Truyện Kinh Dị Ngắn

Chương 25: 25: Lọ Lem Thời Hiện Đại 13




Đột nhiên nàng sợ run bắn cả người, cuối cùng cũng choàng tỉnh dậy.

Bên bờ tường không một bóng người, nàng thở dài, ngoài người cửa thiện phòng ra, chẳng ai dậy sớm như thế này làm gì, lúc này đang rất yên tĩnh, là thời gian tốt nhất cho giấc ngủ! Nàng an tâm chuẩn bị giở mình nằm xuống ngủ tiếp, nhưng động tác đó lập tức khựng lại – bên trái nàng, cạnh cây hoa phù dung, có một nam tử đang đứng.

Cách ăn mặc của người đó, không cần nói nàng cũng nhận ra đó là vị quận vương thế tử đại nhân trong phủ rồi.

Nàng nghĩ, cuối cùng nàng cũng đã lĩnh hội được Phan An, Tống Ngọc (7)  trong các vở kịch đẹp tới mức nào rồi.

Thanh Thu nhảy khỏi ghế, quỳ xuống hành lễ: “Bái kiến thế tử”.

“Ngươi là ai?” Giọng hắn trong trẻo, chẳng có vẻ gì giống người từng dầm mưa dãi nắng, phơi mặt ngoài sương gió nơi biên ải cả.

“Ta………tiểu nữ làm việc ở nhà bếp.” Có lẽ nàng nên xưng hô là nô tỳ? Bình thường nàng ít khi gặp mấy vị chủ nhân, thâm chí nàng còn không biết nên xưng hô như thế nào, nàng không giống mấy kẻ hầu người hạ bán thân trong phủ kia.

Vệ Minh ở biên ải đã lâu, quen dậy sớm luyện binh, trời vừa sáng hắn khó có thể ngủ tiếp được, bèn cầm lồng chim thong thả bước quanh vương phủ đã cách biệt nhiều năm.

Đột nhiên nghe thấy tiếng lao xao ở góc này, thì ra là người của thiện phòng đi mua thức ăn về. Hắn nhìn người con gái trước mặt một lượt, chiếc áo vải nàng mặc chẳng thể che đi thân hình đẹp đẽ của mình, vì thế mới nhìn qua diện mạo của nàng, đã thấy quả thật rất vừa ý.

Trong sáu năm qua, rất ít khi nhìn thấy nữ tử ở vùng núi Vong Xuyên, chứ đừng nói gì đến mĩ nữ, hắn cùng ăn cùng ngủ với tướng sĩ, nên thường được nghe kể những câu chuyện tục tĩu, nữ tữ được nhắc đến nhiều nhất. Cho dù lần hồi kinh này, khôi phục tác phong nho nhã nhưng bên trong thực đã biển chất mất rồi, chẳng ai biết được rằng, Hiền Bình vương thế tử anh tuấn, nhưng trong đầu toàn là những hình ảnh hoang dã điên cuồng.

Thấy trên đầu Thanh Thu không cài tram, mái tóc đen bống mượt được tết thả gọn gàng trên vai, vắt trước ngực, Vệ Minh khẳng định đây là một trù nương trốn việc làm biếng, nhưng không giống với đám đại a hoàn xinh đẹo như hoa trong phủ. Hắn cảm thấy rất thú vị nên không tính toán với nàng, chỉ giơ tay gọi họa mi của mình về. Đợi nó ngoan ngoãn chui vào lồng xong, hắn nhàn nhã nói: “Ngươi đang ngủ?”

Nàng không biết phải trả lời thế nào, cúi đầu ấp úng:”Tiểu nhân……..”

Thật ra nàng muốn nói là: Nếu không phải thế tử tối qua ăn uống say sưa cả đêm, thì ta cũng không cần phải trốn ở đây để ngủ bù.

Đây chẳng phải là chuyện nghiệm trọng gì, Vệ Minh không nhất định bắt Thanh Thu phải nói rõ lý do, nên khẽ cười một tiếng rồi cất bước bỏ đi.

Đợi hắn đi xa, Thanh Thu mới ngẩng đầu lên, chỉ thấy bóng lưng hắn. Người Nam Vu thương thích mặc áo xẻ bốn vạt, dây lưng thắt áo trong đều dùng loại đây kết màu sắc, thông thường hoa văn trang trí khá phức tạp, hoặ treo ngọc. Vị thế tử này sau lưng giắt một dải lụa màu xanh, mỗi lần chuyển động lại đong đưa theo bước chân của hắn, phía cuối là một miếng ngọc kỳ lân, thoắt ẩn thoắt hiện trong tay áo.

Cả buổi sáng Thanh Thu ão não vì việc này.

Buổi sáng, thiện phòng trong phủ là nơi bận rộn nhất, lồng hấp nghi ngút khói, cháo thơm trong nồi, những chiếc bánh điểm tâm, đẹp mắt tinh tế trên đĩa. Các đầu bếp bận rộn từ sớm chỉ để đợi mấy vị chủ nhân ngủ dậy là lập tức có bữa sáng dùng ngay. Quận vương và quận vương phi thích ăn cháo mạch nấu đặc, ăn với bánh rán, một ít dưa chua là xong.

Bánh bao nhân đâu trong lồng hấp làm cho tiểu thư của nhị phu nhân, khó nhất làm sao phải hâm sữa dê để không quá nóng, cũng không quá nguội, đây là đồ uống mà cô chái gái quận vương phi vô cùng yêu quý thường dùng hàng ngày. Vì muốn thực hiện theo phương châm “cần kiệm sẽ giữ được nhà” mà lão quận vương để lại, bình thường trong Hiền Bình quận vương phủ ăn uống rất đạm bạc, nhưng đơn giản tới đâu cũng không thể qua loa.

Còn nô bộc quản gia trong phủ, việc ăn uống lại do thiện phòng của tiền viện phụ trách, thiện phòng trong phủ chỉ nấu cơm cho chủ nhân.

Thanh Thu là nữ quản gia duy nhất trong phủ, chuyện lo liệu mọi việc trong bếp. Hôm nay, như thường lệ nàng bước vào bếp đúng vào khắc cuối cùng, tay và mặt đã rửa sạch, thay bộ quần áo phải mặc khi vào bếp, chậm rãi đi đến. Nhìn căn bếp gọn gàng ngăn nắp một lượt, nàng hài lòng gật đầu.

Thím béo phụ trách bữa sáng đã chuẩn bị xong bát đĩa trước mặt, đưa thực đơn cho nàng, trên thực đơn liệt ke những món mà từng người trong phủ sẽ dùng sáng nay.

Tất cả đều không có sai sót, nàng đang định nói thì bỗng ngoài cửa vang lên giọng nói the thé,”Thanh Thu có ở trong đó không?”

Thanh Thu khẽ chau mày, đây là a hoàn Lục Châu hầu hạ bên cạnh nhị thiếu phu nhân, một vị chủ nhân thích gây sự, thường kén chọn đồ ăn trong thiện phongfm sao sáng sớm đã đến thế này?

“Lục Châu cô nương, có ta.”

Lục Châu vén màn trúc bước vào của, bộ quần áo này khiến người ta chói mắt, trâm hoa trên đầu lúc lắc không ngừng. Nữ tử này tự cho mình là xinh đẹp, trong phủ chỉ có nhị phu nhân mới có thể sánh với cô ta. Ai ngờ từ sau khi Thanh thu vào quận vương phủ, danh tiếng còn trội hơn cả cô ta, khiến Lục Châu thường coi  Thanh Thu là cái gai trong mắt. Cô ta rất xem thường nàng, cũng phải, ai bảo Thanh Thu tuổi hơi lớn, sinh ra lại còn thấp hơn cô ta một cái đầu.

Cô ta là địa a hoàn trong phủ, lúc nào cũng tự cho mình cao hơn người khác một bậc nên chẳng buồn liếc mắt tới những người xung quanh, chỉ nhìn Thanh Thu dặn: “Cô ở đây thì tốt rồi, nhị phu nhân hôm nay muốn ăn canh ếch, phiền cô vất vả đích thân làm một tố”.

“Việc này…..” Thanh Thu nhất thời có chút bối rối, gần đây thế tử tiêu tốn khá nhiều, nhị phu nhân cũng tới góp vui, mà thôi mặc kệ, tiền của vương phủ cũng chẳng phải của nàng, ai thích tiêu thì tiêu.

Chỉ là một chút do dự khiến Lục Châu không vui, “Quan gia có gì khó nghĩ? Phải biết rằng tối qua quận vương nghỉ ở Xuân Lệ viện, cổ họng nhị phu nhân đến giờ vẫn hơi khản, ta đang định nói bỏ dưa chưa trong bữa sáng đi, thay bằng lưỡi vịt ngâm hay ức gà thái sợi mới tốt”.

Cô ta nói tới đây, động tác của mọi người trong phòng bếp đều như dừng lại, chỉ có tiếng nồi nóng sôi sùng sục. Trên mặt lão Hồ chuyên phụ trách chẻ củi gánh nước và hai đầu bếp nam không hẹn mà cùng để lộ ra nụ cười cổ quái, mấy a hoàn đứng phụ bếp cũng xấu hổ đỏ bừng mặt, không khí đột nhiên trở nên quái dị.

Thanh Thu không biết là giận hay buồn cười, mặt lạnh tanh nói: “Không phải có gì khó, chỉ là ếch trong nhà bếp hai hôm nay đã dùng hết, giờ phải đi mua, về phải hầm thêm hai canh giờ nữa mới dùng được. Sợ làm lỡ giờ cơm của nhị phu nhân, muốn nhờ Lục Châu cô nương thay thiện phòng bẩm lại với nhị phu nhân một tiếng, có được không?”

Lục Châu chăm chú nhìn nàng mấy cái, rồi mới nói: “Thế cũng không hề gì, chỉ cần đừng tới tận tối mới bưng canh lên là được”.

Đợi cô ta hài lòng mang hai bữa sáng đòi đổi lại lưỡi vịt ngâm và ức gà thái sợi rời đi, thím béo lập tức thì thầm to nhỏ với mấy bà mới đến: “Nhìn thấy chưa hả, sau mỗi lần quận vương nghỉ đêm tại Xuân Lệ viện, Lục Châu chắc chắn sẽ đến, thanh quản của nhị phu nhân vì sao lại yếu thế”.

Có tiểu nha đầu nghe xong không hiểu chuyện cứ muốn hỏi cho rõ: “Từ lâu đã nghe các thím nói chuyện này rồi, rốt cuộc cổ họng của nhị thiếu phu nhân thì liên quan gì đến việc quận vương gia nghỉ tại Xuân Lệ viện?  Là hát kịch cho quận vương nghe sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.