Tỉnh Phiêu Phong không giống với tỉnh Phong Vụ. Bởi vì nơi này là tỉnh lớn, có ý nghĩa chiến lược rất lớn.
Bởi vậy, ở đây cũng bị mấy thế lực lớn khống chế. Trong đó phía nam vẫn
là do gia tộc Mạc Luân Tạp Đế. Phía bắc lại là Băng Tuyết Ma Vương. Phía
tây thì không cần phải nói, dĩ nhiên chính là hoàng tộc. Nhưng, đây chỉ
là những thế lực khống chế nổi trên bề mặt. Kẻ thật sự khống chế tỉnh
Phiêu Phong là ai, bất kỳ ai cũng không biết. Chí ít ba thế lực lớn trên
hình như cũng không điều tra ra được Nguyệt Lâm Sa mất tích thế nào.
Hắc, ở trong mắt ba thế lực lớn, bắt Nguyệt Lâm Sa đi, ngươi dám nói ba
thế lực lớn chính là toàn bộ tỉnh Phiêu Phong sao? Đương nhiên, có lẽ
chính là do ba thế lực lớn này giở trò quỷ. Ở đây rất hỗn tạp.
- Đúng rồi, Phiêu Phong Thành xảy ra chuyện gì vậy? Thật náo nhiệt đi!
Lại lăn lộn qua một đoạn đường xa xôi, Vu Nhai và vong linh huynh cuối
cùng đi tới Phiêu Phong Thành. Trước mắt là một thành thị rất lớn, do
mười hai thành nhỏ làm nền cho một chủ thành cực lớn. Đúng vậy, chính là
một thành lớn do mười ba thành tạo thành. Vốn trải qua chiến loạn, lại
them bong ma Nguyệt Lâm Sa mất tích, ở đây chắc hẳn phải tương đối vắng
vẻ mới đúng. Nhưng không nghĩ tới, hiện tại lại náo nhiệt như vậy.
- Hai vị có phần không biết rồi. Mấy ngày nữa chính là đại hội săn bắn
ba năm lại được tổ chức một lần tại Phiêu Phong Thành. Vẫn bởi vì hiện
tại đế quốc Ma Pháp đang bạo loạn, cho nên năm nay đại hội săn bắn có ý
nghĩa đặc biệt. Có người nói, chỉ cần có thể biểu hiện tốt ở trong đại
hội, sẽ có thể tiến vào dưới trướng của hoàng tộc. gia tộc Mạc Luân Tạp
Đế hoặc Băng Tuyết Ma Vương. Chủ yếu nhất, chỉ cần thành công, có thể có
cơ hội để người nhà cùng bằng hữu tiến vào trong khu vực trung tâm của
ba thế lực lớn sinh sống. Ai, có người nào lại không muốn người nhà an
toàn chứ?
Một nam tử thoạt nhìn chính chắn nhích lại gần, không để ý tới thân phận của vong linh huynh nói.
Thật ra Vu Nhai cũng phát hiện được, từ sau khi tiến vào tỉnh Phiêu
Phong, bọn họ không còn làm người khác chú ý nữa. Cùng lắm chính là
thỉnh thoảng sẽ có cao thủ đi ngang qua, tìm hiểu hoặc theo dõi một
chút. Sau khi phát hiện bọn họ không giết người lung tung, cũng sẽ không
để ý tới nữa. Đặc biệt đến phạm vi gần Phiêu Phong Thành, ma pháp sư
càng ngày càng nhiều, dân thường lại càng ngày càng ít. Tất nhiên bọn họ
sẽ không e ngại ma pháp sư vong linh gì đó.
Thậm chí Vu Nhai còn nhìn thấy pháp sư vong linh khác. Xem ra các thế
lực của đế quốc Ma Pháp đã âm thầm chấp nhận sự tồn tại của bọn họ. A,
tuy rằng không sợ, nhưng phần lớn mọi người vẫn không muốn tiếp xúc cùng
pháp sư vong linh.
- Ta thấy thực lực hai vị chắc hẳn cũng không yếu. Đặc biệt vị huynh đệ
vong linh này. Hiện tại rất nhiều thế lực cần tới pháp sư vong linh...
Ách, chỉ có điều trước đó, hai vị vẫn nghĩ biện pháp tránh chuyện trước
mắt đã. A, mặc dù rất nhiều thế lực cần pháp sư vong linh, nhưng cũng bị
rất nhiều người hận. Đúng vậy, trước mắt các ngươi có một vị.
Vị nam tử này vừa nói vừa lui lại phía sau. Sau đó rất nhanh hắn đã biến
mất ở trong đám người qua lại. Vu Nhai và vong linh huynh sớm cảm giác
được bên cạnh có sát khí. Xem ra trang phục pháp sư vong linh vẫn làm
cho người khác chú ý, sẽ gây phiền toái bất cứ lúc nào.
Sai lầm, đúng là sai lầm...
- Vu Nhai, làm sao bây giờ?
Vong linh huynh từ đầu tới cuối cũng không nhìn về phía nơi sát khí phát
ra ở bên cạnh. Có người chuẩn bị tìm pháp sư vong linh này tính sổ sao?
Cho đến lúc này còn không biết bộ dạng đối phương thế nào, hắn chỉ nhìn
về phía Vu Nhai hỏi.
- Đuổi kịp gia hỏa vừa nãy. Thật vất vả mới tìm được một gia hỏa không sợ pháp sư vong linh.
- Được!
- Đừng đi. Pháp sư vong linh đáng chết. Ở đây không phải là nơi cho loại
người không ra người quỷ không ra quỷ như ngươi xuất hiện.
Thấy Vu Nhai và vong linh huynh trực tiếp chợt hiện muốn rời đi, người
mang theo sát khí phía sau không nhịn được gào lên, sau đó còn muốn đuổi
theo. Đáng tiếc trong nháy mắt đã không nhìn thấy bóng dáng hai người
kia nữa. Hắn chỉ có thể ngửa mặt lên trời rít gào. Xem ra hắn và pháp sư
vong linh có mối thù thật sự không cạn.
Vù vù...
- May là chạy nhanh. Vốn cho rằng có thể tìm một pháp sư vong linh cường
đại hợp thành một đội, có thể khiến ta ở trên đại hội săn bắn thoải mái
một chút. Con mẹ nó, thật không nghĩ tới pháp sư vong linh thật sự
giống như ôn thần. Xem ra con đường vong linh này không đi được. Phải
tìm cách khác vậy.
Nam tử vừa nãy chạy thật nhanh ra ngoài Phiêu Phong Thành, tới Tuyết Lâm
Thành một trong mười hai thành nhỏ, sau đó mới dừng ở trong một góc
thành đứng thở dốc, đồng thời lẩm bẩm.
- Đúng vậy. Bình thường ôn thần còn có thể quấn quít lấy một vài người không tha. Nói ví dụ như ngươi.
Ngay sau khi hắn thở hổn hển một hồi, bỗng nghe từ phía sau truyền đến
một giọng nói có chút quen thuộc. Theo bản năng hắn run rẩy xoay đầu
lại. Hắn liền nhìn thấy hai người hắn vừa tới gần lúc trước, không biết
từ lúc nào đã đứng ở phía sau hắn.
- Các ngươi thế nào...
- Chúng ta ở chỗ này không quen. Vẫn bởi vì bạn thân của ta là vị pháp
sư vong linh này, căn bản không có người nào tới gần chúng ta. Hiếm lắm
mới có vị huynh đệ chủ động đến gần. Chúng ta khắc sâu trong lòng, vì
vậy quyết định đi theo huynh đệ.
Vu Nhai nói thật nhanh.
Những lời hắn đúng là sự thật. Có ít nhất một người địa phương không sợ
pháp sư vong linh, có thể tìm hiểu them vài điều. Hơn nữa bộ dạng người
này dường như còn rất cần tới bọn họ. Muốn tham gia đại hội săn bắn sao?
- Ách, cái này...
Trong lúc nhất thời nam tử kia không biết nói cái gì cho phải.
- Được rồi. Ngươi ở chỗ nào? Chúng ta đi thôi.
Vu Nhai lười giải thích nhiều với hắn, trước hết đảo khách thành chủ,
tìm một nơi ở lại trước. Chủ yếu là bây giờ bọn họ còn đang ở gần cửa
thành. Vừa rồi, thời điểm bọn họ vào thành là chuồn mất. Có trời mới
biết lát nữa có thể có binh sĩ thủ thành truy sát qua hay không.
- Ách!
Nam tử kia còn chưa kịp phản ứng, biểu tình có chút cổ quái. Hắn vốn cho
rằng mình chính là người tự nhiên, không nghĩ tới người lãnh khốc này
đi cùng pháp sư vong linh, bộ dạng như ma pháp sư hệ thổ lại còn tự
nhiên hơn cả mình. Thực sự nhìn người không thể nhìn bề ngoài. Chỉ có
điều, ta nói này, lão huynh, ngươi quá tự nhiên khiến ta sợ sệt có được
hay không?
- Tu Tư đại ca, đại ca trở về thành à? Còn tưởng rằng đại ca sẽ không về
kịp để bái tế Hoàng hậu nương nương... Hả? Hai vị này là?
Đúng vào lúc này, một giọng nói dễ nghe truyền tới.
Vu Nhai theo bản năng nhìn sang, chỉ thấy nữ hài này bộ dạng rất thanh
thuần, cũng rất giống với người có huyết thống đế quốc Huyền Binh. Trên
người nàng mặc quần áo cũng rất mộc mạc. Rõ ràng thấy một nữ hài nhà
bình thường. Đối tượng nàng nói chính là vị nam tử kia.
- Kỳ quái, sao ta lại cảm giác nữ hài này có chút quen mắt vậy?