Truyền Thuyết Yêu Nghiệt

Chương 30: Đại mạc thiên sơn




- Nàng có biết sao?

Vu Nhai trợn trừng mắt. Thôn Thiên Kiếm Linh làm sao có thể biết được về khoa học kỹ thuật kiếp trước chứ?

- Ách, đừng quên Huyền Binh Điển là do ngươi đưa từ đâu tới đại lục Thần Huyền này.

Thôn Thiên Kiếm Linh nói xong mới phản ứng được, nàng nói quá nhanh. Thật vậy. Nói chuyện với gia hỏa thối này, chung quy bất tri bất giác lại bị làm cho không bình tĩnh nổi. Nàng vội vàng hàm hồ bổ sung, sau đó trực tiếp tránh đi. Nàng sẽ không nói, nàng chính là tiểu tặc trước đây đã xông vào trong phòng của Vu Nhai ở dưới địa cầu. Nàng cũng sẽ không nói chính bởi vì nàng, mới có thể khiến Vu Nhai xuyên qua tới nơi này.

Đúng vậy, nàng chính là tiểu tặc trước đây đã xông vào trong phòng Vu Nhai, muốn tìm Huyền Binh Điển.

Nhưng trời đất xui khiến, gia hỏa Vu Nhai này lại cầm Huyền Binh Điển bị hắn cho rằng cục gạch đập xuống đầu nàng. Nàng đương nhiên là đoạt lấy Huyền Binh Điển. Nhưng gia hỏa này vẫn không buông tha, tự cho mình là quân nhân xuất ngũ vật lộn không ngừng. Lúc đó, lực chú ý của Thôn Thiên Kiếm Linh tập trung vào Huyền Binh Điển, cũng không để ý tới người bình thường như Vu Nhai, kết quả, thật sự bị hắn tới gần.

Sau đó, Vu Nhai không cẩn thận đụng phải vị trí nhạy cảm của nàng. Theo bản năng, lúc đó Thôn Thiên Kiếm Linh liền trực tiếp đỡ lấy cục gạch, cố sức phát ra một trận bạch quang, đưa bọn họ đến nơi này. Vu Nhai thành Vu Nhai, Thôn Thiên Kiếm Linh lại thành Kiếm Linh.

Vì thế, Thôn Thiên Kiếm Linh đã buồn bực rất lâu. Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến nàng không để ý tới Vu Nhai.

Đương nhiên, trong long nàng cũng cảm thấy có lỗi với Vu Nhai. Lúc đó mình tới cướp nhà hắn, hắn có phản ứng như vậy cũng là bình thường. Kết quả mình lại làm cho hắn đi tới thế giới xa lạ này. Hiện tại nàng cũng sẽ không nói ra việc này.

- A?

Vu Nhai ngẩn người một lát, mới ý thức được Huyền Binh Điển là do hắn mang từ địa cầu tới. Khi đó, lẽ nào Thôn Thiên Kiếm Linh đã tồn tại, nhưng lại ở trong tình trạng tỉnh táo? Nếu không tỉnh táo, nàng không có khả năng biết về những khoa học kỹ thuật này?

Vu Nhai nghĩ, nhất định là Thôn Thiên Kiếm Linh đã cùng hắn xem ti vi. Chỉ có điều, Vu Nhai rất nhanh lại ý thức được một vấn đề nghiêm trọng:

- Lão bà Thôn Thiên Kiếm, không ngờ khi ở địa cầu nàng lại có ý thức, còn học được các kiến thức ở địa cầu. A, thời điểm Huyền Binh Điển còn là cục gạch, có đôi khi ta còn có thể để ở trong nhà cầu làm ván giặt quần áo. Khẩu vị của nàng cũng quá nặng đi?

Nghe thấy Vu Nhai nói vậy, Thôn Thiên Kiếm Linh thiếu chút nữa thì bị xỉu vì tức. Gia hỏa này thực sự là miệng chó không mộc ra ngà voi. Mình sau khi trở thành Binh Linh mới tiến vào bên trong Huyền Binh Điển. Trước đây mình cũng là nhân loại có được không?

Chỉ có điều, những lời này nàng sẽ không nói ra. Nàng lười để ý tới gia hỏa này, trực tiếp trầm mặc.

- Không nói lời nào chính là thầm chấp nhận. Sao nàng có thể nhìn vị trí trọng yếu của ta. Hay là nhìn từ lúc ta còn nhỏ n đến lớn, từ nhỏ đã nhìn nó... tới lớn. Nàng, nàng... Ta muốn nàng phải chịu trách nhiệm cho ta!

Bộ dạng Vu Nhai rất bi thương.

Thôn Thiên Kiếm Linh thật muốn đâm thủng mấy lỗ lớn ở trên người Vu Nhai. Hiện tại nàng có cảm giác cho dù mình nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch được. Nhưng nàng lại không có cách nào giải thích nàng chính là "Tiểu tặc" kia. Đúng là người câm chịu thiệt. Hơn nữa, sau này còn không biết sẽ bị hắn nhắc đi nhắc lại thế nào. Đột nhiên, nàng chợt nhẫn tâm nói:

- Ai hiếm lạ gì mà nhìn ngươi? Ngươi tốt nhất câm miệng lại cho ta. Nếu không hiện tại ta từ bên trong cơ thể ngươi đi ra, sau đó gọi ngươi là chồng. Ngươi không phải rất thích gọi ta là lão bà sao? Hiện tại ta ra ngoài. Hơn nữa, ta còn sẽ nói ngươi là trượng phụ đã đã định trước từ nhỏ của ta. Ta mới là đại phòng phu nhân. Thủy Tinh gì đó cũng không thể tranh cướp được với ta.

Trong nháy mắt Vu Nhai trợn tròn mắt, sau đó điên cuồng chớp mắt. Qua một hồi lâu hắn mới cười nói:

- Aha. Thật ra ta lại phải cám ơn nàng Thôn Thiên Kiếm lão. . . Linh. Thời điểm ở địa cầu, nàng đã bảo vệ ta và gia gia ta không bị khi dễ. Nếu không có nàng, hai người nhà chúng ta chỉ sợ sớm đã không sống nổi nữa. Nàng đúng là người tốt, đại ân nhân của chúng ta. Ta bị nàng nhìn một chút cũng không sao. Không cần nàng phải chịu trách. . .

- Ta nhìn em gái ngươi ấy!

Thôn Thiên Kiếm quả thật muốn mắng lớn. Xem ra Vu Nhai thật sự nhận định mình đã nhìn nó, còn nhìn nó. . . lớn lên.

Cũng đúng. Mỗi ngày Vu Nhai đều phải tắm. Nếu nàng ở trong cục gạch từ khi Vu Nhai còn nhỏ, quả thật có thời gian có thể sẽ không chú ý, nhìn một chút xung quanh, khẳng định sẽ thấy.

Đáng chết. . .

Chỉ có điều mình quả thật cũng đã xem qua. Lúc đó hắn cùng với Dạ Tình. . . Nhưng hiện tại nghĩ tới những chuyện này làm gì?

- Vu Nhai, ngươi làm bộ mặt quỷ đó làm gì?

Đúng lúc này, Thủy Tinh đột nhiên quay đầu lại, rất không vui nói. Vừa rồi, gia hỏa này lộ ra vẻ mặt đê tiện, nhưng lại không phải đê tiện đối với mình, nên nàng không nhịn được hừ lạnh một tiếng nói:

- Có phải ngươi đang giao lưu cùng muội muội Binh Linh xinh đẹp hay không?

- Ách. . .

Vu Nhai vội vàng hoàn hồn, thật nhanh liền nghiêm mặt nói:

- Muội muội sao? Thôn Thiên Kiếm Linh không thể là muội muội. Đó là lão tiền bối, thế hệ lão bà bà, là người ta cần phải tôn kính. Là nàng bảo vệ ta an toàn, từ ta khi còn bé nàng đã chiếu cố ta.

- Sao? Hóa ra là lão tiền bối. Vậy chúng ta quả thực phải tôn kính nàng.

Lúc này Thủy Tinh mới hòa hoãn nói.

Thôn Thiên Kiếm Linh ở trong tiểu thế giới Binh Linh của mình, da mặt nhăn nhúm. Trong lòng nàng thật sự khó chịu. Nàng lại bị gọi là lão bà bà. Đáng chết, hơn nữa Thủy Tinh cũng nhận định như vậy. Dù sao Binh Linh lợi hại như nàng, tuổi tác lớn tới mức nào cũng không kỳ quái. Binh Linh linh mẫn thể cũng sẽ không già. Mình nên làm gì bây giờ?

Thôn Thiên Kiếm Linh kích động muốn khóc. Hiện tại nàng thật sự muốn lao ra ngoài, sau đó đúng như lời vừa uy hiếp Vu Nhai, tuyên bố chủ quyền đối với Vu Nhai, còn gọi cô nãi nãi là lão bà bà. . .

Nhưng chuyện đến đây vẫn đành ngừng lại. Vu Nhai không đùa giỡn với "Lão bà bà" nữa. Có trời mới biết nàng có thật sự nhảy ra tuyên bố chủ quyền đối với mình hay không. Thôn Thiên Kiếm Linh lại bắt đầu mắc bệnh rầu rĩ.

Thủy Tinh cũng không tính toán chuyện của Vu Nhai, mà cùng Vu Nhai sóng vai một đường xông ra khỏi trận.

Thời gian bất tri bất giác trôi qua. Trong chớp mắt, sáu ngày đã đi qua. Sáng sớm ngày thứ sáu, hai người một chuột cuối cùng từ trong Lục Thiên Sát Trận vọt ra, sớm hơn so với dự tính một ngày. Lúc đi ra vẫn là vị trí hắn đã đi vào lúc trước. Trải qua sáu ngày này, về phương diện sát trận, Vu Nhai đã có sự tiến bộ. Chủ yếu giống như học lại một lần nữa. Những điều trước đó không hiểu, hiện tại đã hiểu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.