Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư

Chương 11: Hoàng tử phải quan trọng hơn Bạch mã




Sau khi cái trống cực lớn của Quan Phi Kiếm nện ra, mới phát hiện cái mà lần này Diệp Mặc dùng lại không phải là cây trường đao tiên khí thượng phẩm, mà đổi thành một tiên khí hạ phẩm. Quan Phi Kiếm tuy xuống tay không buông lỏng, lại nhíu mày. Gã sẽ không tin là Diệp Mặc đang khinh thường gã, lúc này gã đã cảm giác được mấy trận đánh trước Diệp Mặc thật sự là đã che dấu tu vi.

Nếu như đối phương không phải là đang khinh thường gã, vậy thì chính là nói tiên khí hạ phẩm này mới là pháp bảo công kích chân chính của hắn. Bỏ tiên khí thượng phẩm mà dùng tiên khí hạ phẩm, cái tiên khí hạ phẩm này chắc hẳn là không đơn giản.

Oong oong...

Cái trống lớn bị Quan Phi Kiếm nện xuống đã biến thành độ lớn gấp trăm lần so với ban đầu, gần như hoàn toàn che phủ kín cả cái lôi đài, thanh âm ‘oong oong’ kia càng đinh tai nhức óc, trực tiếp đảo loạn đầu óc.

Từng làn sóng âm bị thần thức vực của Diệp Mặc ngăn trở, Tử Đao của Diệp Mặc đã bổ ra.

Tử Đao tóe ra vô số lưỡi đao màu tím, đồng thời thân đao cũng nhanh chóng tăng vọt lên, trong chớp mắt thì biến thành đại đao màu tím không hề nhỏ hơn so với cái trống lớn.

Trên thực tế, Diệp Mặc muốn bổ cái cái trống lớn này ra trước đã. Âm vực công kích kia mặc dù không cách nào làm bị thương tới hắn, nhưng với hắn mà nói cũng là một hao tổn, hắn trước sau vẫn muốn dùng thần thức vực ngăn cản, chỉ cần bổ cái trống lớn của Quan Phi Kiếm ra, hắn có thể toàn lực chém giết Quan Phi Kiếm. Hơn nữa không chém nát cái trống da to lớn này, thần thức đao của hắn cũng không cách nào lập công được.

Bành...

Tử Đao rắn chắc kiên cố bổ trúng cái trống da to lớn kia, hơn nữa vô số lưỡi đao màu tím kia cũng đánh vào phía trên trống da. Nhưng ngoại trừ kích phát ra một đường vết tích màu trắng và một tiếng nổ mạnh trầm muộn nặng nề ra, trống da không có bất kỳ tổn thương nào.

Diệp Mặc trong lòng trầm xuống, hắn biết Tử Đao của mình đẳng cấp quá thấp, nhưng cho dù là đẳng cấp thấp, cũng không đến nỗi không cách nào bổ một cái trống lớn ra chứ? Có thể thấy cái trống lớn này tuyệt đối không đơn giản.

Quan Phi Kiếm cũng kinh hãi, Diệp Mặc không phóng ra bất kỳ pháp bảo nào trợ giúp, đã có thể ngăn lại tiếng trống của gã, đã khiến gã kinh ngạc không thôi. Nhưng Diệp Mặc sau khi ngăn lại tiếng trống của gã, lại vẫn có thể toàn lực ra tay công kích cái trống da của mình, đây là tu vi gì vậy?

Lúc trước Mộ Sát lợi hại như thế, Kim Lân Hỏa Vân Kính vẫn có thể ngăn cản được tiếng trống, nhưng lại cũng không thể toàn lực ra tay mà. Người này quả nhiên là đang tỏ ra yếu kém, giết chết Giản Sát không phải là ngẫu nhiên, mà cũng là vì tỏ ra yếu kém. Nhưng muốn ở trước mặt mình thông qua phương thức tỏ ra yếu kém, vậy hắn nên chờ chết đi.

Quan Phi Kiếm liên tiếp đánh ra hơn mười đạo pháp quyết, không gian xung quanh quay cuồng. Tiên Nguyên bắt đầu khởi động, thanh âm của trống da to lớn kia bỗng nhiên biến đổi, thanh âm 'Oong oong.....' biến mất không thấy gì nữa, sau chốc lát bỗng nhiên truyền đến một tiếng 'Thùng'.

Không sai, chính là một tiếng 'Thùng'. Nhưng một tiếng này lại kéo dài không dứt. Mang theo âm vang trầm thấp vô tận, làm cho Tiên Nguyên của người ta bốc lên cuồn cuộn, thức hải trướng đau.

Thanh âm ‘oong oong’ kia vốn chỉ là đâm vào màng nhĩ của người ta, nhiễu loạn đầu óc, nhưng một tiếng 'Thùng' này lại trực tiếp đánh lên đan điền của mọi người, cho dù là có cấm chế ngăn cách lôi đài, một vài người tu vi thấp cũng phun máu lui về phía sau, thậm chí phóng ra pháp bảo của mình muốn ngăn chặn. Khiến cho người ta cảm thấy giống như thân đang ở trên chiến trường viễn cổ vô tận, màu máu cùng sát khí và tiếng trống này cuộn xoắn lại trực tiếp đuổi tới.

Lúc trước Quan Phi Kiếm vậy mà vẫn chưa xuất ra toàn lực, lúc này mới là thực lực chân chính của gã sao? Ngăn cách bởi cấm chế mà tiên vương Nhất Trọng bố trí đã khó chịu như vậy rồi. Vậy mà trên lôi đài, Mạc Ảnh đối mặt với công kích trực tiếp của trống da lại sẽ ra sao? Đây chỉ là một tiếng, nếu như Quan Phi Kiếm liên tiếp phát ra tiếng 'Thùng thùng', thì tính sao?

Thùng...

Tiếng trống cực lớn đột nhiên biến đổi, người đầu tiên bị tấn công chính là Diệp Mặc. Một thanh âm trầm thấp vô cùng này lại trực tiếp xuyên qua thần thức vực của hắn, đánh lên trên đan điền của hắn. Tiên Nguyên trong cơ thể Diệp Mặc cuồn cuộn lên từng trận từng trận. Hắn có công pháp thần thức, lại vào lúc không thể chịu đựng được loại công kích này, nhưng cũng không để cho thức hải bị thương.

Thùng...

Diệp Mặc vừa nghĩ đến Bát Cực Đại Đỉnh đã bị vỡ vụn của hắn, tiếng 'Thùng' thứ hai đã truyền tới, Diệp Mặc bay ngược ra ngoài, sắc mặt thoáng cái đã tái nhợt.Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL Nếu như không phải là hắn có công pháp thần thức, vừa bị loại tiếng trống này công kích, sớm đã mất phương hướng trên chiến trường viễn cổ này rồi, thậm chí chỉ có thể phát điên mà phóng pháp bảo ra công kích, hoặc là bị thứ tiếng trống này đập nát tâm trí của chính mình rồi.

Quan Phi Kiếm thật không ngờ lại lợi hại như vậy, không, là cái trống cực lớn kia của Quan Phi Kiếm thật không ngờ lại lợi hại như vậy mới đúng.

Tiếng trống ‘Thùng...’ thứ ba lại vang lên, Diệp Mặc cổ họng ngòn ngọt, xém chút nữa là phun ra một ngụm máu tươi, hắn gượng ép nhịn sự thôi thúc muốn thổ huyết xuống, Hắc Thạch Cân đã phóng ra. Nếu như lại để cho cái trống cực lớn này của Quan Phi Kiếm tiếp tục vang lên không ngừng, thậm chí nối liền thành một chuỗi, hắn căn bản là không còn cơ hội sống sót rồi.

Vốn Hắc Thạch Cân của hắn còn muốn chờ thời điểm mấu chốt ra tay một cú mà thành công, nhưng bây giờ không còn cách nào khác. Điều này càng gia tăng tâm tư muốn đi Vấn Đạo Các để vấn đạo của Diệp Mặc, Tử Đao của hắn tuy không tệ, nhưng đẳng cấp quá thấp. Hắc Thạch Cân cũng không tệ, nhưng không có thần thông phụ trợ.

Hắn không giống với những tiên nhân khác, tuy hắn có 'Tam sinh quyết’ vô cùng nghịch thiên, nhưng những cái này đều do bản thân tự tìm tòi được. Không có hệ thống tông môn chỉ dạy, cho dù là 'Tam sinh quyết' có nghịch thiên hơn nữa, lại có thể diễn sinh ra thêm nhiều công pháp hơn nữa, thì cũng yêu cầu hắn phải có một hướng đi chứ? Đáng tiếc là, rất nhiều phương hướng của hắn đều là đánh nhau với người khác mới lấy được, so sánh với những đại tông môn nội tình thâm sâu kia, hắn còn thiếu thốn rất nhiều thứ.

Quan Phi Kiếm sắc mặt tái nhợt, gã không thể tưởng tượng được Diệp Mặc vậy mà lại có thể ngăn lại được ba tiếng trống của gã, hơn nữa còn có thể ra tay phản kích.

Gã cắn đầu lưỡi một cái, Kiếm không chuôi trong tay càng quay càng nhanh, cuối cùng lại biến mất không thấy đâu trong tay của gã. Kiếm không chuôi biến mất không thấy gì nữa trực tiếp biến thành vô số ánh kiếm ẩn hiện bắn về phía Diệp Mặc, nếu như là người khác, những ánh kiếm ẩn hiện này căn bản là không thể cảm nhận được.

Nhưng bây giờ thần thức vực của Diệp Mặc đã triển khai hoàn toàn, những ánh kiếm ẩn hiện này vừa hiện ra, hắn liền cảm nhận được, cùng lúc Hắc Thạch Cân nện ra, Huyễn Vân Hành Ý Đao cũng bổ ra.

Vô số lưỡi đao màu tím giống như là có mắt, ngăn toàn bộ những ánh kiếm ẩn hiện kia lại, tuy nhìn không thấy ánh kiếm, nhưng lại có thể trông thấy ánh đao và ánh kiếm va chạm vào nhau làm tóe lửa đôm đốp.

Uỳnh...

Hắc Thạch Cân to lớn và trống da va đập vào nhau, mà lúc này tiếng ‘thùng’ thứ tư mới phát ra được một nửa, Diệp Mặc vẫn bị ảnh hưởng tới, nhất thời liền phun ra một ngụm máu tươi.

Trong khoảnh khắc Hắc Thạch cân nện trúng trống da, Quan Phi Kiếm cũng nhịn không được phun ra một ngụm máu tươi, nhiều nhất gã chỉ có thể làm cho cái trống lớn vang lên năm tiếng nữa thôi. Tuyệt đối không làm được như Diệp Mặc nghĩ, làm cho cái trống lớn phát ra thanh âm ‘thùng thùng’ liên miên không dứt, nếu được như vậy, gã há có thể để Diệp Mặc vào trong mắt? Nhưng gã không ngờ là lúc này mới phát ra âm thanh thứ tư, thậm chí thanh âm còn chưa hoàn toàn phát ra, đã bị đối phương đánh tan, gã cũng bị ảnh hưởng tới.

Két...

Cái trống lớn và Hắc Thạch Cân va chạm vào nhau, sau đó mặt trống xuất hiện một vết nứt, mà Hắc Thạch Cân cũng bị cái trống lớn đánh bay đâm vào mặt trên của cấm chế. Sức mạnh to lớn khiến cho cấm chế phát ra tiếng vang ken két, hiển nhiên là cấm chế đã bị rạn nứt rồi.

Diệp Mặc không đợi Hắc Thạch cân rơi xuống, trực tiếp thu Hắc Thạch cân vào trong chiếc nhẫn của mình. Giao đấu với tiên nhân cấp thấp thì hắn không sợ, nhưng tại đây có nhiều Tiên vương đang nhìn như vậy. Mặc dù nói là thần thức của những Tiên vương kia không được phép tiến vào cấm chế của lôi đài, nhưng nhỡ đâu có Tiên vương nào đó không tuân thủ quy tắc, nguồn gốc vật liệu tạo ra Hắc Thạch Cân của hắn có thể bị bại lộ.

Tuy Diệp Mặc biết Hắc Thạch Cân mà hắn đã luyện hóa, Tiên vương hẳn là nhìn không ra. Nhưng sau khi hắn đã thấy tiên vương Ly Du ra tay, sớm đã không còn có ý nghĩ như trước nữa. Nhỡ đâu nhìn ra được thì làm sao bây giờ? Mang Dũng kia vì không để lộ ra bí mật của mình, ngay cả đánh nhau một cách đường hoàng cũng không dám.

...

Thời gian Diệp Mặc và Quan Phi Kiếm đánh nhau còn chưa tới nửa nén nhang, thì đã kịch liệt đến mức liều mạng tàn sát rồi. Lúc này tất cả mọi người đều đã biết trước đó Quan Phi Kiếm vẫn chưa xuất ra toàn lực, mà trước đó Diệp Mặc cũng là chưa có xuất ra toàn lực, lúc này đánh nhau mới chính là đối chiến đỉnh cao của hai người.

- Ngươi dám phá hỏng trống Hạo Thiên của ta...

Khi Quan Phi Kiếm phát hiện trống da của mình xuất hiện một vết nứt, lập tức mắt trợn lên như muốn nứt ra, có thể thấy cái trống da này với gã mà nói là rất quan trọng.

- Chết đi...

Quan Phi Kiếm gào rú một tiếng, phi thân lên, vậy mà lại không phóng ra bất kỳ pháp bảo nào, cũng không triệu hồi cây kiếm không chuôi cùng trống Hạo Thiên, ngón tay trực tiếp chỉ vào Diệp Mặc.

Trong chớp nhoáng này, Diệp Mặc giống như là trừ hắn ra tất cả sát khí trong không gian này đều bị một ngón tay của Quan Phi Kiếm hấp thu hết, mà một ngón tay mang theo sát khí vô tận kia lại phá không mà bay về phía hắn.

Diệp Mặc thầm suy nghĩ vô số biện pháp, hắn phát hiện không có một biện pháp nào có thể ngăn trở một ngón tay này của đối phương. Có lẽ là Hắc Thạch Cân của hắn không bị thu hồi, thì hắn còn có thể ngăn trở một ngón tay này của Quan Phi Kiếm.

- Hạo Thiên Chỉ...

Trong số những người đang quan sát, một vài người biết hàng đã kinh ngạc kêu lên.

Ngay cả những Tiên vương kia cũng đều kinh ngạc nhìn Quan Phi Kiếm, lúc trước Quan Phi Kiếm phóng ra hàng nhái mô phỏng theo trống Hạo Thiên, người khác còn tưởng rằng gã chỉ là cơ duyên may mắn có được một vật phẩm mô phỏng không tệ mà thôi. Bây giờ ngay cả Hạo Thiên Chỉ cũng đem ra rồi, chính điều đó cho thấy Quan Phi Kiếm rất có khả năng là đã lấy được truyền thừa của Hạo Thiên Đại Đế.

Đã có người đang hoài nghi cái trống Hạo Thiên kia của Quan Phi Kiếm chính là đồ thật. Hoặc là bởi vì Quan Phi Kiếm chỉ luyện hóa được một ít da lông, nên mới không phát huy được sức mạnh chân chính của trống Hạo Thiên.

Tìm không thấy pháp bảo nào để ngăn chặn một chỉ này, thì lấy thân mình ra cản. Diệp Mặc không nghĩ ngợi nhiều nữa, toàn bộ Tiên Nguyên tích tụ lại, một quyền đánh ra. Diệp Mặc biết, hắn đã đánh giá thấp Quan Phi Kiếm rồi, Quan Phi Kiếm tuy thần thức và Tiên Nguyên so ra thì kém Nghiêm Cửu Thiên, nhưng cái trống lớn kia của gã cùng với nhất chỉ này căn bản không phải là thứ mà người bình thường có thể ngăn cản được.

Oành...

Chỉ và quyền còn chưa đụng vào nhau, tốc độ và Tiên Nguyên khủng khiếp liền trực tiếp dồn nén không gian xung quanh nổ lớn một tiếng ‘Oành’.

Một cái bóng màu đen mơ hồ xuất hiện ngay khi quyền và chỉ chạm nhau, giống như khe hở, lại giống như không phải. Đây không phải là khe hở do không gian bị xé rách, hai Huyền tiên này có lợi hại hơn nữa, cũng chẳng thể nào xé rách không gian của Trung Thiên vực được. Nguyên nhân là vì tốc độ và sức mạnh của hai người đạt đến một trình độ nhất định, đụng chạm đến không gian.

Cho dù là như vậy, một vài Tiên vương cũng âm thầm sợ hãi thán phục, loại Huyền tiên thiên tài này, cho dù là ở Thượng Thiên vực cũng rất khó gặp được, mà ở Trung Thiên vực không ngờ lại trong một lần mà gặp tới hai người. Quan Phi Kiếm thì khỏi nói, có truyền thừa cực kỳ thâm hậu, hơn nữa bản thân gã còn là thiên tài đỉnh cao. Mà Mạc Ảnh kia lại là người như thế nào? Vậy mà cũng có thể chống lại được Quan Phi Kiếm?

Uỳnh...

Huyết sắc vẩy ra, quyền và chỉ giao nhau, Diệp Mặc bay ngược ra ngoài, mà Quan Phi Kiếm cũng thụt lùi mấy bước, trên mặt hiện ra vẻ kinh hãi.

Cho dù là một Đại chí tiên, dám dùng nắm đấm cứng đối cứng với một chỉ này của gã cũng là kết cục nắm đấm hóa thành hư vô, mà đối phương chỉ là một Huyền tiên trung kỳ, vậy mà chỉ bị thương rút lui?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.