Truyền Thuyết Naruko

Chương 45: Người về thực tại (2)




Edit: Rine

Beta: Jiang

Tô Anh cảm giác giọng nói này chính là thiên sứ, là ngọn hải đăng trong đêm, là hy vọng cuộc sống, là sáng sớm trong lành, là...

Tóm lại, vô vàn lời muốn nói đều hợp thành một câu: "Các bạn có thể giúp tôi không?"

Toàn bộ thế giới vì một câu nói này mà im lặng.

Tô Anh lặp lại: "Các bạn có thể giúp tôi không?"

Cô không dám nói lớn tiếng, sợ làm cho người bên ngoài chú ý. Cô chờ một lúc mới nghe được một giọng nói phát ra: "Cô đang nói chuyện với chúng tôi sao?"

"Đúng vậy, tôi có thể nghe thấy các bạn nói chuyện." Tô Anh xoa đầu đang ngày càng choáng váng, nói: "Tôi muốn chạy trốn, các bạn có thể chỉ đường giúp tôi không? Giúp tôi tìm một con đường để những người đó không thể đuổi theo, hoặc là thời điểm những người xấu đó đuổi tới thì nói cho tôi biết trước, có được không?"

Tô Anh hiểu rõ, đây là địa bàn của những tên bắt cóc này. Chúng nhất định sẽ biết rõ tình huống xung quanh như lòng bàn tay. Nếu cô tùy tiện chạy trốn, cho dù không bị bắt trở về thì cũng sẽ không an toàn. Dù sao trong núi này cũng vô cùng nguy hiểm, lại vào lúc đêm đông, trời càng ngày càng khuya, thời tiết càng ngày càng lạnh. Những lúc này Tô Anh cũng không biết thân thể của mình rốt cuộc đang nóng hay là lạnh.

Những cái cây đó thật lương thiện, dường như là không suy nghĩ nhiều liền lập tức đáp ứng cô, nói nhất định sẽ giúp cô! Ngoài ra, bọn nó còn nói mấy người xấu kia đã coi nơi này thành cứ điểm, Tô Anh là cô gái thứ sáu bọn hắn bắt về. Có một cô gái trước đó cũng chạy trốn vào ban đêm nhưng không cẩn thận bị ngã chết, rất đáng thương.

Tô Anh nghe được cũng rất tức giận, nói: "Chờ tôi trở về được nhất định sẽ đi tố cáo để cảnh sát bắt hết bọn hắn lại, khiến cho bọn hắn phải đền tội vì hành vi của mình!"

"Cảnh sát là thứ gì vậy? Cô nên đi tìm bộ khoái! Chính là đến nha môn đó!"

"..."

Tô Anh không kịp giải thích cho bọn họ, hiện tại những chuyện phạm tội, trái pháp luật thế này đều do cảnh sát giải quyết. Còn nha môn kia đã là chuyện của bao nhiêu năm trước, sớm không còn tồn tại nữa.

Cô nói: "Các bạn giúp tôi nhìn xem, Đao Mặt Sẹo đang làm cái gì?"

"Đang uống rượu."

"Tất cả bọn hắn sao?"

"Tất cả."

Tô Anh bắt đầu nghĩ cách làm như thế nào để đi từ trong phòng ra ngoài, căn phòng đất này chắc đã được xây từ rất nhiều năm trước. Phòng kín vuông vức, ngay cả một cái cửa sổ cũng không có, chỉ có mái ngói và xà nhà bởi vì không tu sửa đã lâu nên sụp xuống, góc tường phía trên cũng tróc ra rất nhiều bùn đất.

Chỗ này ít nhất phải cao hơn bốn mét, cô muốn bò lên trên để đi ra thì sẽ rất khó khăn. Hơn nữa trong phòng này ngoại trừ bùn cũng không có cái gì để cho cô kê chân.

Nếu có gì đó giống sợi dây thì cô có thể leo lên rồi.

Tô Anh tới kéo kéo cánh cửa đã bị khóa lại, cửa này rất chắc chắn, không hề xoay chuyển chút nào.

Cô xoa xoa gương mặt đang nóng dần lên, quần áo ướt át lạnh băng dính ở trên người, vô cùng khó chịu. Đầu cô choáng váng, hết sức kiềm chế bản thân để không bị ngất xỉu.

Đúng lúc này, giọng nói của đám cây cối đột nhiên trở nên vội vàng lên: "Tô Anh! Cô chạy mau!"

"Chạy mau chạy mau! Cái tên Mắt Tam Giác đang tới đây!"

"Đúng đúng đúng, Mắt Tam Giác mỗi lần uống say thì toàn lại đây đánh người, còn cởi quần áo các cô gái, lúc trước bọn họ đều khóc vô cùng thê thảm..."

"Cô chạy mau đi!"

Tô Anh cũng bị tiếng kinh hô dồn dập như vậy làm sợ tới mức luống cuống, huống chi ý tứ trong lời nói của bọn nó rất rõ ràng. Tên kia đến đây không có ý tốt! Cô đảo quanh một vòng, cái nơi chó má này, trống vắng đến mức ngay cả một cây gậy gỗ cũng không có! Cô thật muốn mình có cánh để bay ra ngoài!

Rắc rắc ——

Cô đã nghe được âm thanh mở khóa.

Trái tim Tô Anh đập "thình thịch", cô lập tức cuộn người lại, nằm sát vào vách tường, giấu người trong tối. Say rượu lại thêm nổi cơn sắc dục, tên này đương nhiên không thể phát hiện Tô Anh đã cởi bỏ được dây trói.

"Người đẹp bé nhỏ, ông đây tới rồi..."

Giọng nói người đàn ông cười dâm đãng làm người ta buồn nôn!

Hắn xoa xoa tay bước tới gần, khuôn mặt ngăm đen ám mùi rượu thoạt nhìn càng thêm xấu xí đáng khinh. Hắn nhìn cô gái nằm trên mặt đất, mái tóc rối tung che khuất hơn phân nửa gương mặt của cô, soi đèn pin tới, hắn vén tóc cô lên, lộ ra khuôn mặt trắng trẻo, mỹ lệ.

Hắn sờ soạng một phen: "Quả nhiên là con gái của gia đình có tiền, sờ thật mềm mại!"

Mắt Tam Giác không chờ nổi quỳ rạp trên mặt đất, chu miệng lên muốn nhào đến hôn...

Khi hắn càng dựa vào gần thì chóp mũi Tô Anh cũng ngửi được mùi rượu hôi thối càng ngày càng nặng. Cô im lặng không động đậy, đến khi cảm giác được đối phương dựa vào càng gần, buông lỏng phòng bị, cô mở choàng mắt... ngưng tụ "tâm của thực vật", đấm một quyền thật mạnh vào mặt hắn, hắn không kịp kêu lên đã ngất xỉu trên mặt đất!

Tô Anh lập tức bò dậy, nhặt miếng vải rách trên mặt đất lên nhét vào miệng hắn, lại nhặt dây thừng lúc trước trói cô nhanh chóng trói tay chân hắn lại.

Đáng tiếc Tô Anh lục soát người hắn không tìm được di động nên không cách nào liên lạc được ra bên ngoài.

"Oa! Tô Anh, cô thật là lợi hại!"

"Vừa rồi làm tôi sợ muốn chết, tôi còn tưởng rằng xong đời rồi."

"May mắn may mắn, nếu có thể dẫm chết người xấu này thì tốt rồi."

Tô Anh cảm giác thân thể của mình sắp chịu đựng không nổi, trên trán cô đều là mồ hôi. Cô không nhịn được chà xát khuôn mặt, cảm giác bị tên kia chạm vào làm cô cảm thấy ghê tởm, cô trừng lớn đôi mắt, tinh thần tập trung cao độ để chống đỡ không bị ngất xỉu.

"Hai tên ngoài kia đâu?" Cô hỏi.

"Còn đang uống rượu, không nhận ra bên này xảy ra chuyện."

Tô Anh biết mình cần phải rời đi thật nhanh, nếu bên này không có động tĩnh gì, hai tên kia không thể không tiến vào xem. Cứ tiếp tục như vậy, Tô Anh không dám bảo đảm ở trạng thái này mình còn có thể mỗi quyền đánh ngất một tên để chạy trốn.

Cô không nói hai lời cầm lấy đèn pin, thật cẩn thận đi ra khỏi cửa.

Vách tường của phòng đất này được xây khá lớn, cô thấy cách đó không xa có ánh đèn cùng với tiếng mấy người đàn ông đang uống rượu cười to. Tô Anh cẩn thận đến gần, tiến vào một gian phòng đất khác, cô phát hiện mấy gian phòng ở đây đều không có cửa sổ, cô không cách nào bò ra ngoài được.

"Bên phải, đi tới trước vài bước rồi rẽ hướng bên phải!" Một tiếng nói phát ra: "Bên kia vốn là chuồng heo với nhà vệ sinh, dựng lều thấp, cô có thể bò ra ngoài."

Tô Anh muốn đi qua ngay lập tức

Đao Mặt Sẹo bên kia đột nhiên hô to một tiếng: "Lão Tào, con mẹ nó thằng sắc quỷ đáng chết, mày đừng làm chết người!"

Tô Anh khiếp sợ! Cô dường như dừng mọi động tác ngay lập tức, dính người vào vách tường không dám nhúc nhích.

Tô Anh đợi trong chốc lát, phát hiện Đao Mặt Sẹo không có dấu hiệu muốn tới đây mà vẫn tiếp tục ăn uống, cô thở phào, càng không dám ở lâu, nín thở chạy theo hướng đám hoa chỉ.

Cô tới vị trí chuồng heo, thời điểm đang nỗ lực bò lên đầu tường. Đao Mặt Sẹo có cảm giác không đúng, ném bình rượu, vội vã chạy tới căn phòng giam giữ Tô Anh. Lúc nào lão Tào làm việc mà không phải kinh thiên động địa, hôm nay lại im ắng như vậy khẳng định có chuyện xảy ra.

Quả nhiên, hắn tới phòng đã thấy không còn cô gái vừa bắt tới lúc trước, lão Tào nằm trên mặt đất không rõ sống chết.

"Mẹ nó, con nhóc kia chạy mất rồi, mau đuổi theo cho tao!"

"Năm ngàn vạn tới tay ông đây còn bay mất, xem tao có giết chết mày không?"

Tô Anh đã lật mình qua bức tường, rơi xuống một tiếng "bịch".

Cô không dám nghĩ nhiều, muốn mở đèn pin chiếu sáng lại sợ bị bọn hắn phát hiện, chỉ có thể cố gắng mở to hai mắt chạy xuống chân núi theo hướng đám hoa chỉ.

Dường như Tô Anh có thể tưởng tượng ra hậu quả khi bị bắt trở về, nhất định sẽ rất thê thảm.

Không biết qua bao lâu, trời đã có tuyết rơi, Tô Anh cảm giác đầu của mình càng lúc càng choáng váng  đau đớn, toàn bộ thân thể đều cứng đờ.

Đột nhiên, một đoá hoa nói: "Phía trước có người."

Tô Anh lập tức dừng lại, xoay người, chạy theo một phương hướng khác.

"Đuổi theo, hắn đuổi theo hả?"

"Rõ ràng cách rất xa, làm sao tên kia phát hiện Tô Anh?"

"Ai da, thật sự đuổi theo kìa. "

"A a a a ——"

Tô Anh rất muốn nói các bạn bình tĩnh một chút, đừng nói cùng lúc. Đầu óc cô vốn đang choáng váng, kích động như vậy cô nghe không rõ đang nói gì. Chỉ là cô vẫn ý thức được có chuyện không tốt xảy ra, cảm giác được phía sau rất nguy hiểm. Chính là loại cảm giác có hơi thở ai đó ngay sau lưng, hơn nữa kẻ đó còn muốn bắt lấy cô, nghĩ đến làm lông tơ cô dựng đứng.

"Chạy mau chạy mau đi Tô Anh!"

Hơi thở kia càng ngày càng gần, dù Tô Anh chạy điên cuồng cũng không thể kéo dãn khoảng cách với hắn, có thể nói đối phương vô cùng mạnh mẽ. Giống như báo đốm vậy.

Chỉ trong thời gian chốc lát, đối phương đã xông lên, bắt lấy cánh tay của cô.

Tô Anh không để hắn kịp suy nghĩ đã vung gậy gỗ trong tay qua, chân cũng không lưu tình chút nào đá vào hạ thân hắn. Đáng tiếc đều để hắn tránh né được, cô cũng giả vờ trượt chân ngã nhào cả người, ý đồ thoát khỏi khống chế của hắn.

"Tô Anh!"

Động tác của Tô Anh chậm lại. Thanh âm này rất quen thuộc, trong bóng đêm, cô thấy người đàn ông thân hình cao lớn đứng ở trước mặt cô, cô ngửa đầu, mơ mơ hồ hồ không thấy rõ.

Trong lúc cô đang cố gắng nhìn, người đó đã cúi người, một tay ôm cô vào lồng ngực, hai người cùng ngã xuống dưới cỏ.

"Tô Anh."

"..."

Cô chớp chớp mắt, không dám tin: "Anh... Anh Triệu Vũ?"

Anh ôm cô thật chặt, không đủ chân thật, Tô Anh cảm giác mơ mơ màng màng như chính mình đang nằm mơ.

Trong lồng ngực là mùi hương thanh mát nhàn nhạt của cô gái, người anh muốn tìm đang ở trong ngực nhưng trái tim anh vẫn đập "thình thịch" như cũ, nôn nóng cùng lo lắng làm anh hoảng loạn. Bàn tay xoa gương mặt của cô, cảm giác trong tay nóng bỏng, môi đã hôn lên...

Anh vội vàng hôn lên gương mặt cùng khóe môi cô, răng khẽ cắn đôi môi mềm mại, giống như đang xác nhận. Anh hôn kịch liệt lại thô bạo, hơi thở nóng bỏng phả trên má cô, đưa lưỡi vào khoang miệng mút lấy đầu lưỡi mềm mại của cô.

Hơi thở đàn ông mạnh mẽ nháy mắt bao vây cô.

Đầu Tô Anh mơ màng, phản kháng theo bản năng nhưng lại càng khó thở hơn, bị hôn càng sâu hơn. Không cho phép cô phản kháng, anh ngửa đầu cô về phía sau, hai đôi môi lại như bóng với hình, anh xâm lược đầu lưỡi trong khoang miệng cô, sóng cuộn biển gầm!

- --

"Triệu Nhị!"

Cách đó không xa, có giọng nói truyền đến, cùng với đó là ánh sáng của đèn pin.

Tô Anh mơ mơ màng màng giãy giụa, cảm giác có người mút đầu lưỡi cô một chút, liếm hàm trên trong khoang miệng cô sau đó lui ra ngoài.

Cô thở hổn hển, ý thức càng không rõ, cảm giác thân thể mình đang bị ôm lấy. Ngón tay thô ráp vuốt ve cánh môi cô một lát, hôn ấn đường cô một cái, giọng nói khàn khàn trầm thấp ở bên tai cô nói: "Đừng sợ, không có việc gì nữa rồi."

Giọng nói đè thấp lúc nãy lại vang lên lần nữa, người đã chạy tới gần: "Triệu Nhị?"

Người đó đi tới, tiếng bước chân "sột soạt" vang lên.

Triệu Vũ ôm Tô Anh đứng lên.

Khương Triết đi theo phía sau Lâm Thành Phong cùng Đào Nhiên đến gần, cách đó không xa còn có mấy viên cảnh sát cẩn thận ẩn nấp. Khi bọn họ thấy Tô Anh trong lồng ngực Triệu Vũ thì vừa kinh ngạc lại vui mừng, Lâm Thành Phong: "Bé hoa nhài tự mình chạy trốn sao? Thật là lợi hại!"

Khương Triết đến gần Triệu Vũ, bóng đêm cũng không cách nào ngăn cản hơi thở u ám khắp người anh. Ánh đèn pin chiếu đến gương mặt cô gái, cả người cô đều đỏ hồng lên, thở dốc nhè nhẹ, đôi mắt nhắm chặt, đôi tay gắt gao nắm lấy quần áo người đàn ông, nửa tỉnh nửa mê.

Triệu Vũ ôm thật chặt cô gái nhỏ trong lồng ngực: "Lần này là tôi tìm được cô ấy trước."

Khương Triết cũng không để ý tới, anh chỉ giơ một tay xoa gương mặt hồng hồng của Tô Anh, đến gần rồi nói nhỏ: "Anh Anh, anh là A Triết."

"A Triết..."

Thân thể của cô đã vươn lại gần anh, Khương Triết lập tức ôm cô vào trong lồng ngực.

Cảnh sát lại đây dò hỏi vài câu, lại phái hai người bảo vệ bọn họ xuống núi, tinh thần Tô Anh không tốt nên cũng không thể hỏi ra cái gì. Nghĩ đến mấy tên bắt cóc kia còn ở trên núi, hiện giờ con tin đã an toàn, cảnh sát cũng không còn nhiều băn khoăn, nhất định phải bắt được bọn tội phạm về.

Rất nhanh núi rừng lại lần nữa trở về yên tĩnh.

- --

Tô Anh phát sốt, khi Khương Triết ôm cô trở lại trên xe mới phát hiện má cô đỏ bất thường, áo lông vũ cùng quần áo bên dưới tất cả đều ướt đẫm, mái tóc dài cũng ướt một nửa.

Máy sưởi trong xe đã mở hết mức, bốn người đàn ông ngồi trong xe đã nóng đến bốc hỏa, vậy mà còn phải chịu đựng.

Lâm Thành Phong lái xe, Đào Nhiên ngồi ở ghế phụ, anh quay đầu lại nhìn thoáng qua thấy Khương Triết cùng Triệu Vũ mỗi người một tay giơ một góc thảm lông, kéo ra, che khuất cảnh tượng phía sau. Tô Anh ở đằng sau thay quần áo, quần áo cô đều ướt đẫm, Khương Triết muốn thay cho cô nhưng Triệu Vũ không cho phép nên gọi một nữ cảnh sát tới hỗ trợ. Nữ cảnh sát kia vừa thấy bên này có bốn tên đàn ông thì lập tức đáp ứng, còn đi theo chăm sóc đưa Tô Anh về bệnh viện.

Lâm Thành Phong vừa quay đầu lại, quả nhiên ánh mắt của Khương Triết cùng Triệu Vũ đều nhìn về phía anh, lạnh đến mức muốn đóng băng!

Anh chớp đôi mắt, nhịn cười, chắp tay: "Thật ngại quá, làm phiền rồi."

Lâm Thành Phong cũng không an phận, muốn nhìn qua kính chiếu hậu, nháy mắt đã nghe tiếng người rống lên, dường như là đồng thanh: "Nhìn phía trước đi."

Lâm Thành Phong: "... QAQ" anh cũng không phải kẻ háo sắc.

Khương Triết và Triệu Vũ liếc nhau, nhìn nhau cười lạnh.

Đột nhiên, một chiếc áo ngực màu trắng bị đặt trên lưng ghế, tinh xảo đáng yêu lại còn có viền ren...

Khương Triết nhìn một chút liền đẩy nó trở về: "Nhìn cái gì!"

Triệu Vũ cong môi cười một tiếng: "Vậy còn cậu nhìn cái gì?"

"Hừ."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.