Truyền Kỳ Ba Vị Tiểu Thư

Chương 37: Ký sinh




Đối với biến cố này trên triều đình, Ngọc Doãn vẫn luôn chú ý.

Bước vào tháng 9, tiết thu dễ chịu.

Bên ngoài thành Khai Phong cúc nở khắp núi đồi vô cùng đẹp mắt.

Mọi người đều đi ra khỏi nhà, tóc mai cắm cây hoa cúc, mang theo người nhà ra khỏi thành ngắm hoa.

Ngọc Doãn thì đứng ở trên Mưu Đà Cương, nhìn quân trại sắp xây dựng xong, trong đầu hàng nghìn hàng vạn suy nghĩ.

Hắn hiện nay đảm nhiệm chức Chỉ huy sứ binh mã Mưu Đà Cương, nhưng cũng không vất vả lắm. Việc giấy tờ đã có Trần Đông giúp hắn xử lý gọn gàng ngăn nắp, bao gồm cả sự vụ. Việc thao luyện trong quân thì có ba người Bàng Vạn Xuân, Ngưu Cao và Đổng Tiên phụ trách. Bàng Vạn Xuân tự lĩnh hai trăm Hắc Kỳ tiễn đội, Ngưu Cao và Đổng Tiên thì cũng lĩnh ba trăm binh mã. Còn lại trong 450 người thì Vương Mẫn Cầu tiếp tục đảm nhiệm giáo đầu Cung tiễn, Thâp tướng của hai trăm cung tiễn thủ; Cao Sủng và Hà Nguyên Khánh thì Thống soái năm mươi mã quân, làm thân vệ.

Cát Thanh lĩnh hai trăm tạp binh, làm Thập Tướng, hiệp trợ Trần Đông phụ trách trông coi đồ quân nhu.

Quân trại ở Mưu Đà Cương này trên thực tế là Cấm quân Tam nha thiết lập để tích trưc lương thảo đồ quân nhu. Sau khi thiết lập thì không một ai tới hỏi, ngoại trừ ngày giờ vận chuyển đồ quân nhu lương thảo đến thì gần như không có chuyện gì.

Nhưng Ngọc Doãn cũng không dám xem thường.

Nếu người Nữ Chân qua sông, chắc chắn sẽ đi qua Mưu Đà Cương đến Khai Phong.

Nơi này nhìn như thái bình nhưng một khi khai chiến nhưng lại là hung hiểm nhất.

Cho nên, sau khi hắn đến Mưu Đà Cương thì liền hạ lệnh tăng mạnh huấn luyện. Vì để duy trì khí thế của các quân sĩ, hắn tự móc tiền túi, xuất ra năm nghìn quan để khuyến khích. Năm nghìn qua này vào những năm cuối thời kỳ Bắc Tống giá trị bị giảm đi nhiều, nhưng đối với binh lính bình thường mà nói thì đó là một khoản tiền lớn. Bởi vậy, các tướng sĩ Bối Ngôi quân ngày ngày thao luyện không dám có chút buông thả.

- Nếu chỉ là thao luyện còn đỡ, nhưng thức ăn của các tướng sĩ còn phải cải thiện.

- Tiểu Ất, cũng không phải là ta keo kiệt, gần đây giá cả ở Đông Kinh tăng nhiều, tiếp tục thế này chỉ sợ không phải là cách.

Người khác lãnh binh còn được quân lương, ngươi lãnh binh còn tự mình xuất tiền ra.

Nhưng ngươi còn bao nhiêu ngân lượng chứ? Hơn một ngàn người này dù là gia tài bạc triệu, cũng sợ không chống đỡ nổi.

Trần Đông nói một hồi làm cho Ngọc Doãn không biết trả lời thế nào.

Khai Phong vốn không phải là nơi sản lượng, chủ yếu dựa vào kênh đào vận chuyển từ phía nam. Hơn nữa hiện nay nhân khẩu Khai Phong hơn triệu, giá hàng cao hơn những nơi khác rất nhiều. Từ lúc người Nữ Chân hưng binh tới nay càng khiến cho trong thành Khai Phong giá hàng tăng cao, tuy nói quan phủ có ý thức bình ổn giá nhưng vẫn không có cách nào để ngăn giá hàng không tăng lên.

So sánh với tháng 9 năm ngoái giá hàng năm nay ở Khai Phong ước chừng tăng trưởng ba thành.

Đối mặt với tình huống như này, Ngọc Doãn cũng bó tay không có biện pháp.

- Ngày mai ta đi tìm Liễu đại quan nhân để thương lượng!

Ngọc Doãn ngẫm nghĩ một chút, hạ giọng nói:

- Trong nhà hắn còn có hơn mười khuân lương thực, nếu hắn có thể giúp đỡ một ít, thì có lẽ sẽ giảm bớt được phiền toái. Đúng rồi, bên Tây Bắc có tin tức gì không?

Sau khi Ngọc Doãn quay về Đông Kinh đã lập tức tìm Liễu Thanh thảo luận việc mở ra Tây Châu thương lộ.

Hàng năm Liễu Thanh đi buôn bán ở Tây Vực, mạng lưới quan hệ khu vực Quan Tây rất rộng, nếu có thể nhờ cậy thì sẽ giảm bớt rắc rối rất nhiều. Đối với thương lộ Tây Châu như lời Ngọc Doãn, Liễu Thanh cũng rất cảm thấy hứng thú. Từ lúc Tây Châu chiến loạn tới nay, việc buôn bán của Liễu Thanh ở Tây Vực cũng theo đó mà đóng cửa, tổn thất vô số bạc. Mà nay có cơ hội mở ra lần nẵ, thân là thương nhân, y sao có thể bỏ qua? Về phần thương lộ Tây Châu là hợp pháp hay là trái pháp luật, đối với Liễu Thanh mà nói không hề quan trọng.

Quan trọng là có thể kiếm tiền!

- Chưa có tin tức quay về...Tiểu Ất, ngươi không cần nôn nóng.

Người của chúng ta mới ra đi chưa được một tháng, chắc lúc này vừa tới Tây Châu, chỉ sợ khó mà lập tức bắt được liên lạc với Tây Vực. Đợi bọn họ liên lạc được với Tây Vực, gửi tin tức về thì cũng phải đến tháng 11, tháng 12 mới có thể đến Đông Kinh.

- Tháng 11, 12...đúng rồi, ta cũng nóng lòng quá.

Ngọc Doãn cười gượng, trở về quân trại.

Không phải là hắn gấp gáp, mà là thời gian không đợi người. Tuy rằng Trần Đông đã chuẩn bị giao phong với người Nữ Chân, nhưng trong thâm tâm chưa chắc đã tin tưởng thật sự. Người Nữ Chân có thể đánh đến Khai Phong, hơn nữa Sự biến Tĩnh Khang cũng sắp đến rồi, ngay cả Trần Đông cũng không có chút cảm giác lạc quan, thì không cần phải nói đến những người khác. Ai có thể hiểu rõ hướng đi lịch sử hơn Ngọc Doãn chứ?

Mà nay tình trạng trên triều đình chỉ sợ khó mà xoay chuyển được sự biến Tĩnh Khang này.

Ngọc Doãn ngồi xuống trong quân trướng, cầm một quyển sách lên, không yên lòng lật xem.

Có đôi khi hắn thật sự muốn buông tay mặc kệ, nhân sinh trăm năm, mang theo thê tử và con gái trốn về phía nam, vậy là cũng có thể sống sót.

Nhưng bản thân hắn thật sự có tàn nhẫn quyết tâm buông tay mặc kệ được sao?

Nghĩ đến những điều này, Ngọc Doãn không còn tâm trạng tiếp tục đọc sách nữa.

Hắn đứng lên ra ngoài quân trướng dắt con Ám Kim gầy yêu, lặng lẽ ra khỏi quân trại.

Ám Kim vẫn gầy gò dù sức ăn không hề ít, thậm chí còn hơn hẳn ba vật cưỡi của Dương Tái Hưng Cao Sủng và Hà Nguyên Khánh. Nhưng nhắc tới cũng kỳ lạ, bất kể Ám Kim ăn thế nào cũng không béo lên, điều này cũng làm cho Ngọc Doãn cảm thấy kỳ quái.

Chỉ có bờm ngựa trước ngực nhìn giống như sư tử.

Dưới ánh mặt trời chiếu xuống toát lên màu vàng sáng bóng, tuy rằng không mập nhưng màu lông lại mượt tốt hơn trước rất nhiều.

Lúc trước Ngọc Doãn dẫn Ám Kim đến, nó có màu lông tro bụi, mà nay mơ hồ có màu nâu nhạt khiến không ít người tấm tắc kêu kỳ lạ.

Dù là Tề Long Đằng hiểu về ngựa cũng không rõ lai lịch của Ám Kim, chỉ nói con ngựa này dù già nhưng lại không hề kém lương câu bảo mã. Ngọc Doãn nghe xong cũng không để tâm. Với hắn mà nói Ám Kim là con ngựa tốt nhất, dù nó chậm chạp cũng không sao, nó đã từng theo hắn liên tục chiến đấu ở trên chiến trường Mạc Bắc, đại diện cho một đoạn trí nhớ của hắn, sao hắn có thể vứt bỏ Ám Kim.

Ngọc Doãn lên ngựa, cầm cương.

Xa xa, quân trong trại truyền đến âm thanh thao luyện.

Nhìn dòng nước sông chảy cuồn cuộn cách đó không xa, chân mày Ngọc Doãn dần dần giãn ra.

Mặc kệ thế nào, nếu đã vào trong cốc thì cũng phải làm một lần. Thành công cũng được, mà thất bại cũng thế, có sao cơ chứ. Nam tử hán đại trượng phu, làm kiếp này không làm kiếp sau, dù không thành anh hùng thì quyết không làm gấu chó!

Chí khí cứ nên rộng mở!

Trời còn sớm, Ngọc Doãn cũng không vội mà rút quân về doanh, liền cưỡi ngựa đi tới Ngự Doanh.

Lăng Chấn không ra ngoài, thấy Ngọc Doãn đến thì vội ra đón rất nhiệt tình. Lăng Chấn là thống chế trong Ngự Doanh, luận cấp bậc thì là cao hơn chức võ quan lục phẩm của Ngọc Doãn một bậc, tuy nhiên Ngọc Doãn thuộc Điện Tiền ti, khác biệt với Quân Khí Giam Xu Mật Viện. Ít nhất theo binh mã dưới tay mà nói, Ngự Doanh của Lăng Chấn chỉ có vài trăm người, nhưng ở Mưu Đà Cương có hơn ngàn người.

Chứ đừng nói chi là Lăng Chấn biết rõ sau lưng Ngọc Doãn còn có lực lượng rất lớn.

- Tiểu Ất đến thăm Chưởng Tâm Lôi kia?

- Ồ?

Ngọc Doãn đột nhiên nhớ ra nửa năm nay Lăng Chấn vẫn luôn chiếu theo phương thức mà hắn cung cấp để tiến hành thực nghiệm hắc hỏa dược.

Ngọc Doãn không trông cậy vào sét đánh pháo quá.

Chẳng qua trong lúc ngẫu nhiên mà nhắc đến lựu đạn đời sau, Lăng Chấn là một người si mê vũ khí đạn dược một trăm phần trăm, sau khi nghe Ngọc Doãn nói ý tưởng kia thì thề phải chế tạo ra Chưởng Tâm Lôi kia.

- Hay là thúc phụ đã có tiến triển?

Lăng Chấn lập tức hưng phấn:

- Thật sự là có chút tiến triển, nhưng không biết có đúng ý Tiểu Ất không?

Dứt lời, y đứng lên đi ra ngoài, lát sau bê một cái khay tiến vào. Lúc trước, con trai của Lăng Chấn là Lăng Uy hiệu lực ở Ngự Doanh, việc này phần lớn là Lăng Uy làm, mà nay Lăng Uy đã vào Bộ quân tư làm việc cùng Cao Nghiêu Khanh và Phong Huống, Lăng Chấn liền thiếu người tin tưởng để có thể sai phái. Loại vật phẩm như vũ khí đạn dược, y không thể giao cho người khác, cho nên đành phải tự mình vất vả, tuy nhiên khi vào trong phòng, trên mặt lại tươi cười.

- Tiểu Ất, mời xem!

Lăng Chấn đặt khay lên bàn, nhấc miếng vải đen lên.

Trên khay đặt một vật hình cầu bằng sát nhỏ màu đen hình dạng giống như bowling, có kíp nổ.

- Cái này chính là... Chưởng Tâm Lôi?

Ngọc Doãn nhìn thiết cầu có đường kính gần 10cm thì như phát mộng.

Lăng Chấn lại mất hứng:

- Tiểu Ất không tin? Vậy ta và ngươi cùng thử...

Y cầm thiết cầu, một tay kéo Ngọc Doãn ra khỏi thư phòng, hai người đi thẳng đến bãi đất trống, Lăng Chấn lấy ra một hỏa chiết tử (dụng cụ tạo lửa thô sơ), châm vào kíp nổ, kíp nổ kia cháy rất nhanh, đến khi sắp đến cuối kíp thì Lăng Chấn hét lớn một tiếng hết sức né văng ra ngoài, rồi sau đó kéo Ngọc Doãn, la to:

- Tiểu Ất, nằm xuống!

Ngọc Doãn vội vàng nằm rạp xuống đất theo Lăng Chấn.

Ngay sau đó, một tiếng nổ ầm vang lên, thiết cầu kia sau khi đáp xuống thì nổ tung, tiếng nổ kinh người.

Mặc dù khoảng cách xa nhưng Ngọc Doãn vẫn cảm nhận được sóng khí từ phía trước vọt tới. Sau một lúc lâu, hắn ngẩng đầu, đứng lên, phủi bụi bậm trên người.

Lăng Chấn thì tươi cười rạng rỡ, lôi kéo Ngọc Doãn đến đó.

Chỉ thấy kia trên đất trống bùng nổ ra một cái hố, trên mặt đất còn có sắt lá mảnh vụn, cũng có chông sát rơi lả tả trên mặt đất.

- Ta thử rồi, dù là một con trâu cũng có thể nổ cho máu thịt bầy nhầy.

Đây là Chưởng Tâm Lôi!

Đơn giản từ uy lực mà nói thì quả thật không nhỏ.

Nhưng Ngọc Doãn lại cau mày, ngồi chồm hổm trên mặt đất nhặt những mảnh sắt vỡ lên, sau một lúc lâu cười khổ nói:

- Thúc phụ, uy lực này tuy lớn nhưng lại không tiện chút nào. Vật lớn mang theo không tiện, lúc ném thì phải có lực cánh tay kinh người mới có thể ném mạnh ra ngoài được. Thể tích Chưởng Tâm Lôi này nên nhỏ hơn một chút, có thể cầm trong bàn tay, càng lợi cho việc ném mạnh xa.

Uy lực không cần phải lớn hơn, mấu chốt là tiện cho việc ném xa. Thứ đồ này nhìn lợi hại nhưng khó dùng.

Nói đây là Chưởng Tâm Lôi, Ngọc Doãn cảm thấy giống đạn pháo thì đúng hơn.

Lăng Chấn nghe xong rơi vào trầm tư.

- Tiểu Ất nói thật sự có lý. Chưởng Tâm Lôi, Chưởng Tâm Lôi, thứ này đúng là hơi lớn, không tiện lắm. Có điều muốn làm nhỏ hơn thì sợ uy lực không đủ. Như vậy đi, để ta nghĩ xem đã rồi sẽ làm ra vài cái để thử.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.