Truyện Kinh Dị Ngắn

Chương 21: 21: Lọ Lem Thời Hiện Đại 9




Sáng sớm hôm sau tại Ai Cập đội quân đi thám thính tình hình bắt đầu xuất phát, 30 người chia ra làm 7 nhóm đi thám thính những quốc gia riêng, bao gồm: Assyria, Li-Bi, Hittite, La Mã, Ấn Độ, Aksumite và cuối cùng là một đất nước khá xa xôi Minoa.

Trong đám người đi tới Assyria có Awr làm đội trưởng, bởi đất nước này gần với Ai Cập lại có thể liên minh với Hittite nên cần được đề phòng cẩn thận, những mật viên sẽ giả danh làm sứ thần hoặc thương buôn để dễ dàng thăm dò được tình hình.

Sau khoảng gần 2 ngày cuối cùng đoàn mật vụ đã tới được biên giới Ai Cập và các đất nước khác nên họ chia nhau ra, họ cũng thầm tạo ra một ám hiệu mà chỉ có bọn họ mới có thể hiểu được để phòng trường hợp xấu xảy ra, Awr cùng ba mật vụ khác tiếp tục đi về phía đông bắc hướng kinh thành Assur mà đi.

Sau hai ngày cưỡi trên lưng lạc đà không nghỉ ngơi, cuối cùng Awr đã tới được kinh thành Assur vĩ đại, anh và những đồng nghiệp của mình cũng bị độ hùng vĩ của 3 lá khiên chắn kia làm kinh ngạc, nhờ vào giấy thông hành của thương buôn anh cùng ba người kia được cho vào bên trong bước tường thứ nhất, sau đó bọn anh nhanh chóng đi vào bước tường thứ hai cũng chính là thủ đô Assur, hoàng cung Assyria đã ở trước mắt, nhưng vì đã chiều tối nên không thể ra vào hoàng cung được nữa, vì thế Awr và 3 người kia phải thuê một phòng trọ để nghỉ ngơi, chờ khi nửa đêm lúc hoàng cung đổi ca trực thì đột nhập vào bên trong.

Bên trong hoàng cung Assyria, Tịch Dao đang chăm cứu cho hoàng hậu của nước này một lần cuối cùng, lấy xong các cây kim xuống nàng đứng dậy giọng nói cung kính.

"Hoàng hậu, đây là lần cuối rồi, độc gần như đã được giải hết toàn bộ, sức khỏe của người cũng đã khỏe lại, ăn uống đi lại cũng đã tốt hơn rất nhiều, nhiệm vụ của thần tới đây là hết."

Yuria ngồi dậy, cô nắm lấy tay của Tịch Dao hết lòng cảm tạ.

"Thời gian qua nếu không có muội chắc chắn ta đã không vượt qua nổi, ta biết lấy gì để cảm ơn mối ân tình này đây?"

Tịch Dao cười nhẹ lắc đầu.

"Không cần hoàng hậu phải trả ân tình này, trước kia khi mới bắt đầu chữa trị cho người, thần và bệ hạ đã lập ra một vụ cá cược, giờ đây vụ cá cược này thần thắng, chỉ mong bệ hạ có thể giữ lời hứa lúc trước là được rồi."

Yuria cũng đã từng nghe Cazari nhắc về vụ cá cược này của hai người họ, chỉ là cả hai không biết rốt cuộc thứ mà nàng muốn là thứ gì.

"Vậy thứ mà muội muốn là thứ gì?"

"Sau này thần sẽ nói, hoàng hậu người cứ yên tâm thần sẽ không đòi hỏi thứ gì quá đáng lắm đâu ạ, trời đã khuya, thần xin được cáo lui."

Lời nói của Tịch Dao vừa dứt từ ngoài cửa đã xuất hiện hình bóng của Cazari, hắn vừa bước vào trong thì nàng cáo lui để lại không gian cho phu thê nhà họ, Tịch Dao ra ngoài ngắm kinh thành Assur đã gần như chìm vào trong giấc ngủ kia mà nàng khẽ buồn bã nhớ về kinh thành Memphis của nàng.

Nàng thật sự rất nhớ Ai Cập thân thương, nhớ từng tiếng cười nói của lũ trẻ, nhớ giọng rao bán hàng của những phiên họp chợ, nàng nhớ giọng nói trầm ngâm hiền từ của tể tướng Seti, nhớ những lời khuyên bảo như mẹ hiền của nữ quan Raery, nàng nhớ những lần chơi đùa của Qaey, Reave và Adead, nhớ những lời dạy dỗ có phần khắc khe của Awr khi thấy Qaey, Reave nghịch dại và nàng nhớ những lần cùng Merity tranh cãi, nhớ hình bóng nổi giận trông thật đáng yêu của anh, không biết từ bao giờ trên khuôn mặt của nàng đả xuất hiện hai hàng nước mắt, nàng nhớ tất cả mọi người.

Awr đứng đợi một lúc lâu, cuối cùng cũng đợi được những binh lính Assyria thay ca trực, anh và đồng bọn nhanh chóng trà trộn vào bên trong, cuối cùng lại may mắn mà thoát được ánh mắt của bọn binh sĩ, bốn người đi vào bên trong cung điện, lại không quen đường nên đi lạc mất, vòng vòng một lúc bằng một cách vi diệu nào đó lại đi lạc vào hậu cung, đang không biết tìm lối ra như thế nào thì lại bị một nhóm binh sĩ nhìn thấy, tên binh sĩ kia hét toán lên.

"Kẻ nào đang ở đó?"

Awr cùng ba người kia nhanh chóng núp vào một bụi cây, còn đám binh sĩ kia thì nhanh chóng báo tin và bắt đầu đi tìm kiếm, bỗng họ thấy có một bóng người đang bước đi trên hành lan, mà hành lan này lại có thể nhìn thấy được bọn họ, vì thế Awr lập tức phóng lại phía sau lưng người đó dùng tay giữ chặt người đó lại rồi tính dùng tay đánh vào huyệt để cô nàng ngất đi, không ngờ nữ nhân kia lại vật ngã được Awr xuống sàn một cách gọn lẹ, Awr ngã xuống đất nhìn người kia, nữ nhân kia cũng nhìn Awr chứ không la hét gì hết, rồi bỗng cô nàng kia kinh ngạt tới mức không tin vào mắt của mình.

"A.. Awr... sao anh lại ở đây?"

Awr nhìn nữ nhân kia, tuy da hơi đen khuôn mặt lại không giống lắm, nhưng giọng nói này... chẳng lẽ nào là...

"Hoàng...hoàng phi có phải là người không? Làm sao mà người lại ở đây?"

Tịch Dao và cả Awr không thể tin được họ lại có thể gặp lại nhau ở nơi này, những người đi cùng Awr nghe thấy anh ta nói vậy, hết sức kinh ngạt họ không thể ngờ lại gặp được hoàng phi ở đây, Awr đứng dậy quỳ một chân xuống đất giọng nói anh như nghẹn lại.

"Ơn trời đúng là hoàng phi đây rồi đúng là người thật rồi, chúng thần cứ tưởng rằng người đã chết, không ngờ người vẫn còn sống, thần đã từng tin rằng người còn sống mà."

Tịch Dao cũng bị cảm động, nàng không tin vào mắt và tai của mình nữa, nàng đã gặp lại được Awr - cận vệ thân cận nhất của mình, Tịch Dao lau đi nước mắt đỡ Awr đứng dậy, nàng đã nghe được tiếng bước chân vội vã của các binh lính đã tiến tới rất gần, nên liền hối thúc.

"Nhìn cái bộ dạng này của các anh, chắc là lén lút đột nhập vào đây đúng không? Được rồi hãy nhanh đi theo ta."

Cả bọn nhanh chóng rời khỏi nơi đó, đi núp vào trong một cầu thang của một tòa điện nhỏ, Awr ngó ra kiểm tra tình hình rồi thở phào nhẹ nhỏm, đám binh sĩ đã đi qua, Tịch Dao trở lại vấn đề hỏi bọn họ.

"Có một số chuyện sau này ta sẽ nói sau, bây giờ hãy nói cho ta biết mọi người làm gì ở đây thế này?"

Bọn họ những người ở đây đều vui mừng vì biết nàng vẫn còn sống và bình an, Awr liền kể về nhiệm vụ của mình cho nàng nghe, Tịch Dao mỉm cười trả lời.

"Các ngươi yên tâm, hiện tại Assyria này vẫn chưa có âm mưu tấn công Ai Cập đâu, giờ này cũng đã không còn sớm nữa, ta sẽ chỉ chỗ để mọi người ngủ tạm đêm nay, sáng ngày mai hãy về thông báo cho Merity là ta vẫn còn sống và sống rất ổn."

"Vâng, chúng thần xin nhận mệnh lệnh của người."

Đám người của Awr được nàng bố trí ở lại chuồng ngựa trong cung, tuy hơi hôi một chút nhưng ấm áp và rất an toàn.

Trời sáng Tịch Dao liền ra ngoài chuồng ngựa gọi họ dậy, cả bọn được Tịch Dao chỉ đường và cách để rời khỏi hoàng cung, nhưng khi đi gần tới cổng hoàng cung bỗng Awr dừng lại.

"Ta sẽ không đi nữa đâu, ba người các ngươi hãy quay về thông báo tình hình đi, ta sẽ ở lại đây bảo vệ cho hoàng phi."

Ba người kia nhìn nhau, rồi lại nhìn Awr bọn họ gật đầu đáp.

"Cũng phải thôi, huynh dù gì cũng là cận vệ của hoàng phi, anh ở lại nơi này bọn tôi cũng an tâm phần nào, yên tâm đi bọn tôi sẽ nhanh chóng gửi tin tức về cho pharaoh."

Awr cảm thấy rất vui vì những người này hiểu được những gì mà anh muốn nói, Awr tiễn bọn họ ra ngoài hoàng cung, rời anh giả trang thành một binh sĩ trở về lại trong hậu cung, Tịch Dao thấy Awr trở lại nàng khó hiểu kéo anh lại một chỗ vắng người hỏi rõ.

"Tại sao anh lại ở lại đây?"

Awr gãi gãi cái đầu, hơi bối rối nói nhỏ.

"Thần... muốn ở lại đây để bảo vệ cho người, hoàng phi người không giận đấy chứ?"

Tịch Dao thở dài, nàng có thể cảm nhận được tình cảm mà Awr dành cho mình, nàng liền phân rõ trắng đen.

"Anh... thật là, ta nói cho anh biết, ta chỉ coi anh là cận vệ của mình, chỉ coi anh như bạn thân, ca ca thôi, anh tốt nhất nên sớm buôn bỏ chấp niệm đi thì hơn."

Awr kinh ngạc không thể ngờ anh lại biểu lộ nó ra rõ ràng như vậy, quả thật anh cũng cảm thấy mình khá là thích Tịch Dao nhưng khi bị nàng chối từ như thế, anh lại không cảm thấy đau khổ mà ngược lại là vô cùng nhẹ nhỏm trong lòng, có lẽ tình cảm này chỉ đơn giản là lòng ngưỡng mộ mà thôi.

"Vâng hoàng phi thần biết rõ chứ, chỉ mong hoàng phi vẫn tính nhiệm thần sau những việc đã xảy ra."

Tịch Dao biết rằng anh vẫn còn rất buồn vì những việc kia, Tịch Dao cười vỗ vai kính lệ tinh thần cho anh.

"Đương nhiên vẫn còn tín nhiệm chứ, anh dù gì cũng là cận vệ do đích thân ta chọn lựa mà, được rồi từ hôm nay anh hãy giữ luôn chức vị quân lính này của mình đi, ta sẽ lựa cách để cho anh thông quan."

- --------

Chớp mắt đã hai ngày trôi qua, ba người mật vụ từ Assyria đã quay trở về hoàng cung, họ nhanh chóng đi tìm Merity ở trong cung, muốn kể về chuyện đã gặp được nàng ở Assyria cho hắn, nghe nữ quan Raery nói Merity đang ở nội cung làm việc, bọn họ liền chạy tới đó, Merity đang cầm mấy tờ văn bản, thấy họ vào anh liếc sơ qua lạnh nhạt hỏi.

"Nghe ngóng tình hình thế nào rồi? Sao đi 4 người mà còn lại có 3 người vậy?"

Một trong số ba người lên tiếng.

"Bẩm pharaoh, chúng thần đã tìm được hoàng phi rồi ạ."

Merity nghe thế "Ờ" một cái, rồi anh nghĩ lại những gì họ vừa nói, tay của anh đập mạnh xuống bàn hỏi lại.

"Ngươi nói cái gì? Nói lại cho ta nghe xem."

Người mật vụ lại lên tiếng đáp.

"Bẩm chuyện là chúng thần vô tình tìm được hoàng phi ở hoàng cung Assyria, Awr đã chính thức sát nhận sự thật, hiện giờ anh ta đang ở nơi đó để bảo vệ cho hoàng phi, còn chúng thần thì lặn lội ngày đêm đem tin mừng này về cho người đây."

- -----Lời Tác Giả-------

Chỗ Miêu có bão, sợ sẽ mất điện một thời gian, nên xin được đình chỉ truyện nửa tháng, nếu tai qua nạn khỏi không bị thiệt hại gì, không cúp điện thì truyện vẫn ra như thường lệ vào thứ 6, còn nếu thứ 6 mà mình không đăng truyện hay tin tức gì hết, nghĩa là chỗ Miêu đã cúp điện rồi nha.

Mình đã đọc qua hết các bình luận của các bạn, biết rằng những bình luận đôi lúc cũng quá hoa mĩ, nhưng mình tin trong số các từ ngữ kia, ít nhất có vài từ là thật lòng, mình biết đôi khi các bạn viết bình luận như thế chỉ để kính lệ tinh thần cho mình, mình vô cùng cảm kích.

Tại đây mình nói luôn: Mình là người rất tin tưởng lời nói, sống vô cùng nội tâm, cảm xúc đôi khi rất hỗn loạn, mình càng không phải là thánh nhân nên không thể nào vừa ý hết tất cả độc giả được.

Mình chỉ muốn viết cho xong truyện của mình, các bạn muốn nói sao cũng được, hay cũng được, dỡ cũng xong, ăn cắp cũng tốt, bởi mình quá mệt để ngồi đọc các vụ cãi nhau quá rồi OK chứ, sau này đừng nói "Sao Miêu không trả lời bình luận nhé" bởi chương trình trả lời bình luận tới đây là kết thúc, xin chào và không hẹn gặp lại.

Các Tiểu Miêu cũng đừng tranh cãi làm gì nữa, như mình đã nói mình đã cảm thấy quá mệt mỏi rồi, các bạn yêu mến mình thì vẫn đọc và theo dõi ủng hộ truyện là được, chứ đừng cmt "hoa mĩ" làm gì nữa, còn nếu bạn có lời muốn góp ý thì vẫn cứ việc mình vẫn sẽ đọc, còn nếu bạn cảm thấy truyện bình thường quá, dỡ quá thì ok mình xin được tạm biệt và không tiễn bạn đâu. (Mỗi chương truyện mình sẽ luôn có góc tâm sự nhỏ này, để mình có thể gửi lại những lời mà mình muốn nói với các bạn, Iu các bạn rất nhiều)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.