Trọng Sinh Chi Danh Lưu Cự Tinh

Chương 49: Tịch chiếu




“Trước lúc khởi hành sao không kiểm tra kĩ xe ngựa?”. Đường Uyển sắc mặt lạnh lùng nhìn xa phu Tương Phúc bên ngoài mành, hắn vừa ngừng xe ngựa, lắp bắp bảo bánh xe bị hỏng, cần tìm chỗ nghỉ ngơi để hắn sửa lại.

“Tam nương bây giờ thoạt nhìn thật là có phong thái bà quản gia nha”. Hồ phu nhân cười trêu ghẹo, bà chưa từng thấy con gái có biểu hiện này, vừa ngoài ý muốn vừa vui mừng, rốt cuộc con bé không còn yếu đuối đến mức ai cũng tác động được, không còn thiện lương đến mức chẳng phân biệt được đúng sai mà cầu tình cho kẻ khác, lần này tái giá bà cũng an tâm nhiều.

“Mẹ ~”. Đường Uyển khẽ gọi một tiếng, hơi giận hờn, quan trọng nhất hiện tại là nhìn xem có chỗ nào nghỉ chân không, chứ không phải chọc ghẹo nàng.

“Rồi, mẹ không cười là được”. Hồ phu nhân bật cười trả lời nàng, nhưng không nói thêm mà chờ Đường Uyển xử lý.

“Nhìn xem xung quanh có chỗ nào nghỉ ngơi được không”. Bị Hồ phu nhân đùa, sắc mặt Đường Uyển dịu đi rất nhiều, nhưng vẫn có vẻ bực bội.

“Dạ”. Tương Phúc cung kính lên tiếng, không bao lâu liền trở về. “Phu nhân, Tam nương, phía trước không xa có một quán trà, thoạt nhìn sạch sẽ, không có ai phức tạp. Nếu được mời phu nhân và Tam nương tới đó nghỉ tạm, chỉ cần một khắc tiểu nhân sẽ sửa xong xe ngay”.

“Đành vậy thôi”. Đường Uyển lên tiếng rất không vui, sau đó dặn dò. “Anh nhớ gọi Vương Quý, để hắn đi nói với hai vị thiếu phu nhân cùng qua đó nghỉ chân”.

“Dạ”. Tương Phúc lập tức gọi Vương Quý, xe ngựa chạy thêm một đoạn ngắn, dừng lại trước quán trà ven đường, Hồng Trù đỡ Đường Uyển, Thanh Dao đỡ Hồ phu nhân xuống xe ngựa, Tương Phúc nhân tiện nói. “Tiểu nhân đi sửa xe, sửa xong lập tức đến đón các vị chủ tử lên xe”.

“Nếu sửa nhớ sửa cẩn thận, không cần gấp gáp”. Đường Uyển gật đầu, tùy tiện đáp, nàng cũng không muốn Tương Phúc vì đẩy nhanh tốc độ mà sửa qua loa, lưu lại tai họa ngầm.

“Dạ”. Tương Phúc cung kính trả lời, sau đó đánh xe ra sau lưng quán trà, Đường Uyển đi theo sau Hồ phu nhân, cùng Uông Ngọc Trân và mọi người vào quán trà.

Vào trong, lập tức có tiểu nhị đến tiếp đón, an bài vị trí cho mọi người. Chỉ là một quán trà nhỏ thôn quê, tất nhiên không có nhã gian gì đó, bên trong quán đã có hai bàn khách, một bàn ngồi là các người hầu trông đều tươm tất, bàn khác nàng nhìn không rõ lắm, nhưng chẳng cần nghĩ cũng biết hẳn là chủ nhân.

“Ơ, đây có phải Vương ma ma nhà họ Đường không?”. Mới ngồi xuống đã có người chào hỏi Vương ma ma bên cạnh Hồ phu nhân, Đường Uyển hơi ngạc nhiên, nếu nhận biết Vương ma ma hẳn là thường lui tới nhà họ Đường, nàng nhịn không được ngước lên nhìn người đang nói chuyện, vừa thấy, nàng dừng chân.

Nàng biết người này, Điền ma ma – người thân cận hầu hạ Lý phu nhân – mẹ của Triệu Sĩ Trình đây mà, kiếp này hẳn là chưa quen biết bà ấy, nhưng kiếp trước liên hệ không ít, nhất là… Không, không được nghĩ đến chuyện không thể xảy ra nữa – Đường Uyển nhẹ lắc đầu, giống như làm vậy có thể đá văng suy nghĩ không muốn có trong đầu ra.

“Ô, thì ra là Điền ma ma, thật khéo nha, gặp bà chị ở chỗ này”. Vương ma ma vui vẻ đi qua, cười nói. “Hôm nay lạnh lẽo, bà chị không ở trong phủ sưởi ấm thanh nhàn, đến đây làm chi a?”.

“Tôi hả, trời sinh trúng mệnh chăm làm, không hưởng được thanh nhàn đâu, lúc bận rộn thì mong được nghỉ ngơi, mà khi không có việc cho tôi làm ngược lại cả người tôi cứ khó chịu”. Điền ma ma cũng cười thích ý, sau đó nói. “Hôm nay hầu hạ phu nhân tôi đến chùa Quảng Hiếu dâng hương, nghỉ chân ở đây một lát, cũng thuận tiện uống chén trà nóng”.

“Điền ma ma, bà đang nói chuyện với ai vậy?”. Điền ma ma vừa nói xong, có một giọng nói bình thản chêm vào, Đường Uyển nghe giọng nói quen thuộc đó, trong lòng âm thầm thở dài, xem ra việc xe hỏng hôm nay là có kế hoạch trước.

“Phu nhân, là Vương ma ma bên người Hồ phu nhân nhà họ Đường”. Điền ma ma lập tức kính cẩn trả lời.

“Là Hồ phu nhân sao?”. Lý phu nhân chờ câu này không, bà chậm rãi đứng dậy, cười tươi. “Hồ phu nhân nếu không chê xin mời ngồi chung với tôi”.

“Lý phu nhân đã nói vậy, cung kính không bằng tuân mệnh”. Hồ phu nhân cười, kéo Đường Uyển. “Tam nương, con cũng qua ngồi với mẹ đi”.

“Mẹ, đây là mục đích mẹ muốn đi dâng hương phải không?”. Khi Lý phu nhân mời, Đường Uyển thấy bà và một người nữa cùng ngồi với bà – Triệu Sĩ Trình – đang nhìn chăm chú vào nàng, giống như nhìn xuyên qua mạng che mặt, biết được nàng là ai. Đường Uyển thật bất đắc dĩ, nhưng cũng cảm động không biết diễn tả thế nào, nàng tin chắc lần gặp mặt này là mẹ và nhà họ Triệu đã thương lượng trước, cho mình và Triệu Sĩ Trình gặp nhau một lần. Nhưng mà, có ích không?

“Tam nương thông minh như vậy, sao mẹ gạt Tam nương được?”. Hồ phu nhân thản nhiên thừa nhận, tới tận lúc này nói dối chỉ càng khiến con bà phản cảm, không bằng đừng che giấu gì cả.

“Mẹ hy vọng con làm gì đây?”. Đường Uyển nhìn Hồ phu nhân, chẳng lẽ bà cho rằng chỉ cần mình gặp Triệu Sĩ Trình, sẽ lập tức thay đổi thái độ gật đầu đồng ý hôn sự này sao? Bà đâu có hiểu được nỗi khổ tâm của mình?

“Mẹ mong con có thể nói chuyện riêng với cậu ấy, sau đó mặc kệ con chọn như thế nào, mẹ cũng không bao giờ can thiệp nữa”. Nói thật, Hồ phu nhân không phải khăng khăng nhất quyết muốn gả Đường Uyển cho Triệu Sĩ Trình, Triệu Sĩ Trình điều kiện rất tốt, đúng, nhưng không có nghĩa Đường Uyển gả cho cậu ta có thể hạnh phúc mỹ mãn. Triệu Sĩ Trình và Lý phu nhân có thành ý không nói, quan trọng nhất là con gái bà miệng cứng rắn không chịu gả cho Triệu Sĩ Trình nhưng luôn biểu lộ một chút tình ý không nỡ, Hồ phu nhân cảm thấy giữa hai đứa trẻ có bí mật gì đó bà không biết, cũng chính vì vậy lúc bà đến nhà họ Triệu từ chối hôn sự mới tiết lộ cho Lý phu nhân biết, một phần tránh cho quan hệ hai nhà rạn nứt, phần khác muốn thử xem có cách gì hóa giải hay không. Lý phu nhân đề nghị sắp xếp cho cả hai gặp mặt để tự chúng nói chuyện với nhau thật là bất ngờ ngoài ý muốn.

“Là ý của mẹ hay của người khác?”. Đường Uyển trong lòng đã chắc như đinh đóng cột là ý của Triệu Sĩ Trình, chàng là quân tử, không giả, nhưng chàng cũng rất ít câu nệ tiểu tiết, quan niệm làm người nên thoải mái một chút. Chính vì tính cách ấy của chàng, kiếp trước khi gặp lại Lục Du ở vườn Thẩm, chàng mới hào phóng để mình gặp hắn, lúc chia tay càng dung túng mình chuẩn bị một bàn rượu tiễn đưa, không ngờ ai đó vì vậy mà cảm xúc biến thâm, múa bút viết bài thơ trên tường vườn Thẩm, để mình bị chỉ trỏ, và biến chàng trở thành trò cười.

“Là Lý phu nhân đề nghị, mẹ nghe xong cũng đồng ý”. Có mạng che mặt, Hồ phu nhân không thấy rõ biểu tình trên mặt Đường Uyển, chẳng thể phán đoán được gì, bà nhẹ giọng bổ sung thêm. “Lý phu nhân nói Tử Quy nghe xong vô cùng mừng rỡ, rất muốn gặp mặt Tam nương, cho dù đứng xa nhìn cũng được. Tất nhiên nếu có thể giáp mặt nói chuyện với Tam nương vài câu lại càng tốt hơn”.

“Ngay tại đây?”. Đường Uyển không nói được, mà cũng không nói không, nàng hoảng loạn.

“Chuyện đó Lý phu nhân nhất định đã sắp xếp”. Hồ phu nhân chỉ cười, con gái chịu gặp Triệu Sĩ Trình là tốt lắm rồi, dù cho cuối cùng con bé vẫn cự tuyệt đi nữa, cũng không để lại tiếc nuối cho cuộc sống sau này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.