Truyện Kinh Dị Ngắn

Chương 49: 49: Ma Quỷ Lại Hoành Hành Thiên Sư Mau Đến Đây 18




Tâm trạng của quận vương phi bây giờ đang có chút hỗn loạn. Tối nay quận vương chưa tới dùng cơm cùng bà, nghe nói khi người từ bên ngoài trở về, vừa vào phủ đã bị nhị phu nhân cho người đón ngang đường, đi tới Xuân Lê viện rồi. Xem ra tối nay sẽ ngủ lại bên đó, trong lòng tức giận không lời nào tả xiết, quận vương phi chỉ thiếu nghiến vỡ răng mà thôi. Không ngờ chưa đến canh ba, bên Xuân Lê viện đột nhiên xảy ra chuyện, quận vương bụng khó chịu, toàn thân đổ mồ hôi lạnh, không nói ra hơi, khiến nhị phu nhân sợ hãi gọi người liên tục. Chuyện quá nghiêm trọng nên nhị phu nhân không dám giấu quận vương phi, nhất thời kinh động toàn vương phủ.

Cũng may trong quận vương phủ có nuôi một vị đại phu nhiều năm nay, cách đó không xa, bắt mạch kê đơn, sau khi uống thuốc, vương gia đi đại tiện xong, tình hình mới tạm ổn. Nhưng toàn thân ông chẳng còn chút sức lực nào, bị người khiêng về thượng phòng, nằm yên bất động. Quận vương phi quên sạch nỗi tức giận vì phu quân nghỉ đêm ở chỗ người khác, nước mắt rưng rưng ngồi bên. Nhị phu nhân cũng đến, nhưng không dám lên tiếng, chỉ lặng lẽ đứng từ xa, sợ chuyện này sau cũng sẽ liên luỵ tới bản thân.

Quận vương phi hỏi nguyên nhân, đại phụ vuốt râu đáp, “Nhìn tình hình của quận vương, tỳ hư, tiêu chảy liên tục, bụng đau từng cơn, có lẽ do ăn uống không để ý, hoặc hôm nay đã ăn thứ gì đó quá lạnh dẫn đến triệu chứng này”.

Quận vương phi gọi nhị phu nhân lại, giọng đầy căm hận: “Quận vương tối nay dùng cơm ở chỗ ngươi, ăn gì trong lòng ngươi rất rõ, mau nói ra đi!”.

Nhị phu nhân vốn trong lòng kinh sợ, thầm nghĩ có lẽ quận vương phi tức giận nàng ta nên mới sai người ngấm ngầm ra tay ám hại. Nàng ta nghe lời vội nhớ lại xem quận vương đã ăn gì, rồi gọi Lục Châu tới hỏi: “Cơm tối nay là thiện phòng đưa đến, đúng không?”.

Lục Châu kia hễ thấy quận vương đến Xuân Lê viện, nhất định sẽ thay áo mới đeo trang sức đầy người. Giờ trong lúc vội vã, chưa kịp thay lại quần áo bình thường, không đợi cô ta lên tiếng, quận vương phi đã đập bàn: “Ngươi tên là gì? Ăn vận thế kia, coi mình là chủ nhân của phòng nào chắc?”.

Lục Châu sợ hãi quỳ sụp xuống, luôn miệng xin tha, nhị phu nhân bực cô ta chỉ giỏi ganh đua, nói xen vào: “Còn không mau trả lời, vương phi hỏi ngươi bữa tối nay có phải do thiện phòng mang đến không?”

“Vâng, đương nhiên là từ thiện phòng đưa tới”.

“Là những món gì, sao chủ nhân của ngươi ăn vào không sao, quận vương ăn lại xảy ra chuyện, hả?”

“Nô tỳ… giống như mọi ngày, không, không có gì khác lạ.” Lục Châu đang hoảng sợ, đã hoàn toàn quên mất tối nay thiện phòng đưa đến những món gì. Cô ta sợ người xui xẻo nhất sẽ là mình.

Nhị phu nhân vẫn còn bình tĩnh, nghĩ kỹ lại rồi đáp: “Muội nhớ ra rồi, quận vương đói bụng, khi muội sai Lục Châu đi giục cơm, vừa hay gặp người của thiện phòng đưa cơm cho thế tử, bèn lấy cho quận vương dùng trước”.

“Minh nhi? Không được nói bừa, tối nay nó không ở trong phủ, sau bữa trưa nó đã hẹn với công tử của phủ thừa tướng ra ngoài rồi, đâu cần ai đưa cơm.”

Lục Châu cuối cùng cũng nhớ ra điểm mấu chốt, bắt đầu kêu trời nói: “Chính xác không sai chút nào, đúng là như vậy, vương phi, những món ấy do nha đầu Hàm Yên của thiện phòng đưa đến, là cô ta đưa đến, xin người minh xét”.

Quận vương phi khẽ nhắm mắt lại, lòng than thầm, thế này thì phải điều tra tới thiện phòng rồi, không cần trị cho con hồ ly kia một trận, sao khiến người ta cam tâm. Bà cho gọi người của thiện phòng tới căn vặn, mới biết thức ăn Hàm Yên đưa đến cho thế tử là thực đơn mà thế tử đặt ban sáng. Nhưng không ai thông báo cho thiện phòng biết thế tử không có trong phủ, cho nên Lục Châu mới ỷ vào thân phận cao hơn một chút của mình, thấy quận vương đói bụng bèn giành dùng trước.

Quận vương ăn rất ngon miệng, tê hết cả lưỡi, đến nỗi uống cạn cả bình trà còn nóng, luôn miệng khen tay nghề của đầu bếp. Nhị phu nhân cũng biết chuyện lần trước quận vương cho triệu kiến đầu bếp, tim khẽ run, chỉ sợ vì những món này mà quận vương cao hứng lại đòi gặp quản gia của thiện phòng. Nếu Thanh Thu giống như Lục Châu, là loại hạ nhân có ý trèo cao, vừa nhìn đã rõ hết lòng dạ thế nào thì nàng ta không sợ, quận vương mặc dù đa tình, nhưng đối với a hoàn trong phủ, lại không có suy nghĩ ấy. Nhưng a hoàn Thanh Thu này, nàng ta không sao dò được tâm tư, thì không giống như người bình thường, nàng ta không muốn có người theo gót mình, thoáng cái trong vương phủ lại có tam phu nhân.

Không ngờ buổi tối lại xảy ra chuyện, còn điều tra tới tận thiện phòng, lòng vui mừng, ăn nói cũng rõ ràng hơn, nhị phu nhân trừng mắt nhìn Lục Châu bảo cô ta đứng sang một bên, chăm chú đợi xem quận vương phi sẽ xử lý như thế nào.

Thanh Thu là người cuối cùng bị gọi đến Xuân Lê viện, vừa vào trong đã thấy mấy người của thiện phòng như Hàm Yên, Ngưng Vũ, bếp trưởng đều đã ở đấy cả, lòng có chút áy náy, tự mình gây chuyện lại liên luỵ tới họ. Trên đường đi, nàng đã nghe đại a hoàn kia kể qua tình hình tối nay. Thì ra cơm không đưa được tới phòng thế tử, mà lại đưa đến chỗ cha của thế tử. Thế này thì phiền phức rồi, quận vương xảy ra chuyện, nhỏ cũng thành to, nếu là thế tử, hắn chắc chắn sẽ nghĩ rằng thực đơn của mình không được viết rõ ràng, có lẽ sẽ không đổ hết trách nhiệm cho thiện phòng. Nhưng quận vương vô tội bị liên luỵ khiến nàng thấp thỏm không yên, thầm cầu nguyện lão quản gia cũng có mặt ở đó, như vậy nàng mới bảo toàn được cái mạng của mình.

Đầu tiên nàng giả ngốc, né tránh câu hỏi của quận vương phi, sau đó đẩy hết tội lên đầu Vệ Minh: “Thật oan uổng cho nô tỳ thưa vương phi, bình thường đều do đích thân thế tử đặt thực đơn, thiện phòng chỉ nấu theo thực đơn của thế tử, không dám có ý gì khác”.

Trong lòng lại ngầm đoán xem liệu mình có bị ăn trận đòn rồi tống ra khỏi phủ không, nàng chưa tính đến việc này.

“Thanh Thu, rốt cuộc ngươi đã cho gì vào trong thức ăn?”

“Nô tỳ không có… nô tỳ…” Bộ dạng khó giải bày của nàng không phải là giả, lúc này quận vương mới yếu ớt lên tiếng, “Thôi, có lẽ Vệ Nhi lâu ngày không ở nhà, ăn uống kỳ quái, ta nhất thời không thích ứng được”.

Quận vương phi mặc dù có chút cảm kích vì chuyện này xảy ra kịp thời khiến việc quận vương ngủ lại phòng khác không thành công, nhưng cũng không muốn dễ dàng bỏ qua cho Thanh Thu. Cuối cùng bà cũng tìm được cái cớ để đuổi nàng ra khỏi phủ, không cần hao tâm tổn sức mai mối cho nàng nữa, lập tức nói: “Không được, phải điều tra cho rõ mới được, thân thể của người đáng giá ngàn vàng, ngộ nhỡ ngày nào đó lại xảy ra sơ suất, lúc ấy đã muộn rồi.

Thanh Thu kinh hãi, xem ra chuyện tối nay không lành rồi, quận vương phi rất nghiêm khắc, nàng len lén ngước mắt nhìn trong đám người, muốn tìm bóng dáng của lão tổng quản. Đáng tiếc, chỉ thấy ánh mắt tinh quái thoáng xuất hiện trong mắt của nhị phu nhân, chỉ cần thoáng nghĩ nàng cũng biết nhị phu nhân đang đắc ý điều gì. Hai người phụ nữ này mấy hôm trước còn tìm mọi cách làm mai cho nàng, xem ra hôm nay họ đều có suy nghĩ giống nhau.

Lúc này đại phu lên tiếng, hỏi kỹ nàng xem tối nay nàng đã làm những món gì cho thế tử, đương nhiên nàng nhớ rất rõ, nên kể lại chi tiết. Khi nói đến bình trà, đại phu trầm ngâm suy nghĩ, cuối cùng như nghĩ ra gì đó, hỏi: “Vậy món canh cá rau dền đỏ có cho hoa tiêu không?”

Tim Thanh Thu như thắt lại, hiểu rằng vị đại phu này có bản lĩnh, bèn gật đầu, nhị phu nhân đứng bên cạnh cũng nói theo: “Có, quận vương ăn luôn miệng bảo tê, nhưng rất thơm”.

“Thế thì đúng rồi, hoa khoản đông không thể ăn cùng với hoa tiêu, nếu không bụng sẽ khó chịu, nhưng cũng không đáng ngại lắm, vương phi đừng lo lắng quá.”

Vương phi hừ lạnh một tiếng: “Không lo? Hôm nay quận vương xảy ra chuyện thế này, lẽ nào còn không đáng ngại? Loại người tâm địa độc ác, phải lôi ra ngoài đánh vài trượng rồi đuổi khỏi vương phủ”.

Thanh Thu choáng váng, gần như sắp ngất đi, than thầm: “Tiêu đời rồi”, đành vội vàng giải thích: “Vương phi tha mạng, nô tỳ không biết hoa tiêu và hoa khoản đông kỵ nhau, thực sự là vô tình, xin vương phi bớt giận!”

Nàng chẳng qua muốn nhân cơ hội phạm lỗi nhỏ này để ra khỏi phủ thôi, ai ngờ nữ nhân khi đã nhẫn tâm, chẳng buồn để ý tới bất kỳ điều gì hết, thế này chẳng phải tự cầm đá đập chân mình ư? Nàng còn chưa thành thân, chưa xuất giá, trận đòn này cho dù không chết thì cũng mất nửa cái mạng, làm sao chịu nổi đây. Rời khỏi vương phủ mở phường đậu phụ còn phải chịu trận đòn dã man, cái giá này quả thật quá đắt.

Liêu quản gia kia chính là người từng cầu hôn nàng, bị Thanh Thu đập cho mấy cái đít nồi, ông ta sớm đã muốn báo thù nhưng lại ngại lão quản gia, nên chưa dám ra tay. Lần này được lệnh của vương phi, cần gì phải khách khí nữa, ông ta hét lớn kêu người tiến lên phía trước giữ chặt Thanh Thu.

Đúng lúc này, từ bên ngoài vọng vào một giọng nói vô cùng rõ ràng: “Dừng tay!”

Thanh Thu đang thầm than trong lòng thế sự khó lường, nàng biết hôm nay sẽ xui xẻo, nhưng không ngờ lại xui xẻo thế này. Chỉ vì tâm trạng không tốt mà muốn phát tiết một chút, không ngờ nàng đã gây ra họa lớn, những món đó sao có thể chui vào bụng quận vương cơ chứ? Thật đúng là tự làm tự chịu. Rời khỏi quận vương phủ cũng không phải việc gì khó, thế mà nàng lại làm ra những việc thế này, tự cho mình thông minh, đáng lẽ tới cứu nàng phải là lão quản gia, sao giờ lại là thế tử?

Người đứng đông chật ních ngoài thượng phòng, nghe tiếng Vệ Minh, vội nhường đường cho hắn.

Vệ Minh vừa đi dự yến tiệc về, sau bữa trưa Tống Củng cho người đưa thiệp tới, hẹn hắn đến Lâm Uyển, ở đó nhiều rượu ngon lại có mỹ nhân. Hai người trước kia quen biết nhau ở Lâm Uyển, lúc này hẹn gặp ở chỗ cũ. Vệ Minh trầm tĩnh có thừa, phong thái nhã nhặn, Tống Củng không ngừng chế nhạo hắn là vờ vịt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.