[Truyện Thái] Wedding - Tình Yêu Siêu Quậy

Chương 11: Chiến Đấu Thu Hoạch! Binh Doanh!




Quyền Tứ đứng thẳng tắp, nhưng ánh mắt từ trước đến giờ bình tĩnh mà tự tin vào lúc này lại có chút âm u.

“Chủ tịch, tôi sẽ bán sản nghiệp và nhà đi, để trả khoản này…”

Một cái gạt tàn đập mạnh lên người hắn. Cái gạt tàn này là chế phẩm pha lê vừa dày vừa nặng, bốn góc đều là góc vuông, nặng nề đập tới vừa vặn một góc đập trúng ngực hắn.

Quyền Tứ rên rỉ một tiếng, cơ thể lảo đảo, nhưng vẫn cố gắng đứng thẳng.

“Quyền Tứ à Quyền Tứ, anh đi theo tôi lâu như vậy, là người ở bên cạnh tôi lâu nhất đúng không? Tiền này nếu phải thanh toán thật thì anh trả hay tôi trả thì có gì khác nhau?”

Sản nghiệp của Quyền Tứ còn không phải là lão ta cho? Tiền Quyền Tứ kiếm được cũng là đi theo bên cạnh lão mà kiếm được. Hơn nữa, hắn có bán hết sản nghiệp cũng không đủ hai trăm triệu!

Đương nhiên, nói như vậy không phải là không trả hay muốn vứt bỏ người tâm phúc này, ít nhiều còn có một phần an ủi như vậy.

Mà chỉ một phần này đã khiến cho viền mắt Quyền Tứ ửng đỏ.

“Hào ca….”

Một tiếng Hào ca lâu ngày không dùng cũng khiến cho Nghê Hào bớt giận một chút.

Trên thực tế, chuyện này mặc dù cũng trách Quyền Tứ không sắp xếp tốt, đưa hai khối đá thô kia vốn dĩ nên hết sức cẩn thận bảo đảm cho Minh Thông chọn trúng mới đúng, đây là mấu chốt của vấn đề.

Nhưng thật sự mà tính cũng không thể coi là Quyền Tứ thất trách, dẫu sao, ai ngờ được Tề Tiểu Tô lại nhanh như vậy!

Người bình thường dùng đầu óc bình thường mà nghĩ, đều không thể ngờ cô lại chọn sáu khối đá thô không tới hai phút như vậy! Cho nên, đây là một chuyện không bình thường.

Nhưng bất kể như thế nào, lần này bọn họ thua rồi.

“Khoản tiền này, trả.” Trong mắt Nghê Hào xẹt qua tia lạnh lẽo, một từ “trả” này gần như là rít từ kẽ răng ra.

Nếu như lúc này Tề Tiểu Tô ở trước mặt lão, có lẽ lão sẽ rút súng mà bắn cô một phát.

Quyền Tứ cúi đầu nói: “Bây giờ mà rút ra hai trăm triệu, chỉ sợ vốn của tập đoàn bỗng chốc không được….”

Nghê Hào có chút hận rèn sắt không thành thép trừng hắn một cái, hận không thể lấy cái gì đập hắn nữa: “Tôi bảo anh rút vốn à? Tề Tiểu Tô kia không phải cũng ở thành phố D với cái lão họ Nghiêm kia sao?”

“Đúng thế.”

“Chúng ta không phải có một hạng mục ở thành phố D hay sao?”

“Hào ca, nhưng tương lai của hạng mục đó rất tốt, thành phố D bây giờ cũng phát triển vùn vụt, mảnh đất kia mà vất bỏ có phải là quá đáng tiếc không?”

Nghê Hào trừng hắn: “Vậy con mẹ nó, anh nói cho tôi biết, còn có cách gì tốt hơn à?”

Quyền Tứ im lặng.

“Cứ lấy mảnh đất kia đi, chính là vì ở thành phố D, có lẽ bọn họ mới có hứng thú. Còn nữa, phát triển ở thành phố D chưa chắc có thể tiến hành, anh đừng quên, Long Đào đối đầu với vị kia, vị kia đã có ý muốn ông đây phải phế hắn, đến lúc đó nếu như dính líu đến thành phố D, chuyện sẽ không nằm trong phạm vi mà tôi có thể khống chế nữa. Hạng mục ở thành phố D do tôi tiếp nhận nói không chừng cũng chỉ là củ khoai phỏng tay thôi, cho đi cũng tốt.”

Nghê Hào dừng một chút lại nói: “Còn nữa, tập đoàn Lập Hoa vươn tay đến thành phố K, điều tôi muốn là bọn họ thiết lập khu công nghiệp mới như vậy ở thành phố K. Tiếp theo chỉ cần Thạch Quỷ thắng lão già kia, tôi còn sợ không thu lại được hai trăm triệu chắc?”

Quyền Tứ lúc này mới lộ ra ý cười: “Quả nhiên vẫn là Hào ca anh minh.”

“Mời Thạch Quỷ qua đây, tôi phải xác nhận lại hắn có thể đánh bại Tề Tiểu Tô đó không.”

“Vâng.”

Rất nhanh, Thạch Quỷ được đưa đến.

Đây là một người đàn ông tướng mạo bình thường, khoảng hơn bốn mươi tuổi, nhưng làm người ta khiếp sợ là hắn chỉ có một mắt. Mắt trái của hắn nhìn rất đẹp, mắt phải đeo một cái mắt kính đơn màu đen, đeo dây xích màu đen, giống như cướp biển.

Hắn mặc một bộ áo lụa màu xanh thẫm, quần dài màu đen, trong tay cầm hai quả cầu gỗ nhỏ, đã chơi đến nhẵn bóng phát sáng rồi, mơ hồ có mùi gỗ thoang thoảng.

Nghê Hào rất thèm muốn đôi ngọc gỗ này, nhưng cũng không biểu hiện quá rõ ràng.

“Ngài Thạch Quỷ, thật ngại phải mời ngài qua đây, mời ngồi.”

Minh Thông đi bên cạnh người này, rõ ràng mất tinh thần.

Thạch Quỷ ngồi xuống, lạnh nhạt nói: “Ông không gọi tôi đến tôi cũng nên đến, Minh Thông học hành không đến nơi đến chốn làm hại Nghê đổng mất nhiều tiền như vậy, dù sao cũng phải để nó đến xin lỗi Nghê đổng.”

Nếu như thật sự coi lời này của hắn là thật mà nhận lời xin lỗi, vậy coi như xong rồi, tiếp theo còn phải dựa vào Thạch Quỷ.

Nghê Hào đương nhiên không dám nhận như vậy, cười cười nói: “Ngài Thạch Quỷ nói đùa rồi, chuyện này không trách được Minh Thông, Minh Thông ở dưới tình thế xấu còn biểu hiện xuất sắc như vậy, không hổ là thân truyền của ngài Thạch Quỷ. Thật sự là Nghiêm Lập Hoa và cái người tên là Tề Tiểu Tô đó quá mức gian trá xảo quyệt, không biết dùng âm chiêu gì, lại có thể lợi hại như vậy.”

Nghe thấy lão ta không chỉ không trách Minh Thông, còn khen gã một trận, sắc mặt Thạch Quỷ dễ nhìn hơn rất nhiều.

“Thầy của cô gái họ Tề đó là ai?”

“Không tra được, cho dù là có bái sư, có lẽ sư phụ của cô ta cũng là vô danh tiểu tốt.”

Thạch Quỷ gật gật đầu: “Đúng thế, tôi thật sự chưa từng nghe nói ai đấu đá lợi hại như vậy. Trận đấu đá tiếp theo vẫn tiếp tục chứ?”

“Đương nhiên tiếp tục rồi.”

“Vậy thì tốt, tôi sẽ thắng thay ông, yên tâm. Tôi đã nghe Minh Thông nói cặn kẽ quá trình vừa rồi, cô gái họ Tề đó cho dù có chút bản lĩnh, cũng tuyệt đối không phải là đối thủ của tôi.”

“Nghe được câu này của ngài Thạch Quỷ tôi yên tâm rồi.”

“Có điều, ngày mai mới chính thức đấu đá, Nghê đổng chẳng lẽ không làm gì cứ chờ ngày mai như vậy sao?” Ánh mắt Thạch Quỷ lóe lên.

Nghê Hào hiểu rõ trong lòng.

“Làm sao có thể, ngài Thạch Quỷ yên tâm, nên làm tôi vẫn sẽ làm.”

Hai người nhìn nhau cười.

Mà lúc này sau lưng Tề Tiểu Tô chợt hơi lạnh.

“Luôn cảm thấy có người đang chuẩn bị hãm hại tôi sau lưng vậy.” Cô nói với Hệ thống Tiểu Nhất.

Hệ thống Tiểu Nhất đang bận tra người chết Đỗ Tử Thăng chỗ Minh Phủ, nghe vậy đáp: “Bây giờ người muốn hại cô hẳn cũng không ít.”

Tề Tiểu Tô không biết làm sao cười khổ.

Trước kia cô thật sự không ngờ mình có một ngày sẽ chọc đến nhiều người như vậy, nhưng bây giờ chỉ có thể binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn thôi.

Bây giờ quy tắc tổ nhóm đấu đá bọn họ nghe được đã là đang làm khó bọn họ rồi.

Tất cả người đến tham gia đấu đá, chia thành ba đội, chọn ra đội trưởng, sau đó dùng ba ván để định thắng bại, ván đầu tiên chính là lấy số người của mỗi đội để định thắng bại.

Nghiêm lão vô duyên vô cớ trở thành đội trưởng đội hai, trong đội không có một ai cả, mà những người khác gần như đã họp thành đội cả rồi, Nghê Hào là đội một, trong đội có chín người, cộng thêm lão ta là mười. Đội trưởng đội ba là Hoàng Nhược Mi, em gái của Hoàng Nhược Quân, một trong những người mà Bạch Dư Tây nhắc đến với Tề Tiểu Tô, kêu cô cẩn thận,.

Hoàng Nhược Quân nuôi khá nhiều trai bao, mà lúc đó Bạch Dư Tây nói với Tề Tiểu Tô là, Hoàng Nhược Mi này thích phụ nữ, còn là phụ nữ trẻ dung mạo xinh đẹp.

Trong đội của Hoàng Nhược Mi cũng đã có tám người.

Trừ đi những người này, người đến tham gia đấu đá, còn sót lại chưa chọn đội, có lẽ cũng chỉ có những khách lẻ sàng lọc lần hai kia thôi.

Đá thô trong tay những người này trước đó cũng đã bị Tề Tiểu Tô và Minh Thông chọn một hàng rồi, còn lại có thể có ngọc sao?

Như vậy xem ra, ván đầu tiên bọn họ đã thua chắc rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.