Truyền Kỳ Ba Vị Tiểu Thư

Chương 26: Tử ngọc




Cuối tháng sáu năm Tuyên Hòa thứ bảy, nắng gắt như lửa.

Trong thành Hàng Châu huyên náo, đầu Vọng Tiên Kiều có tiếng người ồn ào.

Người chen chúc, người lẫn người vô cùng náo nhiệt. Dân chúng Hàng Châu tụ tập hai bên Cầu Vọng Tiên nhìn một đội nhân mã đang hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang từ trong quân đi ra. Ngọc Doãn cưỡi Ám Kim, nhưng lại chưa đội mũ quán giáp. Hổ Xuất trường đao cắm bên hông ngựa, chuôi hổ đao dưới ánh mắt trời khúc xạ tỏa ra kỳ quang. Ở phía sau lưng hắn là hai người Hà Nguyên Khánh và Cát Thanh, mặc giáp trụ, khí vũ hiên ngang.

Hà Nguyên Khánh cưỡi một con Vương truy, trên yên ngựa treo một đôi ngân trùy Hoa Mai.

Cát Thanh thì cưỡi một con Táo hồng mã, thương lớn ngang trước người. Cao Sủng lĩnh suất năm mươi kỵ quân đi theo sát sau Ngọc Doãn, nối đuôi nhau mà ra. Xa hơn, là hai trăm cung tiễn thủ thủ hạ của Vương Mẫn Cầu, cùng với bốn trăm bộ quân do Đổng Tiên suất lĩnh.

Trần Đông và Triệu Bất Vưu suất lĩnh bốn trăm tạp binh đi sau cùng.

Tạp binh này chưa nhập danh sách, chủ yếu là sung vào làm tạp dịch.

Nhưng không thể phủ nhận, những người này sức chiến đấu không hề yếu. Triệu Bất Vưu thật sự là người có bản lĩnh, bốn trăm tạp binh được y huấn luyện nhưng lại không hề kém so với quan quân của Quan Thắng Đô Giám Hàng Châu, thậm chí mơ hồ còn có khí thế áp chế quan quân.

Cũng khó trách, tạp binh trang bị hoàn mỹ, vượt xa quan quân có thể sánh với.

Có thể nói Ngọc Doãn hao tổn hết tâm huyết vào đội binh mã này, chi dùng một món tiền khổng lồ.

Hắn đầu tư vào hơn ba vạn quan thì không nói, lại còn được Bàng Vạn Xuân đưa tới năm vạn quan, toàn bộ đầu nhập trong quân.

Tháng ba năm Tuyên Hòa thứ bảy, Thái Kinh bị Hoàng đế Huy Tông trục xuất.

Cùng tháng, mười vạn quan sinh thần cương ở bên ngoài trấn Bôn Ngưu gần Thường Châu bị tai kiếp, hơn ba trăm quân cùng với Phan Thông sứ giả của Thái Phủ đã bị diệt toàn bộ, không một ai trốn thoát. Chuyện này vào lúc ấy đã tạo thành ảnh hưởng rất lớn. Tuy nói Thái Kinh bị bãi chức, nhưng lão ta quan trường nhiều năm, vây cánh đông, cho nên Sinh thần cương bị cướp đi đã tạo thành chấn động rất lớn.

Lưỡng Chiết lộ trên dưới đều náo loạn.

Các lộ quan quân thường xuyên xuất động, truy bắt, điều tra tung tích đạo phỉ. Sinh thần cương bị cướp đi ở Thường Châu, nhưng Hàng Châu cũng bị cuốn vào trong đó. Quan Thắng cũng phụng mệnh suất bộ nhập núi Mạc Can tiêu diệt phỉ, dưới sự trợ giúp của Ngọc Doãn, ông ta thành công tìm được doanh trại Bàng Vạn Xuân, thu hoạch được quân giới đồ quân nhu vứt bỏ lại trong doanh trại, coi như là có thành tích, lập công lớn.

Bàng Vạn Xuân đã sớm đến Khai Phong, liên kết với đám người Tiếu Khôn Lăng Chấn, xử lý xong xuôi, thuận lợi ngụ lại gần Mưu Đà Cương, bên ngoài thành Khai Phong.

Sở dĩ ngụ lại Mưu Đà Cương, là bởi vì nơi này là điền trang Liễu Thanh. Bàng Vạn Xuân từ Thường Châu cướp thọ lễ,ngoại trừ đưa cho Ngọc Doãn năm vạn quan ra, còn mình mang theo năm vạn quan, dùng ba vạn quan mua một khối đất từ trong tay Liễu Thanh, xem như là có nơi sống yên. Dùng một vạn quan để làm hộ quán cho hơn hai trăm Hắc Kỳ tiễn đội dưới tay mình, thuận lợi vào Ngự Doanh, trở thành quan quân Ngự Doanh, có thể nói là thần không biết, quỷ không hay.

Cho nên, Quan Thắng đánh hạ trại Bàng gia mà không hề phí chút sức lực.

Nhưng đối với phủ Hàng Châu mà nói, trại Bàng gia giống như một xương cá mắc họng, mà nay đi về đâu không rõ, vẫn là một cái họa tâm phúc khó lường. Lý Chuyết hứng trí bừng bừng báo cáo việc này, cũng chiếm được sự tán thưởng của cấp trên.

Trong khoảng thời gian này, dường như cũng chỉ có chuyện này là khiến y sung sướng.

Lý Chuyết xem như cũng hiểu, muốn đoạt lại binh quyền của Ứng Phụng Cục, chỉ sợ cũng không quá dễ dàng.

Trong Ứng Phụng Cục, có Triệu Bất Vưu là chỗ dựa cho Ngọc Doãn, lại được sự tán thành của Quan gia, chứ đừng nói chi là, binh doanh Cầu Vọng Tiên từ trên xuống dưới đã được Ngọc Doãn nắm chặt trong tay. Lý Chuyết muốn đoạt lại binh quyền, sợ là cũng không có năng lực nữa.

Cùng với như vậy, chẳng bằng tạo quan hệ tốt với Quan Thắng.

Lúc dâng tấu về chiến tích của Quan Thắng, Lý Chuyết thật sự phải thừa nhận.

Dù sao hoa kiệu này phải có nhiều người nâng, nâng càng cao, thì tất cả mọi người mới có cơ hội.

Kết quả là, Quan Thắng đã thắng được một tòa trại trống không, thì trong tấu biểu của Lý Chuyết liền biến thành giết địch hơn một trăm người, kẻ tặc chạy trối chết, tung tích không rõ.

Quan Thắng cũng có chút xấu hổ đối với việc này.

Nhưng đây là chuyện trong quan trường, ông ta cũng không thay đổi được.

Nếu Lý Chuyết có lòng tạo quan hệ tốt với ông, Quan Thắng đương nhiên sẽ không cự tuyệt. Đồng thời, ông thông qua chuyên này, xem như để Quan Linh ngồi vững vàng vị trí Đề cử Cung tiễn thủ, sao có thể cự tuyệt thiện ý của Lý Chuyết?

Mà hết thảy việc này lại không hề liên quan đến Ngọc Doãn!

o0o

Tháng tư, thương thế của Ngọc Doãn đã khỏi hẳn.

Đồng thời bởi vì khổ luyện Bát Đoạn Cầm và Sư Tử Hống, trải qua mấy tháng điều dưỡng, không chỉ khiến sức khỏe hắn bình phục hẳn mà còn đột phá bình cảnh, bước vào tiêu chuẩn công phu tầng thứ tư khiến Ngọc Doãn vô cùng mừng rỡ. Tuy nói là vừa mới đột phá công phu tầng thứ tư, còn cần phải củng cổ, nhưng công phu tầng thứ tư này là một đạo mấu chốt, điểm quyết định. Bước qua đạo mấu chốt, điểm quyết định này, xem như Ngọc Doãn mới là một cao thủ chân chính. Mặc dù vẫn chưa đạt tiêu chuẩn tông sư, nhưng cũng không kém hơn Cao Sủng là bao.

Người gặp việc vui, tinh thần thoải mái.

Thương thế Ngọc Doãn bình phục không lâu, thương thế của Võ Tòng cũng có chuyển biến tốt đẹp.

Được An Đạo Toàn điều trị, thương thế của Võ Tòng bình phục rất nhanh. Tháng năm, đã có thể đi lại, vào tháng 6, có thể hoạt động quyền cước, luyện vài bộ công phu.Thương thế đã khôi phục được sáu bảy thành.

Trong Thủy Hử, Võ Tòng là một người đàn ông trọng tình nghĩa, thẳng thắn hào sảng.

Mà trong hiện thực, ông cũng vẫn như thế. Sau khi thương thế hồi phục, ông liền vội muốn đi Hoàn Châu.

Theo như thư mà Trương Trạch Đoan gửi tới, Lỗ Đạt đã đứng vững gót chân ở Hoàn Châu, được Tiểu Chủng tướng công coi trọng, đảm nhiệm Đô Ngu Hầu bộ quân Tấn Ninh Quân.

Đây cũng là kết quả mà Ngọc Doãn hy vọng ở Lỗ Đạt.

Vốn Chủng Sư Đạo muốn giữ Lỗ Đạt bên người.

Mà nay Tây Hạ đã không so được như trước, cho nên Chủng Sư Đạo cũng không để ý nhiều đến Tấn Ninh Quân.

Nhưng Lỗ Đạt kiên trì muốn đến Tấn Ninh Quân, cũng là xuất phát từ sự yêu quý Lỗ Đạt, Chủng Sư Đạo cuối cùng đáp ứng.

Dựa theo thiết kế của Ngọc Doãn, chỉ cần Lỗ Đạt có thể đứng vững ở Tấn Ninh Quân, coi như là khống chế được môn hộ thương lộ Tây Châu.

Lỗ Đạt cũng nhờ Trương Trạch Đoan mang hộ tin đến, nói cần nhiều người giúp đỡ.

Võ Tòng đã quyết định muốn đem mạng này cho Ngọc Doãn, để báo đáp ơn cứu mạng của Ngọc Doãn với ông. Cho nên ông không hề hỏi mục đích mở thương lộ Tây Châu của Ngọc Doãn, mà sau khi nhận được tin tức thì chủ động yêu cầu đi tới Tấn Ninh quân. Thấy không khuyên được Võ Tòng, Ngọc Doãn cũng không nói năng rườm rà. Đầu tháng sáu, Võ Tòng dẫn theo một nhà Thi Toàn từ trên xuống dưới mấy chục người trùng trùng điệp điệp lên đường đi tới Tấn Ninh Quân.

Thi Lão thái công vốn cũng không muốn rời khỏi Hàng Châu.

Nhưng dưới sự khuyên bảo của Thi Toàn cuối cùng cũng đã thay đổi chủ ý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.