- Chuyện này...
- Được rồi, ta đã quyết định.
Ở trong liên minh bách tộc, lời nói của Vu Nhai càng ngày càng có lực uy
hiếp. Cuối cùng mọi người chỉ có thể bất đắc dĩ đáp ứng. Thật ra cũng
bởi vì thực lực Vu Nhai quả thực rất đáng sợ. Thần Vương bình thường
cũng không giết được hắn. Nếu không, sẽ không để hắn chạy loạn, cho dù
trói cũng phải trói chặt.
Chuyện đã được quyết định như vậy. Thời gian xuất phát là vào ngày mai.
Tiếp đó, các cao tầng của Bách tộc lại thương lượng và báo cáo một vài chuyện, sau đó mới dần dần rời đi.
- Vu Nhai, ngày mai sẽ đi rồi sao?
Buổi tối, Vu Nhai lại tới trong phòng Dạ Tình. Ban đầu, nếu như tiểu
bằng hữu Tiểu Dạ có ở đây, hắn cũng có thể đi tới quan tâm nàng một
chút. Nhưng ngày thứ ba sau khi đại thắng, Vu Tiểu Dạ đã xuất phát về
Bắc Đấu. Nàng ở trong quân đoàn Thí Thần của Nghiêm Sương. Hiện tại cuộc
chiến Phá Thần Tuyến vẫn đang tiếp tục. Bắc Đấu chỉ có một mình Băng bà
bà trấn thủ ở đó. Thí Thần Quân đương nhiên phải qua. Cũng đề phòng có
vài phe cánh trong đế quốc Huyền Binh căm thù Vu Nhai. Vu Tiểu Dạ và
Nghiêm Sương trở lại còn có thể chiếu cố cho Vu gia và Nghiêm Lôi.
Đương nhiên, nàng cũng có thể tiếp tục cùng Băng bà bà học tập.
A, không biết Băng bà bà thấy Vu Nhai sẽ như thế nào. Sợ rằng nàng mong
Vu Nhai vĩnh viễn cũng không quay về Bắc Đấu. Có lẽ nàng còn có chút hối
hận vì đã lưu lại giúp đỡ Vu Nhai. Đau đầu nhất chính là, hiện tại nàng
đã hoàn toàn bị dán nhãn Bắc Đấu.
Nói ngắn gọn, bạn học Tiểu Dạ của chúng ta đã bỏ lỡ cơ hội "Giúp đỡ" Vu Nhai.
Vu Nhai cũng rất muốn quay về Bắc Đấu, muốn đi thăm mẫu thân. Đáng tiếc
hiện tại thân phận hắn quá mức mẫn cảm. Mặc dù đã thu phục toàn bộ Bách
Tộc Loạn Địa, lại tiếp giáp với Bắc Đấu, nhưng hắn vẫn không có khả năng
quang minh chính đại quay trở lại. Hơn nữa Bách Tộc Loạn Địa thật sự có
rất nhiều phải làm. Vu Nhai quyết định chờ sau khi mọi chuyện ổn định
một chút mới trở về một chuyến. Đương nhiên, không phải quang minh chính
đại trở về.
Lấy thực lực của mình bây giờ, lặng lẽ quay trở lại, sẽ không có người nào có thể phát hiện ra mình chứ?
Đối với Vu Tiểu Dạ, Vu Nhai ngược lại không quá lo lắng. Dù sao Bắc Đấu
có Chùy Lĩnh Lý Thân Phách và Kích Lĩnh Lữ Nham đang ở đó. Cho dù nhìn
Bắc Đấu không vừa mắt, Tiên vực không có cách nào nắm lấy Bắc Đấu. Chính
bởi vì như thế, chiến tranh diễn ra, nhưng đến bây giờ Bắc Đấu vẫn yên
ổn.
Đúng vậy. Bắc Đấu còn có Phú thân vương, Hoàng Phủ đại tướng quân của chúng ta.
Hắn cũng rất buồn bực. Bởi vì "đám cứ điểm Thất tinh " của hắn lại tiếp
giáp với Bách Tộc Loạn Địa. Nói cách khác, Bách Tộc Loạn Địa có thể từ
nơi này tiến vào Bắc Đấu. Ban đầu, "các cứ điểm Thất Tinh" vốn không có
dân Cổ Duệ. Nhưng bây giờ dân Cổ Duệ bị liên minh bách tộc đánh đuổi,
hắn đột nhiên rảnh rỗi, thậm chí không có được cơ hội lập nghiệp. Đương
nhiên, về phương diện Vu Nhai, hắn cũng không biết nên xử lý như thế
nào. Thật ra hắn có phần sợ Vu Nhai đột nhiên qua nói muốn thông qua
"các cứ điểm Thất Tinh " tiến vào Bắc Đấu.
Tuy rằng bình thường hắn tùy tiện, nhưng cũng không phải thật sự là thùng cơm...
- Đúng vậy. Qua đêm nay cũng không biết phải đợi tới khi nào mới lại có
khả năng cùng nàng... Hắc, đêm nay nàng cũng không thể kêu mệt. Nhất
định phải cố gắng hết mức thỏa mãn ta.
Vu Nhai nở nụ cười phóng túng, sau đó nhào tới.
- Đáng ghét, không đứng đắn. Vu Nhai đại đế hoang dâm vô độ.
Dạ Tình hét lên một tiếng.
- Nàng nhìn đủ chưa? Hiện tại ta cũng chỉ có thể hoang dâm vô độ với nàng mà thôi...
- A...
Lại là một buổi tối không ngủ. Sáng sớm hôm sau, Vu Nhai cũng không đánh
thức Dạ Tình đã mệt mỏi một tối, chỉ nhẹ nhàng hôn lên mặt nàng một
cái, sau đó cưỡi trên Tiểu Thúy, dẫn theo vong linh huynh bay về phía đế
quốc Ma Pháp!
Ánh sáng mặt trời xuyên qua tầng mây mỏng chiếu vào trên mặt Vu Nhai,
đặc biệt nhu hòa. Nhưng đối với vong linh huynh mà nói lại vô cùng mãnh
liệt. Hắn rất không có phong cách trốn ở màu đen bên trong ma pháp bào,
nhìn không chớp mắt. Tiểu Thúy nhẹ nhàng vỗ đôi cánh khổng lồ, có thể
bay qua khoảng cách rất xa. Có lẽ một lát nữa sẽ là sấm chớp rền vang,
không có ánh sáng mặt trời.
Nhân lúc thời tiết tốt đẹp như vậy, Vu Nhai nheo mắt lại, quan sát đất
đai của Bách tộc phía dưới. Một tuyến phòng ngự thật dài. Có nhiều chỗ
vẫn còn nhuộm màu đỏ. Máu đã thấm sâu vào trong đất cát, không có cách
nào gột rửa. Cách tuyến phòng ngự thứ nhất không xa, phía bên quân
doanh, bọn họ đã sớm rời giường, đang cố gắng thao luyện. Bất kỳ ai cũng
không biết bao giờ sẽ lại có chiến tranh.
Tiểu Thúy chớp hiện liên tục. Bất kỳ ai cũng không biết Vu Nhai đại đế của bọn họ mới xẹt qua phía trên bọn họ.
- A, đó là quân đoàn Thí Thần. Hình như là Tuyết Đế Nhi.
Vu Nhai rất nhanh liền phát hiện ra trong quân đoàn Thí Thần đang khổ
cực rèn luyện. Chỉ có điều cũng không giống như các chiến sĩ chính thức
trở thành người của Thí Thần Quân đang rèn luyện, mà là người mới đang
rèn luyện muốn tiến vào Thí Thần Quân. Cũng đúng, Thí Thần Quân ngoại
trừ Độc Cô Cửu Lan ở trong Độc Cô gia và người của Dị Ma tộc ra, chỉ có
15000 người. Vu Thuấn lưu cho mình có năm vạn bộ Thí Thần Giáp.
Vu Nhai chính là muốn cố gắng phát ra toàn bộ năm vạn bộ Thí Thần Giáp này ra ngoài trước khi cuộc chiến tranh bắt đầu.
Nói cách khác, Vu Nhai muốn thật sự nắm giữ năm vạn Thí Thần Quân. Như vậy từ giờ trở đi nhất định phải rèn luyện người mới.
- Sao?
Mái tóc màu trắng dài của Tuyết Đế Nhi tung bay trong gió sớm mai. Sắc
mặt lạnh lùng. Ánh mặt trời ôn hòa cũng không khiến trên mặt nàng có bao
nhiêu ấm áp. Bởi vì nàng là đoàn trưởng lạnh lùng. Chẳng qua khi nàng
ngẩng đầu lên, lại theo bản năng lộ ra biểu tình tự nhiên. Nàng nhìn
thấy Tiểu Thúy, cũng nhìn thấy hai người phía trên Tiểu Thúy đang nhìn
xuống. Không biết vì sao, chỉ vừa liếc mắt, dường như tất cả ánh mắt
trời xung quanh đều nhét vào trong lòng, đuổi đi sự sương lạnh. Nàng nở
nụ cười rạng rỡ nói:
- Vu đại ca.
- Ha ha, cố gắng lên!
Vu Nhai cười lớn. Thật không nghĩ tới Tuyết Đế Nhi lại bất ngờ phát hiện
ra hắn. Hơn nữa, vừa nãy hắn còn bị vẻ đẹp của nàng thu hút. Hắn vội
vàng cười lớn một tiếng, sau đó Tiểu Thúy không dừng lại, chợt hiện lao
ra ngoài.
Ánh sáng mặt trời theo Tiểu Thúy và Vu đại ca rời đi. Sau đó sự lạnh lẽo
lại bao trùm. Tuyết Đế Nhi phát hiện đám người phía dưới mỗi người đều
đang đờ đẫn nhìn mình. Nàng hừ lạnh một tiếng, nói:
- Ngây người ra đó làm gì? Còn không tập luyện. Nếu như hôm nay không
làm được nhiệm vụ, buổi tối một hạt cơm cũng đừng mong ăn được. Các
ngươi đều là người đã từng xông qua chiến trường, không nên giống như
một đám tân binh.
- Vâng. Tuyết đoàn trưởng!
Mọi người vội vàng kêu lên, sau đó lại bắt đầu thao luyện. Nhưng trong
lòng bọn họ lại nói thầm, không phải chúng ta là tân binh. Mà là vừa rồi
nàng dường như thi triển mê hồn thuật đối với chúng ta.