Truyện Kinh Dị Ngắn

Chương 18: 18: Lọ Lem Thời Hiện Đại 6




Còn lại những chữ cuối Sở Niệm không nhẫn tâm nói ra, cô cũng chỉ muốn cho mối quan hệ giữa mình và Tô Lực thuần tịnh một chút, từ đầu đến cuối đều không muốn thương tổn hắn chút nào.

Biết mơ hồ một chút sẽ bớt khổ sở, nhưng mà thời gian trôi qua đối với Tô Lực có lẽ sẽ càng ngày càng không tốt!

Dao sắc chặt đay rối, một lần đau thật đau, về sau hắn cũng sẽ chính mình hết hy vọng đi?

Tô Lực đứng cạnh cô, sắc mặt có chút tái nhợt, hắn vẫn luôn cho rằng chỉ cần không sự kiện vào ngày lập trường đó thì người đàn ông đứng bên Sở Niệm có lẽ sẽ là hắn.

Trong lòng hắn, chấp niệm cố chấp duy nhất, hiện tại bị dễ dàng tan vỡ, Tô Lực đột nhiên cảm thấy, quá mức thành thật tựa hồ cũng không phải một chuyện tốt.

Nắm chặt tay, những ngón tay đâm vào lòng bàn tay có chút đau, Tô Lực ném đi chút tự tôn cuối cùng, nhìn vào hai mắt Sở Niệm, từng chữ một hỏi cô: “Anh chỉ muốn biết, từ trước tới giờ em có từng để anh vào lòng không?”

“Có, nhưng mà chỉ là một người bạn của em mà thôi.”

Lần đầu tiên gặp Tô Lực là vì chuyện của Bạch Oánh, cô bị liên lụy phải vào cục cảnh sát. Rồi Tiểu Hắc xuất hiện, cũng giúp cô phần nào nhận thức hắn.

Cùng là người ghét ác như thù, cùng là người cố chấp khó khuyên, chính lần ở quán café đó Sở Niệm đã coi hắn như bạn tốt.

Có đôi khi Tô Lực sẽ thực kịp thời giúp mình giải vây lúc náo loạn ngõ nhỏ ngày đó; còn có lần hắn từ nước ngoài xa xôi hỗ trợ.

Khi cô biết rõ hắn có mục đích khác nên mới tiếp cận mình, trong lòng Sở Niệm thực sự có chút cảm giác bị phản bội. Không phải vì tình yêu, mà vì cô thật sự coi hắn là người bạn tốt có thể tin tưởng được.

Thời gian luôn có cách của nó xóa nhòa mọi thứ, hơn nửa năm qua, Tô Lực… anh cũng nên dừng ở đây.

Mảnh vụn cuối cùng trong lòng rơi xuống, Tô Lực toàn thân vô lực, phải dựa vào xe mới có thể chống trụ đứng vững.

Hắn cũng không rõ vì sao chấp niệm của hắn với Sở Niệm lại sâu đến vậy, giống như lúc hắn còn bên Mỹ, cảm thấy rằng thời gian càng trôi qua, lại càng làm cho hắn hãm sâu hơn trong đoạn tình cảm này.

Hiện tại nói ra hết cũng tốt, thẳng thắn như vậy làm hắn mất hết hy vọng cũng được.

Đôi tay buông thõng nắm chặt hai bên, Tô Lực giật giật đôi môi, đến cuối cùng cũng nói không nên lời.

Hai người cứ như vậy không tiếng động đứng hơn mười phút, Sở Niệm thở dài, cô thừa nhận mình vẫn cứ mềm lòng.

Cố gắng cho mình rắn rỏi hơn một chút nhưng dường như vẫn còn kém xa mục tiêu rất xa.

Cô hít sâu một hơi, rồi nhìn xuống cổ tay và nói với Tô Lực: “Cũng trễ rồi, nếu không có gì nữa thì em đi trước đây.”

“Anh đưa em về.”

“Không cần.”

Nhìn thấy Sở Niệm đưa tay bắt xe, Tô Lực cũng không hiểu sao lại đột nhiên nắm chặt lấy tay cô. Không hề đoán trước được bị hắn kéo vào trong lồng ngực, Sở Niệm chưa kịp mở miệng, môi đã bị một đôi môi khác phủ lên.

“Anh…ưm…”

Đầu lưỡi đầy bá chiếm xông thẳng vào trong miệng cô, làm Sở Niệm cả kinh, không nghĩ nhiều nhấc chân dẫm lên chân hắn.

Đẩy phắt Tô Lực ra, ấn đường Sở Niệm cau tít thành hình chữ xuyên川.

“Tô Lực, anh thật quá đáng!”

Trước kia khi tiễn hắn ở sân bay cô cũng chỉ cho phép hắn ôm hờ mình. Chuyện hôn môi như hôm nay không chỉ làm cho Sở Niệm chán ghét hắn mà còn làm cho cô có cảm giác có lỗi với Thương Sùng.

Tô Lực ngược lại cười, từng tiếng cười nghe tựa bình thường nhưng lại mang theo bi thương mà chỉ có hắn có thể hiểu được.

Trên mặt hắn có hai biểu cảm bất đồng. Bi thương, thậm chí có chút tuyệt vọng. Bao nỗi bất cam lại đổi lấy ba chữ, không phải em yêu anh, mà là thật quá đáng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.