Truyền Thuyết Yêu Nghiệt

Chương 16: Kỳ ngộ đáy cốc




Thần Tướng Thần tộc có mái tóc vàng kim cũng nói. Bọn họ đã sớm xác định, không chỉ có bọn họ bị nhốt ở trong ngay, ngay cả Thần Tướng Bách tộc cũng bị vây khốn.

Cũng không biết có thể nói nói là bản thân Vu Nhai đã gậy ông đập lưng ông hay không. Chỉ có điều trong tình huống lúc đó, nếu như Vu Nhai không nâng tảng đá lên, không ngừng chân cũng bị đập nát, cả người đã bị đánh thành mảnh vụn...

- A, khí tức này. Cuối cùng con chuột Tiểu Hắc kia đã thành công đạt được Thần cấp...

- Nhanh như vậy sao? Chúng ta nhanh chóng đi vào đó thôi. Loại ma thú nghịch thiên như thế, một khi đạt được Thần cấp không chừng sẽ thức tỉnh vài năng lực thiên phú. Đừng để phải gặp bi kịch bị lật thuyền trong mương.

Trong mắt Thần Tướng Thần tộc tóc vàng lóe lên kim quang, nói thật nhanh.

- Đúng vậy. Chúng ta vào nhanh đi thôi. Thật không biết con ma thú nghịch thiên này là loại ma thú gì. Rõ ràng nhìn bộ dạng bình thường như vậy không ngờ lại có thể có năng lực thiên phú cường đại như vậy. Thật không ngờ nó lại có thể đạt được Thần cấp. Chờ sau khi nó dẫn chúng ta rời khỏi đây, nhất định phải bắt nó về Vị Tri Chi Địa, từ từ nghiên cứu một chút mới được.

Thần Tướng Dung Diễm Thần Tộc cũng nói. Có thể trong ghi chép của dân Cổ Duệ có "Liệt Không Thử", nhưng rất hiển nhiên kiến thức của ba vị này đối với ma thú cũng không mấy tốt, cũng không biết Tiểu Hắc chính là Liệt Không Thử.

Có lẽ, bọn họ biết có loại ma thú Liệt Không Thử này, nhưng không ý thức được Tiểu Hắc chính là loại ma thú cấp nghịch thiên này.

Thân thể ba người bọn họ chớp hiện, tiến vào một mặt tường gió, sau đó không nhìn thấy nữa.

Mà sau khi bọn họ đi vào, một nhân ảnh lại chậm rãi từ sau tảng đá nào đó vòng ra. Không ngờ chính là Vu Nhai.

Lúc này, trong mắt Vu Nhai lóe sát khí nồng đậm. Vừa nãy sở dĩ ba người cảm ứng được có người đang nhìn trộm, chính bởi vì sau khi Vu Nhai nghe được lời bọn họ nói, không nhịn được bạo phát sát ý, mới bị bọn họ cảm giác được. Chỉ có điều trong nháy mắt, Vu Nhai đã thu liễm, còn che dấu khí tức của mình đi. Dân Cổ Duệ cấp Thần Tướng, không ngờ nửa điểm cũng không phát hiện ra, còn tưởng rằng mình cảm nhận nhầm.

Qua lời đối thoại của bọn họ, Vu Nhai cơ bản có thể hiểu được tình hình. Rất rõ ràng, Thủy Tinh và Tiểu Hắc đã bị bọn họ bắt được. Hơn nữa để có thể ra ngoài, bọn họ nghĩ mọi biện pháp giúp Tiểu Hắc nâng cao thực lực, muốn nó đạt tới Thần cấp. Như vậy lấy lực lượng không gian của Tiểu Hắc, dĩ nhiên là có cơ hội có thể phóng qua sát trận, xuyên ra ngoài. Hơn nữa, dường như đề nghị này là do Thủy Tinh nói ra...

Chắc hẳn Thủy Tinh muốn bảo toàn tính mạng mới nói ra điều này.

Hiện tại, Tiểu Hắc hình như vừa vặn đạt được Thần cấp. Hy vọng của bọn họ rốt cuộc đã tới. Có thể khẳng định được, mặc dù Tiểu Hắc đạt được Thần cấp cũng sẽ bị bọn họ vây khốn cho đến khi dẫn bọn họ rời khỏi đây mới thôi. Chính là mặt tường gió trước mắt này...

- Kết giới sao? Đáng tiếc các ngươi thiết lập kết giới cũng vẫn ở trong sát trận rừng đá này.

Vu Nhai thản nhiên nói.

Vừa dứt lời, Vu Nhai liền phóng linh giác ra ngoài. Trong nháy mắt, tất cả bố trí trong khu vực này đều hiện ra ở trong đầu hắn. Hắn không nhịn được khẽ a một tiếng:

- Sát trận rừng đá này khiến người ta có cảm giác hơi yếu một chút. Hình như không hoàn toàn lợi hại.

- Quả thực không hoàn chỉnh. Trước đó đập trúng Thú Đằng Vương Thành. Bởi vì kiến trúc Thú Đằng Vương Thành quá mức phức tạp, đã thay đổi sự bố trí của rừng đá. Sau đó lại bị Kinh Thiên Nhất Kiếm chém một kiếm, nếu hoàn thiện mới là kỳ. Chỉ có điều, không ngờ lại không hoàn thiện đến mức này. Cũng không trách được Thần Tướng tam cấp có thể sống đến bây giờ. Cũng không trách được Thủy Tinh và Tiểu Hắc lại bị bọn họ bắt được.

Vu Thuấn cũng đáp lại.

Bởi vì sát trận rừng đá không hoàn thiện, cấp Thần Tướng hoạt động ở chỗ này, hệ số an toàn cao hơn rất nhiều. Đặc biệt là Thần Tướng Cổ Duệ. Bọn họ có khả năng sống lại. Lúc mới vừa vào, bị sát trận giết vài lần, chỉ cần sống lại là được.

Vu Nhai gật đầu. Nếu sát trận rừng đá này kém như vậy, sẽ không có gì phải cố kỵ nữa.

Hắn trực tiếp đánh thủ ấn. Toàn bộ khí tức giết chóc trong rừng đá đột nhiên phát sinh biến hóa, Vu Nhai lại bay thẳng lên cao. Hiện tại sát trận bị hắn thay đổi đã không còn cấm bay trong khoảng không nữa. Hắn bay thẳng lên trên không trung, cảm ứng được vị trí tường gió, sau đó bao quát xuống.

Con ngươi hắn co lại. Chỉ thấy bên trong là một thạch động thiên nhiên dường như do rừng đá tạo thành. Đúng vậy, hiện tại bởi vì sát trận bị Vu Nhai hóa giải đã không thể gọi là thạch động mà. Bởi vì hiện tại nó đã lộ thiên. Ngoại trừ phía trên, nơi này chỉ có một lối ra, cũng chính là mặt tường gió này...

Lúc này Thủy Tinh bị trói vào một trụ đá. Quanh thân nàng còn có đủ loại kết giới. Mắt nàng bị bịt kín lại. Rất rõ ràng, ba gã dân Cổ Duệ thật sự sợ Lưu Tinh Đồng của Thủy Tinh.

Chỉ có điều thật may, trên người Thủy Tinh cũng không nhìn thấy dấu hiệu bị hại. Chắc hẳn chuyện Tiểu Hắc chưa thành, bọn họ không dám làm loạn. Bọn họ rất sợ Tiểu Hắc nổi giận, cái gì cũng không làm, vậy bọn họ cũng không ra được.

- Thật kỳ quái. Theo lý thuyết lấy năng lực của hoàng hậu tiền bối cho dù bị bày kết giới, cũng có thể định trụ ba người này mới phải chứ?

Vu Nhai khẽ nhíu mày. Phải biết rằng, lúc đó chỉ cần hoàng hậu tiền bối vừa mở miệng, lấy thực lực của Hắc Nguyệt Thần Vương cũng trực tiếp đi đời nhà ma. Hắn lắc đầu. Bây giờ không phải là lúc nghĩ tới những chuyện này.

Vu Nhai vừa nhìn về phía vị trí Tiểu Hắc...

Tiểu Hắc cũng bị từng tầng kết giới trói chặt. Phần lớn là tồn tại cắt đứt không gian, dường như một lồng giam nhỏ vậy.

Lúc này Tiểu Hắc đang ở bên trong, thân hình lóe lên ánh sáng thần thánh. Lực lượng Thần cấp cũng không xuyên qua kết giới truyền ra ngoài. Nhưng bởi vì kết giới là do ba gã Thần Tướng Cổ Duệ bố trí, bọn họ tất nhiên có thể cảm giác được Tiểu Hắc đã đạt được Thần cấp.

Tiểu Hắc đạt được Thần cấp, toàn thân từ trên xuống dưới cũng không có quá nhiều biến hóa. Có vẻ như bộ lông đẹp hơn một chút mà thôi.

- Ngươi đã là ma thú Thần cấp, chắc hẳn đã có thể nói chuyện. Nói đi. Ngươi có thể dẫn chúng ta rời khỏi nơi này hay không?

Thần Tướng Dung Diễm vội vàng hỏi. Vì để cho Tiểu Hắc có thể đạt được Thần cấp, hắn đã tiêu hao gần như tối đa lượng đan dược nào đó. Thậm chí còn sử dụng cả thần lực bản mạng của bọn họ để chế tạo thuốc, làm cho nửa năm qua bọn họ không có chút tiến bộ nào, thậm chí còn có chút thụt lùi.

- Chít... Có thể!

Tiểu Hắc thật sự lên tiếng, phát ra một giọng nói trẻ con thanh thúy.

- Có thể? Ngươi thật sự có thể dẫn chúng ta rời khỏi nơi này sao?

Liệt Phong Thần Tướng cũng vội vàng hỏi.

- Đúng vậy. Chít... Ta có thể dẫn các ngươi rời khỏi đây. Nhưng chít... Tại sao ta phải dẫn các ngươi rời khỏi đây chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.