trẫm ngẫm nghĩ kỹ mới có thể quyết định. Không hiểu, phê duyệt tất nhiên là chậm, hao tinh thần, trẫm làm hoàng đế còn mệt hơn Tần hoàng Hán vũ nhiều.

Trương Tôn thị thương xót đỡ Lý Nhị ngồi xuống:

- Chẳng lẽ không có cách nào giải quyết sao, lâu ngày thiếp lo sức khỏe bệ hạ, cứ dốc tâm lực phê duyệt tấu chương, thế nào có ngày thành đèn cạn dầu.

Lý Nhị cười ha hả chỉ Trường Tôn thị:

- Vừa rồi nàng còn khuyên trẫm thu nạp thư viện, giờ sao lại đổi ý rồi? Đám phụ nhân các nàng luôn có lý, giống như đám quý phụ kia, rõ ràng quan gia muốn đọn dẹp lòng sông, chuẩn bị mùa lũ sắp tới, lại tiếc mấy chục mẫu đất, không nghĩ tới mấy nghìn mẫu đất đằng sau, chẳng hiểu nghĩ cái gì.

Trường Tôn thị bĩu môi:

- Bệ hạ đừng xem thường họ, họ giỏi lắm đó, đều lo đất phong bị ảnh hưởng, nên có ý làm khó quan gia, không sao, chuyện này thiếp xử lý, đám địa chủ kia đẩy phu nhân ra vậy để thiếp xem là chuyện gì, bệ hạ xử lý thì mất mặt.

Lý Nhị ném tấu chương đó cho Trường Tôn thị, tiếp tục ngồi xử lý công văn, cười khổ nhìn tấu chương cao hơn hai xích..

Lý Hữu và Vân Nha về tới Vân phủ thì thấy các tẩu tẩu cũng trở về, nghe nói tới bờ sao khóc lóc, sao ai nấy hớn hở trở về? Tân Nguyệt phe phẩy khăn tay đi trước, Na Mộ Nhật đeo vòng hoa bện bằng hoa cúc đại theo sau, quá đáng nhất là Linh Đang, tay cầm xâu cá dài, đám nha hoàn cũng vô cùng cao hứng, cả đám nói nói cười cười đi vào cửa, Tân Nguyệt còn bẹo má Tiểu Nha một cái biểu lộ yêu thương.

Tân Nguyệt cực ghét Vân Diệp ngồi dưới mái hiên bê bát mỳ ăn, chỉ trang hộ mới làm thế, đường đường hầu gia vừa nhai tỏi, vừa cầm bát húp sùm sụp mất hết cả thể diện.

- Nàng bớt quản ta đi, hiện giờ chê ta không có phong thái quý tộc cũng muộn rồi, con cũng đã sinh hai đứa rồi đấy, bản chất ta là một lão nông, không học nổi thói quý tộc. Lấy tỏi cho ta, cả nhánh nhé, một củ ăn không đã.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.