Truyện Kinh Dị Ngắn

Chương 7: 7: Mạt Thế Chỉ Nghĩ Yêu Em 6




DịchHàn Phong Vũ | Anh Túc team

Hắn không nghĩ ngợi, lại theo bản năng cúi đầu ép xuống thấp hơn, tiếp theo hắn lại cảm giác sau lưng dội lên một cảm giác đau rát, theo sát đến là một sức mạnh gần như chụp vỡ hắn.

"A!"

Hạ Thiên Kỳ hét lên một tiếng thảm thiết, thân thể rơi thẳng xuống như một đầu đạn, cuối cùng nặng nề rơi trên mặt đất.

Không rõ ràng xương của mình rốt cuộc gãy mất mấy khúc, thế nhưng Hạ Thiên Kỳ thử một chút, lại phát hiện mình lúc này ngay cả bò dậy cũng không có biện pháp.

Ngay khi Hạ Thiên Kỳ kinh hoảng vô cùng, lo sợ vật tập kích hắn kia sẽ tiếp tục đuổi theo, lại thấy một bộ mặt heo vô cùng thiếu đòn đột nhiên lao tới từ một bên.

"Cậu đây là đang biểu diễn phi người trong không trung cho bọn tôi xem sao? Có điều cái tư thế rơi xuống này của cậu thật là đủ xấu xí."

Một tên mập bộ dạng thô bỉ liên tục đung đưa cái cổ trong tầm mắt Hạ Thiên Kỳ, bên cạnh hắn còn có một nữ sinh lãnh diễm đang đứng, chính là Mộc Tử Hi và Lãnh Nguyệt.

"Mẹ nó! Tôi đã thành ra như vậy rồi anh còn có thời gian nhàn rỗi nói nhảm! Không biết cái thứ quỷ kia còn ở đó hay không, mau rời khỏi chỗ này ngay!"

Mộc Tử Hi vác Hạ Thiên Kỳ trên người, cùng Lãnh Nguyệt đi tới sân bóng rỗ nằm cạnh bãi tập.

Xương cốt bị lệch trên người Hạ Thiên Kỳ bị Mộc Tử Hi va chạm, lúc này hắn chỉ có thể nhịn đau không kêu la gì, bằng không thì chắc chắn lại tránh không khỏi một phen chế nhạo của Mộc Tử Hi.

Cởi áo xuống, trên lưng Hạ Thiên Kỳ xuất hiện một vết rách kéo dài từ dưới cổ xuống tận ngang hông, vết rách rất sâu, da thịt đều bị toạc ra ngoài, từ đó chảy ra một chút nước đặc màu vàng.

"Nếu tôi nói cậu đây chính là đáng đời, không chết coi như cậu mạng lớn. Tan học còn không mau chạy ra đây, còn lằng nhà lằng nhằng."

"Người có bộ dạng giống đầu heo không có tư cách nói chuyện!"

Hạ Thiên Kỳ trừng mắt nhìn Mộc Tử Hi một cái, còn như Mộc Tử Hi thì không biết là vô tình hay cố ý, lúc đang giúp Hạ Thiên Kỳ kiểm tra vết thương còn cố tình dùng sức ấn xuống một cái.

"Ai u!"

"Sơ xuất, sơ xuất, trời tối quá không thấy rõ."

Bị Mộc Tử Hi trả thù một cái, Hạ Thiên Kỳ cũng không dám tiếp tục hắt máng nước lên cái bộ mặt đầu heo hiện tại của hắn nữa, chỉ thở dài kể khổ nói:

"Tôi vừa đột nhiên nghĩ đến một việc, cho nên tập trung tinh thần suy nghĩ quá mức nên mới không đi ra cùng học sinh khác, các người nói loại chuyện như vậy cũng không thể trách tôi đi, nếu khi ấy tôi không muốn, vậy thì cái suy nghĩ kia cũng sẽ không có."

Hạ Thiên Kỳ có chút oan ức nói xong, Mộc Tử Hi hỏi ngay:

"Cậu nghĩ tới cái gì?"

Nghe Mộc Tử Hi hỏi hắn, Hạ Thiên Kỳ lại nói cho hai người biết những suy nghĩ trước đó của hắn, nghe xong, Mộc Tử Hi cũng tương đối tán thành nói:

"Vừa nghe cậu phân tích xong thì chuyện đúng là thế này, thế nhưng cậu có dám phân tích theo chiều hướng tốt hơn hay không, sao mà càng phân tích càng gay go vậy?"

"Anh nghĩ tôi muốn sao? Có điều lúc này càng gần với cách nói kia của Lãnh thần, cái lời nguyền này vốn dĩ là không thể giải!"

"Có thể coi là vậy, chúng ta cũng không thể ngồi chờ chết chứ?"

"Vậy thì còn có thể làm sao, lời nguyền vốn là đánh loạn bắn bậy, nó muốn tấn công ai thì hoàn toàn không có bất kỳ quy tắc nào khác đáng nói."

"Có quy tắc nào đáng nói hay không tạm thời không nhắc, nhưng ít nhất thông qua chuyện này của cậu, khiến chúng ta thấy được một tia hy vọng như vậy."

Lúc này Mộc Tử Hi trở nên lạc quan, lại nghe hắn có chút tự tin nói:

"Vừa rồi cậu gặp phải tấn công của lời nguyền đúng không? Thế nhưng cậu có bị giết không? Hiển nhiên không có, phải biết vừa rồi chúng tôi vốn không vào được trường học, cậu chẳng khác nào bị vây trong hoàn cảnh tương đối phong bế còn bị đuổi giết, nhưng cho dù như vậy cậu cũng trốn thoát được.

Cái này có thể nói rõ vấn đề gì, nhìn vào sẽ thấy rất rõ ràng đi."

"Tôi cảm thấy ngoài có thể nói rõ tôi nhanh trí hơn người, quả cảm cương quyết ra, cũng không thể nói rõ cái gì."

"Còn có thể nói rõ cậu không biết xấu hổ."

Mộc Tử Hi lười tán hươu tán vượn với Hạ Thiên Kỳ, nghiêm mặt nói:

"Chúng ta không có biện pháp phá giải lời nguyền, trái lại cũng đã nói lên lời nguyền với người ở cấp bậc này như chúng ta mà nói, chính là không thể giải.

Thế nhưng không thể giải không có nghĩa tình cảnh của chúng ta trong lời nguyền là chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ, vì cậu vừa rồi chính là ví dụ rõ ràng nhất.

Có thể lời nguyền sẽ giống như đang phát động tấn công với mỗi người trong trường học, thế nhưng loại tấn công này cũng không nhất định có thể giết chết chúng ta, chỉ cần vận may của chúng ta không quá tệ, chúng ta đủ liều lĩnh, đầu óc đủ bình tĩnh, như vậy có thể có cơ hội tiếp tục chịu đựng trong lời nguyền.

Chỉ cần chúng ta có thể kiên trì ở chỗ này hai ngày, lấy lý giải của tôi với Lương Nhược Vân, cô ấy chắc chắn sẽ phá bỏ xuất hiện, chờ đến lúc đó nguy cơ của chúng ta có thể được giải trừ."

"Có vẻ như chúng ta bây giờ cũng chỉ có thể khuyên nhủ bản thân như vậy."

Hạ Thiên Kỳ nghe xong cười khổ một tiếng, mặc dù Mộc Tử Hi nói rất có lý, thế nhưng trong lòng hắn lại rất rõ ràng, tấn công của lời nguyền vốn dĩ không phải tránh được dễ dàng như vậy.

Ngẫm lại xem, nếu lúc ấy hắn lựa chọn quay mình trốn vào trong mảnh bóng tối kia, không biết sẽ xảy ra chuyện gì. Nếu lúc ấy hắn không quyết đoán trốn vào trong lớp của lầu 2, mà là một mạch chạy lên trên trốn, thì coi như hắn có thể nghĩ tới nhảy qua song cửa sổ chạy đi, nhưng có lẽ từ độ cao của bảy tám tầng lầu, lấy cái tư thế vừa rồi kia của hắn ngã xuống, nói ngã thành bánh thịt thì chắc là hơi khoa trương một chút, thế nhưng ngã chết chắc chắn chạy không thoát.

Nói vừa rồi Hạ Thiên Kỳ bị thương có nặng hay không, nói nhẹ cũng không nhẹ, vì không có sức phục hồi của ác linh thể chất, nên hắn càng cố gắng càng đau, nói không khoa trương, lúc này có người đấm hắn một cú, hắn cũng không nhấc người lên đuổi theo nổi.

"Nước thuốc phục hồi hẳn là cậu có đổi đi? Bây giờ đừng có tiết kiệm nữa, nhanh chóng uống một chai đi."

Mộc Tử Hi thấy Hạ Thiên Kỳ đau đến nghiến răng nghến lợi, còn không nỡ uống nước thuốc phục hồi, hắn cũng không khỏi khuyên một câu lắm chuyện.

Lúc này Lãnh Nguyệt cũng thu lại ánh mắt đang ngẩn ngơ nhìn bầu trời, lấy ra một chai nước thuốc phục hồi trong lồng ngực, trực tiếp ném cho Hạ Thiên Kỳ:

"Tôi còn."

Thấy Lãnh Nguyệt rộng lượng cầm một chai nước thuốc phục hồi ném cho Hạ Thiên Kỳ, Mộc Tử Hi tức khắc ở bên hâm mộ nói:

"Ai, thật ra lần trước tôi chiến đấu với bọn người Hầu Tử cũng bị nội thương cực kỳ nghiêm trọng, chỉ thiếu một chai nước thuốc hồi phục là có thể khỏi hẳn, tiếc là, thời vận không đủ, tôi chỉ có thể chịu đựng sự đau đớn này."

"Cho anh."

Không biết là muốn cho Mộc Tử Hi câm miệng, hay là thật sự tin lời nói xằng của Mộc Tử Hi, Lãnh Nguyệt lại móc ra một chai nước thuốc phục hồi trong lồng ngực, trực tiếp ném cho Mộc Tử Hi.

Mộc Tử Hi có chút mờ mịt nhận nước thuốc của Lãnh Nguyệt ném tới, tức khắc mừng rỡ nói cảm tạ:

"Cám ơn ông chủ, sau này tôi chắc chắn siêng năng làm việc."

Thấy Mộc Tử Hi vậy mà thật sự được như ý, Hạ Thiên Kỳ tức khắc khó chịu nổi dậy, lại nghe hắn nói với Lãnh Nguyệt:

"Lãnh thần, đầu heo này rõ ràng là đang lừa gạt anh, anh thật sự tin chuyện hoang đường của hắn."

"Này, ta nói Hạ Thiên Kỳ, nói người thì cũng phải lấy ra chứng cớ, đừng có vu khống tôi."

Mộc Tử Hi nghiêm trang nói.

"Ngay cả con người đơn thuần như Lãnh thần đây anh cũng nhẫn tâm lừa gạt, anh thật là quá không biết xấu hổ."

"Con mẹ nó, lẽ nào tôi phải phun một miệng máu trên mặt, cậu mới chịu tin tôi thật sự bị nội thương sao?"

Nhìn hai người cãi không ngừng, lúc này Lãnh Nguyệt đen mặt ngắt lời nói:

"Hai người các người không thể bớt nhàm chán đi sao?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.