Truyền Thuyết Yêu Nghiệt

Chương 18: Lãnh hương vụ




Không gian bị nghiền nát giống như thủy tinh, nhưng trong nháy mắt đã khôi phục lại như cũ. Sau đó ba vị Thần Tướng lại trợn tròn mắt.

Không gian nghiền nát kia căn bản không nghiền nát bất kỳ người nào. Bởi vì Tiểu Hắc căn bản không có truyền tống nó và Thủy Tinh ra ngoài, mà trực tiếp truyền tống đến bên trong kết giới của Thủy Tinh, sau đó trực tiếp xé băng vải đang bịt kín hai mắt của Thủy Tinh...

Trong chớp mắt, hai mắt mở ra.

Ba vị Thần Tướng lông tóc dựng đứng. Bọn họ lập tức nhắm mắt lại. Đáng tiếc bọn họ đã chậm một bước.

Trong nháy mắt, ba gã Thần Tướng đều bị định trụ.

- A...

Tiểu Hắc lại trực tiếp cắt không gian, mang Thủy Tinh từ trong kết giới ra ngoài. Trên khuôn mặt Thủy Tinh thoáng hiện ra nụ cười mệt mỏi, cuối cùng mở miệng nói:

- Thành công rồi. Tiểu Hắc thật sự không ai bì kịp. Khanh khách, nhanh rời khỏi đây thôi. Lực lượng của hoàng hậu tiền bối càng ngày càng suy yếu. Bản thân ta không định được cấp bậc Thần Tướng bao nhiêu thời gian. Bất kể thế nào, chúng ta đã thành công. Thành công khiến cho bọn họ giúp ngươi đạt được Thần cấp.

- Chít...

Tiểu Hắc gật đầu, trực tiếp mở ra không gian mang theo Thủy Tinh trực tiếp biến mất.

Chỉ có điều chưa đầy một giây, ba gã Thần Tướng đã khôi phục lại sự hoạt động. Trong mắt mỗi người lộ ra biểu tình như muốn giết người. Đặc biệt là khi nghe được lời Thủy Tinh vừa nói, bọn họ mới biết được bọn họ hoàn toàn bị nàng và Tiểu Hắc đùa bỡn. Trước đó, mặc dù Thủy Tinh và Tiểu Hắc bị bọn họ bắt được, nhưng hoàn toàn là vì đan dược trong tay bọn họ, hoàn toàn là để cho con chuột Tiểu Hắc kia có thể đạt được Thần cấp...

Đúng vậy, bọn họ lại bị lợi dụng.

Mặt bọn họ đen như đít nồi. Nhưng dù thế nào, bọn họ quả thực cũng không nghĩ ra Thủy Tinh và Tiểu Hắc sẽ lớn mật như thế, lại tự tin sau khi con tiểu ma thú kia đạt được Thần cấp có thể tránh được sự phong tỏa của ba người bọn họ. Bọn họ chưa từng nghĩ con tiểu ma thú kia có thể tránh được sự phong tỏa.

Nhưng sự thực đặt ở trước mắt, khiến bọn họ không thể không tin.

Chủ yếu là năng lực không gian của tiểu ma thú thật sự quá đáng sợ. Có vẻ như không thể xem là năng lực không gian Thần cấp bình thường. Có vẻ như năng lực không gian Ngự Không Thần tộc cũng không thể sánh được với nó. Nữ nhân kia lại quỷ dị như vậy.

- Đuổi theo. Nhất định phải băm thây bọn họ thành vạn đoạn. Nhất định phải giết chết nữ nhân kia.

Dung Diễm Thần Tướng nghiến răng nghiến lợi.

- Chỉ sợ bọn họ đã chạy ra khỏi sát trận này.

Phong Liệt Thần Tướng có vẻ như vẫn tương đối bình tĩnh.

- Chạy ra ngoài sao? Nếu đã trốn ra ngoài, chúng ta phải đi giết những Thần Tướng Bách tộc kia. Hiện tại chúng ta chạy tới đó đánh lén đám người kia, thế nào cũng có thể giết chết mấy người. Mẹ nó, sớm biết vậy, mấy ngày trước lão tử đã cường bạo nữ nhân kia. Ở nơi quỷ quái này lâu như vậy, cũng chưa đươc chạm qua nữ...

Dung Diễm Thần Tướng có thể nói là tức giận không có nơi trút. Hắn còn hối hận không thôi. Nhưng hắn không thể nói hết lời. Bởi vì, vừa rồi khi hắn nói đến Thủy Tinh, bên trong toàn bộ thạch động bị một cổ sát khí khủng bố bao phủ...

- Người nào?

Ba gã Thần Tướng Cổ Duệ đồng thời quát lên, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía sát khí phát ra. Sau đó bọn họ liền thấy một đạo thân ảnh không biết từ lúc nào đã lơ lửng ở trên không trung của thạch động này. Gia hỏa kia đang thâm trầm nhìn bọn họ chằm chằm. Bọn họ nhận ra thân ảnh này. Đó là tồn tại khiến bọn họ không bao giờ quên!

- Vu Nhai!

Ba người đồng thời nói. Trong nháy mắt cả ba đều tiến vào trạng thái chiến đấu.

Sau khi thấp giọng nói hai chữ này, bọn họ cũng vô cùng khiếp sợ. Vu Nhai lại còn sống? Hắn sao có thể còn sống được. Dưới bảy kiếm kinh thiên của "Chân Thần", hắn còn sống được sao? Hắn làm sao làm được?

Trước đó, bọn họ cũng giống như gia chủ Độc Cô, bị sát lục chi địa do Vu Nhai ném ra bao trùm, trốn cũng không trốn thoát được. May mắn, bọn họ vừa vặn xông vào một khe nứt do Kinh Thiên Nhất Kiếm cắt ra, cuối cùng mới bảo vệ được tính mạng. Lúc đó, chắc là thời điểm kiếm kinh thiên thứ tư chém xuống. Cũng chính là lúc gia chủ Độc Cô bị vây khốn.

Mặc dù bị nhốt ở trong, bọn họ vẫn có thể nghe được ba kiếm sau đó chém xuống. Nhưng bọn họ không ngờ được, Vu Nhai lại còn sống.

- Tóc đỏ, ngươi là người đầu tiên phải chết. Ngươi muốn ta giết ngươi hay là ngươi tự sát?

Vu Nhai lạnh lùng nói. Tiểu Hắc đã đạt được Thần cấp. Lấy lực lượng không gian của nó, ở trong rừng đá này khẳng định không có chuyện gì. Vu Nhai quyết định lưu lại giết người trước rồi nói sau.

- Tiểu tử...

- Ngươi tự sát chí ít sẽ không phải chịu thống khổ. Dù sao ta cũng phải giết ngươi rất nhiều lần, ngươi mới chết.

Vu Nhai ngắt lời nói.

- Tiểu tử, ngươi tính là gì chứ? Chỉ dựa vào một mình ngươi cũng muốn giết chúng ta sao? Hừ, không cần sợ hắn. Tuy rằng sát đạo của hắn đạt tới Thần cấp, nhưng không phải là cấp Thần Hoàng khủng khiếp như Vu Thuấn. Sợ rằng tàn hồn Vu Thuấn đã xong đời. Thừa dịp này, giết chết hắn.

Kim Liệt Thần Tướng nheo mắt lại nói. Bọn họ chỉ e ngại Vu Thuấn. Đám người Vu Nhai, bọn họ căn bản không để vào mắt.

Đương nhiên, hắn cũng quá ngu dốt, căn bản không biết tình hình Vu Thuấn là thế nào. Hiện tại cũng chỉ có thể giống như mù. Nếu như Vu Thuấn còn có thể phụ thể Vu Nhai, như vậy thật đáng tiếc. Ba người bọn họ liều mạng cũng sẽ chết!

Không ngu dốt không được. Lại nói, cũng có thể cho mình chút thoải mái...

- Giết.

Kim Liệt Thần Tướng vừa dứt lời, Liệt Phong Thần Tướng liền trực tiếp nhào tới. Tốc độ căn bản không có cách nào tính được!

Ầm...

Nhưng không biết từ lúc nào Vu Nhai lại rút Thí Thần Ma Nhận ra, chém xuống. Không gian bị một đạo nhận quang màu đen cắt thành hai nửa. Trong nháy mắt thạch động bị nghiền nát. Trên mặt đất xuất hiện một vết cắt rất sâu.

Cùng lúc đó, Liệt Phong Thần Tướng cũng lui lại. Cánh tay phải của hắn đang rỉ máu. Tay không biết đã văng đi nơi nào.

Đương nhiên. Dân Cổ Duệ Thần Tướng cơ bản đều có năng lực phục sinh. Gió chậm rãi tập trung ở trên cánh tay hắn. Một cánh tay mới chậm rãi mọc ra. Chỉ có điều trong lúc đó, cục diện trở nên yên tĩnh...

Tốc độ của Liệt Phong Thần Tướng thật sự rất nhanh. Dung Diễm Thần Tướng và Kim Liệt Thần Tướng biết rất rõ ràng về điều này. Nhưng hắn chỉ vừa tiếp xúc đã bị cắt mất một cánh tay, không ngờ rơi vào thế hạ phong.

Lẽ nào tiểu tử này che giấu thực lực?

Ánh mắt bọn họ điên cuồng quét qua trên người hắn, nhưng không có phát hiện ra bất kỳ khí tức huyền khí Thần cấp nào.

Hắn chỉ là Thánh Binh Sư đỉnh phong thôi sao? Hoặc phải nói hắn là chuẩn Thần cấp. Dù sao sát đạo cũng đã cảm ngộ thành thần. Nhưng chỉ bởi vì sát đạo thành thần thôi sao? Không có khả năng, sát đạo thành thần đúng là rất khủng khiếp. Quả thực có thể lấy chuẩn thần lực đối đầu với Thần Tướng. Nhưng cũng không thể cường đại tới mức đó được. Có lẽ là do Liệt Phong Thần Tướng khinh địch.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.