Truyện Kinh Dị Ngắn

Chương 14: 14: Lọ Lem Thời Hiện Đại 2




Edit: windy

Tổ kịch đang khẩn trương căng vải bạt ra, mà ở nước Y không xa, một âm mưu lặng yên hình thành.

“Nhạc Thiên, bộ này của tôi thế nào?”

Archibald mặc tây trang màu đen lắc lư trước mặt Tô Nhạc Thiên.

“Không tồi.”

“Vậy là bộ này vậy, ài, Sakura sao lại lâu như vậy?”

Đang nói còn chưa dứt, cửa phòng thay đồ liền bị mở ra.

Váy dài màu hồng kéo đất, nửa tóc dài được buộc lên, tóc rơi lạc ở trên trán, lắc lư theo bước chân.

“Tôi biết cô sẽ mặc bộ này mà!”

Ở chung với nhau nhiều năm, sớm đã hiểu rõ sở thích của đối phương.

Sakura liếc xéo anh ta, “Anh cũng vậy thôi, sẽ chọn bộ đồ như vậy.”

“Nói người nào giống vậy, cô cái đồ hoa khổng tước!”

“Nói anh đó, huống hồ tôi đây sao gọi là hoa, đây rõ ràng là quyến rũ! Đồ ngốc!”

“Lại còn quyến rũ, chúng ta phải đi nói chuyện làm ăn, cô cho là đi quyến rũ kẻ ngốc hả!”

“A, nói chuyện làm ăn thì không được mặc như này sao, ai quy định? Nhưng tôi ngược lại cảm thấy anh mà mặc bộ đồ này, nhất định cực kì thích.”

Trang điểm mang theo chút trầm ổn, khóe môi nhếch lên nụ cười xấu xa, ánh mắt lại là sâu không lường được, mâu thuẫn như thế, người phụ nữ độc ác kia sao có thể không động tâm.

Archibald cũng biết cô đang nói tới ai, bộ tây trang vừa vặn liền cảm thấy mặc không thoải mái.

“Không được, lão tử muốn đổi đồ!”

Khóe miệng Tô Nhạc Thiên mang theo ý cười, nhìn đồng hồ, nhắc nhở: “Đã không còn thời gian rồi.”

Sakura cười sáng lạn, tiến lên túm cổ Archibald đi ra xe, vừa đi còn có thể nghe được lời bọn họ nói chuyện.

“Cái người này, nhanh thả tôi ra!”

“Đến nơi liền bỏ xuống.”

“Ầm.”

“Sakura, cô cố ý!”

“Không phải anh bảo tôi bỏ xuống sao?”

“Vậy cô phải nói với tôi trước một tiếng chứ?”

“Thật buồn cười, vì sao tôi phải nói với anh trước một tiếng?”

“Tôi không đi!”

“Được, lời này nói với Kellen đi.” Cô cũng không muốn ở cùng với cái người này.

“Tôi, tôi lên xe trước!”

Khí thế không đủ, nhát như chuột, a, anh ta thật có tiền đồ.

Sakura châm biếm cười một tiếng, nâng váy lên ngồi vào xe.

Chiếc xe đen chậm rãi rời đi, Tô Nhạc Thiên thu rời ánh mắt.

“Bọn họ tới đó?”

Đầu cầu thang, bóng dáng Mặc Dận đột nhiên xuất hiện.

“Ừ, bọn họ tới đó.” Tạm dừng lại, hỏi tiếp: “Mặc thiếu, vì sao anh lại giữ tôi lại?”

Cậu là người của gia tộc Franklin, lúc trước đến Hoa Hạ cũng vì anh, hiện giờ trở mặt với cha, chuyện thân phận bởi vậy mà thay đổi.

“Bởi vì bên cạnh tôi cũng chỉ có cậu là người quen thuộc nhất trong gia tộc kia.”

Nhàn nhạt nói một câu, lại khiến cho Tô Nhạc Thiên nhăn mày.

“Mặc thiếu, anh cũng là người của gia tộc.”

Mặc Dận xoay người, môi mỏng phun ra ba chữ: “Tôi không phải.”

Tô Nhạc Thiên cũng không hỏi nữa, nhìn bóng dáng lên lầu, trong lòng không ngừng đấu tranh.

Cậu rất muốn nghi ngờ lời Mặc Dận nói, nhưng giọng nói nhỏ trong lòng lại nói với chính mình rằng, lời anh nói chính là thật, nếu như là như vậy, vậy phương hướng điều tra nhiều năm của bọn họ không phải là sai rồi sao? Vậy Thiếu chủ thật sự là ai...

Cậu không biết, phương hướng điều tra của bọn họ không sai, chỉ là giới tính sai.

Mặc Dận trở lại phòng lẳng lặng đứng ở trước cửa sổ, nhìn toàn bộ bên ngoài xuyên qua bức màn.

Hạ tầm mắt xuống, có cây hòe cao cao đứng ở đó, lá cây theo gió kêu sào sạt, thân cây thô kệch, mơ hồ lộ ra một mảnh vải dệt.

Có người theo dõi anh, mà còn không phải là người của Abigail.

Là ai?

Anh bình tĩnh đem người có khả năng suy xét một lần, sau cùng vẫn không thu hoạch được gì.

Người phía sau cây hòe khóe miệng cong lên hứng thú, anh ta phát hiện ra rồi sao, không hổ là người của Mặc gia, tính cảnh giác đều rất lợi hại như vậy, nhưng thế thì thế nào, anh ta không đoán ra được mình là ai, mà mình lại hoàn toàn hiểu rõ anh ta.

Mặc Dận à Mặc Dận, trưởng tôn Mặc gia vì sao lại bị nhận làm Thiếu chủ gia tộc Franklin, ha ha ha, mấy người ngoại quốc này thật không có đầu óc, nhưng mà cũng được, bám sát bước chân của anh ta, bản thân mình cũng được chuyên tâm chơi với Mặc Khuynh Thành.

Áo gió màu đen trong không trung vẽ ra đường cong rất lớn, giày da sáng loáng dẫm lên lá cây, phát ra tiếng “Cót két”, tay lấy điện thoại di động từ trong túi áo ra, tùy ý ấn một phen.

“Alo, cô ta đang làm gì?”

“A, đang ngủ? Thật tốt, để cho người khác đặc biệt đi một chuyến, mình lại an ổn thế sao?”

“Đừng tìm tôi nói những lời khách sáo như vậy, anh nên biết, tôi còn chưa giáo huấn anh.”

“Văn Phong à, anh có muốn tôi làm cho anh sáng ngày mai chạy khỏa thân trên đường cái không?”

“Tha cho anh? Anh nói cũng đúng sự thật, tôi đúng là cảm thấy hứng thú với Mặc Khuynh Thành, nhưng tôi càng chán ghét người khác tính kế tôi, cứ quyết định như vậy đi, đúng rồi, Mặc đại thiếu mà tiểu thư nhà anh tâm tâm niệm niệm, hiện tại đang ở nước Y, nhanh sang đây đi, nếu là bỏ lỡ, có thể sẽ không ai có thể giúp được anh nữa đâu.”

“Tút tút tút...”

Đem điện thoại ném vào thùng rác bên cạnh, nhàn nhã chặn một chiếc xe, đi tới trước sân bay.

Văn Phong bị cúp điện thoại toàn thân đổ mồ hôi lạnh, anh biết Nhan Tử Diệp nói được làm được, với bản lãnh của anh ta, ngày mai anh nhất định là khỏa thân chạy trên đường rồi, nên làm cái gì bây giờ?

“Văn Phong, làm sao vậy?” Quảng Y bị đánh thức rầu rĩ hỏi.

“Tiểu thư, tìm được Mặc đại thiếu gia ở đâu rồi.”

“Anh nói cái gì? Tìm được rồi!” Có bối rối cỡ nào cũng không chống được cố chấp của cô ta với Mặc Dận.

“Đúng, Nhan thiếu gia gọi điện tới nói Mặc đại thiếu gia ở nước Y.”

Quảng Y mặc váy ngủ đi xuống giường, kích động nói với anh ta: “Nhanh, chuẩn bị máy bay, chúng ta tới nước Y.”

“Vâng ạ.”

Văn Phong vẻ mặt may mắn, ngày mai chắc chắn mình đang trên máy bay, như vậy có lẽ có thể tránh thoát một kiếp.

Nhưng mà anh ta không biết, Nhan Tử Diệp ở nơi này, không có bất cứ khả năng có thể trốn được, anh ta biết sau khi Quảng Y biết tin tức nhất định sẽ sốt ruột sang đó, mà tâm lý của anh ta ám chỉ, nhất định là lúc xuống khỏi máy bay.

Đế Đô.

“Mỹ nữ, con đã về!” Mặc Giác mới vừa kết thúc nhiệm vụ đến quân phục cũng không thay liền vội vã trở về Mặc gia.

“Giác Nhi, con về rồi!”

Lan Tuyết Mai hạ chén trà trong tay xuống, đi lên phía trước kiểm tra một phen, lo lắng trong lòng ít đi vài phần.

Mặc Giác cười hắc hắc, vỗ vỗ ngực, “Mỹ nữ, mẹ đừng lo lắng, con lợi hại như vậy, làm sao có thể bị thương!”

“Con mở mồm ra là lợi hại, sao mẹ có thể không lo lắng? Lúc trước mẹ bảo con không cần tham gia quân ngũ con không chịu, con lại sống chết không vừa ý, ài, sớm biết vậy lúc trước mẹ liền không gả cho cha con nữa, như vậy cũng sẽ không...”

“Ài, mẹ, mẹ đừng như vậy, mẹ có biết tham gia quân ngũ là mộng tưởng từ nhỏ của con không, huống hồ con là đàn ông trong nhà, bọn họ đều lợi hại như thế, con mà kém họ, không phải là đến em gái cũng không bằng sao.”

“Bốp.”

“Nói cái gì vậy, con vốn là không bằng bảo bảo rồi!”

Mặc Giác xoa đầu làm biểu tình bực mình, lập tức chọc cười Lan Tuyết Mai.

“Được rồi, con làm mẹ buồn cười, lần này trở về nghỉ ngơi bao lâu?”

“Một tuần!”

Thời gian nghỉ ngơi lần này, là anh mặt dày đòi, mục đích là muốn bồi người nhà thật tốt.

Quả nhiên, Lan Tuyết Mai đặc biệt kinh hỉ, “Coi như bọn họ có nhân tính, nhanh thay đồ đi, mẹ nấu đồ ăn ngon cho con.”

“Cảm ơn mỹ nữ, nhưng con muốn ăn đồ của dì Trương cơ!” Kỳ thật chỉ là hi vọng bà không quá vất vả.

“Dì Trương đi bồi bảo bảo bên nước M rồi.”

“Cái gì?”

Lan Tuyết Mai đột nhiên bị tiếng hô của anh làm cho hoảng sợ.

“Làm sao vậy?”

Mặc Giác không biết nói như nào, hai tay vò đầu, chỉ có thể nói: “Mỹ nữ, không có chuyện gì, tôi chỉ là kinh ngạc chút thôi.”

“Không có khả năng, tới cùng là có chuyện gì?”

Con trai của bà, có nói dối hay không sao bà có thể không nhìn ra?

“Không, không có chuyện gì, mẹ, mẹ đừng đoán mò.”

Càng nói như vậy, Lan Tuyết Mai càng lo lắng.

“Mặc Giác, nếu con còn không nói, mẹ sẽ bảo cha con tra ra!”

“Đừng!”

Nếu để cho Mặc Tuyển Thần tra ra, còn không phải sẽ chết sao.

“Vậy con nói mau.”

Mặc Giác chỉ có thể đem chuyện mình vô tình nghe được nói hết ra.

Hóa ra lúc anh rời khỏi quân doanh, nghe được có mấy người lính nói đi nước M chấp hành nhiệm vụ, bởi vì thuộc loại cơ mật, bọn họ cũng không biết nhiều.

“Mỹ nữ, mẹ cũng không cần quá lo lắng, có lẽ chỉ là con nghĩ nhiều thôi.”

Anh cảm thấy khả năng đụng phải chắc sẽ không lớn, dù sao Mặc Khuynh Thành nhà bọn họ đại đa số đều là quay phim trong nhà.

“Không được, mẹ phải đi nước M một chuyến.” Cho dù khả năng là không lớn, bà cũng không nguyện con gái của mình gặp phải chuyện ngoài ý muốn.

“Mỹ nữ, nếu mẹ tới đó, con sao có thể nói công đạo với người đàn ông của mẹ.” Bất đắc dĩ, chỉ có thể đưa ra sát chiêu.

Đáng tiếc Mặc Tuyển Thần vĩnh viễn không quan trọng bằng Mặc Khuynh Thành.

“Con đi cùng mẹ, nói là mẹ đưa con đi xuất ngoại giải sầu.”

Lý do này chỉ có kẻ ngốc mới có thể tin tưởng!

“Cứ quyết định như vậy đi, nhanh lên nhà thu dọn hành lý.”

“Mẹ, mẹ!”

Đồng thời bên kia, Tô Thụy đã đem tin tức tốt tới cho Lily.

“Lily, anh đã liên lạc với một đạo diễn, gọi là Bàng Tịch, tuy mới làm đạo diễn, nhưng được người ta gọi là thiên tài, anh đã liên hệ với nhà đầu tư bên kia, cho em vai diễn nữ ba, tuy không phải là diễn viên chính, nhưng cảnh quay vẫn rất nhiều.”

“Anh Thụy, thật sự cảm ơn anh.”

“Ngốc, chỉ tiếc anh không cho em được vai nữ chính thôi.”

“Không, như vậy đã đủ rồi! Anh Thụy, em đã cực kì thỏa mãn rồi.”

Tô Thụy nhìn trong mắt Lily đều là hình ảnh của mình, mềm lòng thành một dòng sông.

“Lily, muốn nói thỏa mãn, cũng là anh thỏa mãn, em không biết đâu, trước kia nói chuyện yêu đương, nói thật, chưa bao giờ có cảm giác với em như vậy, có lẽ là trải qua những thứ này, mới có thể gặp được đúng người, giữa chốn tối tăm, thật sự có an bài.”

“Đúng vậy, em tin tưởng sau này dù chúng ta có tách ra, một ngày nào đó cũng có thể gặp lại.”

Giống như bây giờ, Tô Thụy, anh vẫn thoát không khỏi em...

Tô Thụy ôm cô ta, lộ ra nụ cười hài lòng, “Lily, chờ em trưởng thành chúng ta liền kết hôn đi.”

“Được.”

Nhưng dưới tầm mắt Tô Thụy không nhìn thấy được, Lily lại lộ ra vẻ trào phúng.

**

“Ai nha, lại làm sai rồi!”

Lê An An ảo não nhìn Dịch Thần ở bên cạnh, lần đầu tiên phải nén giận với anh.

“Làm sao vậy?”

Nhưng mà Dịch Thần như là không hề phát hiện ra, vẻ mặt quan tâm nhìn cô.

Lê An An nhìn gương mặt tuấn tú này, cảm thấy tự trách, vì sao lại nghi ngờ anh ấy cố ý chứ.

“Không có chuyện gì.”

Cúi đầu, nhận mệnh một lần nữa.

Dịch Thần cũng phát hiện, có chút tự trách, “An An, là tôi hại cô làm hỏng sao, nếu không cô nghỉ ngơi chút đi, tôi làm giúp cô?”

“Không cần, những thứ này anh cũng không hiểu, vẫn là để tôi làm đi.”

“Không sao đâu, tôi cũng nhìn cô làm đã lâu, cũng biết một chút, nếu không như vậy, chúng ta nghỉ ngơi trước, vừa lúc mẹ tôi có đưa cho tôi mang chút điểm tâm tới, trước không phải cô nói tay nghề của mẹ tôi không tệ sao?”

Điểm tâm!

Lê An An vốn còn muốn từ chối lập tức gật đầu đồng ý.

“Vậy chúng ta nghỉ ngơi một chút đi, dù sao sự tình cũng không nhiều.”

Không nhiều cái rắm!

Tống Tiểu Bảo tới tìm cô nghe nói như thế, trong lòng không lưu tình chút nào liền châm chọc câu, nhưng vẫn tự giác quay đầu rời đi.

Bạo Lực Nữ nhà chúng ta cũng bị người khác cướp mất, chậc, thật đúng là không phải người tốt.

Hai người dừng việc lại đương nhiên sẽ không ăn ở văn phòng, mà đi tới phòng trà nước, Dịch Thần tri kỉ đưa cho Lê An An bình trà lài.

“Uống chút trà lài bổ mắt.”

Lê An An vốn muốn cự tuyệt nghe nói như thế, lập tức rót một chén một hơi uống hết.

“Mùi vị không tệ.” Cô đến ngay cả uống trà cũng không hiểu sao mọi người uống ra được mỹ vị.

“Chậc, Dịch Thần, anh đem trà này cho người không biết gì uống, quả thực là bảo khiển của trời.”

Một bàn tay nhanh chóng rót một chén trà, híp mắt đưa lên ngửi, miệng phun ra lời nói khiến Lê An An không thấy chỗ nào nói không đúng cả.”

“Tống Tiểu Bảo, đây là Dịch Thần cho tôi, cậu còn nói những lời nhảm nhí như vậy, liền đem trà trả lại cho mình!”

“Được tôi, mình đi vệ sinh trả cho cậu?”

Tống Tiểu Bảo tự nhiên tự đắc uống trà, nhàn nhạt trả lời.

Lê An An nôn khan một phen, lộ ra bộ dáng ghét bỏ, “Cho cậu cho cậu, tất cẩ đều cho cậu! Lão nương vẫn còn không hiếm lạ.”

Hu hu hu, trà lài của cô...

Tống Tiểu Bảo cũng không nói gì thêm, kéo một cái ghế ra liền ngồi xuống.

Dịch Thần cười đem điểm tâm lấy ra, sau đó lại rót trà.

“A, từ xa đã ngửi thấy mùi thơm rồi, xem ra chúng ra không cần lo lắng trà chiều ăn cái gì rồi.”

“Đột nhiên cảm thấy được bọn Đới Thiên đi nước M vẫn không tệ, không ai  cướp đoạt đồ ăn với mình.”

“Đúng vậy, nếu không thì dĩ vãng chúng ta sao có thể được ăn nhiều.”

“Oa, hóa ra là Dịch Thần sao, sao cậu lại lên đây?” Cam Triết vừa mới bước vào phòng trà nước, liền kinh ngạc hô.

“Đi lên có chút việc, vừa lúc mẹ tôi chuẩn bị chút điểm tâm, liền mang tới cho mọi người nếm thử.”

Một câu, khiến cho hảo cảm với anh tăng lên gấp bội.

“Cứ lên đi, về sau nếu có chuyện gì cần nói, cứ tới tìm chúng tôi, chúng tôi khẳng định sẽ giúp!”

Tống Tiểu bảo bỏ điểm tâm xuống, nói thẳng: “Cam Triết, chúng ta không nên làm bóng đèn nữa, anh ta tới là tìm vợ tương lai.”

Vợ?

Mọi người nhìn khắp bốn phía, lập tức bừng tỉnh.

“Hóa ra là theo đuổi An An nhà chúng ta à, tôi bảo Dịch Thần này, anh thật có gan nha, vậy mà lại theo đuổi Bạo Lực Nữ.”

“Quả thực tiếp xúc mới khiến tôi ngưỡng mộ tình cảm của anh ta!”

“Phi! Ngưỡng mộ? Không lẽ tình cảm của anh với Dịch Thần là loại tình cảm này?”

Tất cả mọi người biết ý là gì, nháy mắt lộ ra nụ cười xấu xa.

“Nói vớ vẩn cái gì vậy, tôi nói ngưỡng mộ, là vì anh ta có gan theo đuổi An An!”

Dịch Thần trái lại cực kì lạnh nhạt, “Mọi người đừng có nói lung tung, An An rất tốt.”

Mặt Lê An An đỏ bừng, không biết là tức giận hay là đang xấu hổ.

“A...”

Mọi người đem âm cuối kéo dài, ý tứ bên trong hàm xúc rõ ràng.

Xem ra Lê An An trốn không thoát khỏi ngũ chỉ sơn của Dịch Thần rồi.

Tống Tiểu Bảo đem điểm tâm trên tay xuống, đứng dậy, “Tôi ăn xong rồi, liền không làm bóng đèn nữa.”

“Chúng ta đi thôi.”

“Ài, tôi còn chưa ăn mà, để tôi lấy mấy miếng đã!”

“Mau đi đi, nhanh nhanh, chúng ta cũng không thể làm bóng đèn 10 vạn Volt được.”

“Ha ha, hai người cứ tiếp tục, chúng tôi đi đây.”

Mọi người đi khỏi, trong phòng trà nước chỉ còn hai người Lê An An và Dịch Thần.

“Tôi.”

“Tôi.”

Hai người cùng lúc nói ra.

“Anh nói trước đi.”

“Cô nói trước đi.”

Nhìn nhau, bỗng nhiên nở nụ cười, xấu hổ lúc trước liền tan thành mây khói.

Lê An An mở miệng trước, “Dịch Thần, anh đừng nghe bọn họ nói bừa, bọn họ là không có việc gì tìm chuyện nói thôi.”

“Bọn họ nói bừa?” Dịch Thần cúi mắt xuống, đôi mắt thâm sâu.

“Đúng, nhưng cũng không phải là nói bừa, chúng ta là bạn tốt, trái lại tôi cảm thấy rất tốt, a!”

Còn chưa nói xong, cô liền cảm thấy trời đất xoay chuyển.

“An An, em vậy mà cảm thấy bọn họ nói bừa sao?”

Lê An An nuốt nuốt nước miếng, nhìn gương mặt gần trong gang tấc, vành tai ửng hồng, não đại trực tiếp bùng nổ.

Anh ấy thật sự muốn theo đuổi mình?

**

Sân bay nước Y.

“Tiểu thư, đi nơi này.”

Quảng Y đeo kính râm nhanh chóng đi về phía trước.

“Văn Phong, xe ở đâu?” Một câu đơn giản nhàn nhạt nói ra, lại không có người trả lời lại.

“Văn Phong?”

Nghi hoặc quay đầu, tiếng thét chói tai vang lên.

“A!”

Cửa sân bay, Văn Phong vẻ mặt say mê khua tay, dưới ánh mắt của mọi người, quần áo trên người không ngừng rơi trên mặt đất, rất nhanh, chỉ còn lại chiếc quần nhỏ che ở phía dưới.

“Các người còn ngây người cái gì! Nhanh ngăn anh ta lại!”

Quảng Y sửng sốt, hai gò má tức giận đỏ bừng lên.

Nhan Tử Diệp, xem như anh lợi hại!

Mấy người vội vàng ngăn Văn Phong lại, đáng tiếc Văn Phong vẫn định cởi món đồ cuối cùng kia xuống.

“Các người dẫn anh ta vào trong đi!”

Trong đám hỗn loạn, bảo vệ sân bay nước Y đã nhanh chóng chạy tới.

Không kịp rồi!

“Thật xin lỗi, vị nữ sĩ này, cô không thể dẫn anh ta đi.” Mặt bảo vệ trầm xuống.

Ở sân bay xảy ra chuyện lớn như vậy, cho dù thế nào cũng không thể để cho bọn họ đi được.

“Dựa vào cái gì, anh cũng thấy đấy, thuộc hạ của tôi uống say, làm ra chuyện như này tôi thật xin lỗi, nhưng anh không có quyền giữ anh ta lại.”

“Ở sân bay xảy ra chuyện này, chúng tôi có quyền giữ anh ta lại.”

Ở chỗ công cộng lại nhảy thoát y quang minh chính đại, nói nhẹ ra thì, không phải cố ý, nói nặng thì là, đây là chuyện không có đạo đức.

“Tôi nói các người không có quyền chính là không có quyền, đưa đi.”

“Ngăn lại!”

Thế lực hai bên đứng đối đầu nhau, ai cũng không chịu lui một bước.

“Các người mau tránh ra cho tôi!”

Vốn tưởng rằng có thể rất nhanh liền nhìn thấy Mặc Dận, ai ngờ lại xảy ra chuyện như này, giờ phút này, cô ta càng thêm oán hận Nhan Tử Diệp.

“Tiểu thư, chúng tôi không thể tránh ra, nếu là không đưa người này giao cho chúng tôi, như vậy chỉ có thể giữ mọi người lại hết.”

Quảng Y còn chưa bao giờ nếm qua mùi quá quắt như này không nghĩ tới có ngày bị một bảo vệ nho nhỏ có thể ngăn cản mình.

“Tôi nói lại lần nữa, tránh ra cho tôi!”

Bảo vệ thấy tình hình như này, biết cô ta sẽ không cho người đi, ý bảo những người khác, “Bắt lại mang đi.”

“Rõ.”

“Các người dám.”

Nhưng mà, bọn họ trực tiếp cho cô ta một biểu tình trào phúng, vì cái gì không dám? Cho mình là Tổng thống nước Y sao?

Lần tới nước Y này không mang theo nhiều người, so với bảo vệ người đông thế mạnh mà nói, quả thực chính là kiến lay cành cây.

Rất nhanh, mấy người liền bị bắt hết.

“Buông ra!”

Quảng Y vươn tay ra, trực tiếp tát cho người kia một cái.

“Cô!”

“Thế nào, muốn đánh trả sao?”

Kiêu căng vạn phần.

Bảo vệ kia cố nén lửa giận, bàn tay mạnh mẽ nắm chặt nói: “Tiểu thư, mời phối hợp điều tra với chúng tôi.”

“Phi! Tôi không phối hợp, các người có thể làm gì tôi!”

Chính xác, bọn họ ngoại trừ ngăn cản cô ta lại, cái khác đều không làm được.

Sân bay to như vậy nhiều người như vậy, mọi người vội vàng dừng bước lại.

“Người này sao lại như thế, rõ ràng là người của cô ta có vấn đề, bảo vệ cũng chỉ là làm việc theo chức trách của mình, vậy mà lại đánh người ta!”

“Xem ra hình như là người Hoa Hạ, chậc, thảo nào đều nói người Hoa Hạ tố chất không tệ, xem ra thật đúng là cực kì sai.”

“Nhảy thoát y trước mặt mọi người, còn cãi!”

“Đúng vậy, quá làm mất mặt quốc gia rồi!”

Trong đó cũng không thiếu người Hoa Hạ, bọn họ đỏ mặt lên, hung tợn nhìn đám người Quảng Y bị bảo vệ vây quanh.

“Cô chỉ dọa người thôi, lại còn muốn chạy ra biên giới dọa người, quả thực quá ghê tởm rồi!”

“Hoa Hạ chính là vì có các người mới khiến cho các nước khác hiểu lầm!”

“Phi! Bộ dạng chó hình người, trên người mặc toàn hàng hiệu, không nghĩ tới lại không có tố chất như vậy! Tôi nghĩ muốn trực tiếp về nước rồi.”

“Mặt đều bị mất hết, bảo vệ, các người nhanh dẫn bọn họ đi điều tra đi, chúng tôi không muốn nhìn thấy bọn họ!”

“Không sai, xuất ngoại du lịch vốn là chuyện cao hứng, kết quả hiện tại hoàn toàn không có tâm tình vui chơi!”

“Tôi cảm thấy không có mặt mũi ở lại trong này rồi.”

“Tôi cũng vậy.”

“Tôi phải nhanh chóng mua vé máy bay quay về thôi.”

“Ừ, chúng ta cùng nhau đi đi..”

Hai mắt Quảng Y trừng lớn, hoàn toàn không nghĩ tới một chuyện nhỏ lại phát triển ra như vậy.

Mà bởi vì đây là chuyện nhỏ, dẫn đến sau này sự nghiệp du lịch quốc gia gặp vấn đề.

Bảo vệ không quản những người khác nghĩ thế nào, bởi vì trong lòng bọn họ cũng nghĩ về sau người Hoa Hạ tốt nhất không tới rồi.

“Mang bọn họ đi, chúng ta đi.”

Quay lại như gió.

Đám người tản ra, phía sau một cây cột lộ ra một người mặc áo gió màu đen.

Quảng Y à Quảng Y, đây là lễ gặp mặt, cô thích không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.