Truyền Kì Nước Mắt Máu

Chương 47: Hạ Tử Dược lên Suirin?!!




Phương Khải là người rất có ý tứ.

Ông ta gióng trống khua chiêng lì xì cho vợ chồng Trần Kinh, bên trong bao vẻn vẹn 100 đô la Mỹ.

Đúng như lời ông ta nói, chiếu theo truyền thống gì đó, ông ta dường như có chút mâu thuẫn không nhỏ với điều này.

Phương Khải và Phương Uyển Kỳ cách nhau khá xa, nhưng ấn tượng trước đây của Phương Uyển Kỳ đối với anh Hai không tệ, chủ yếu là vì năm đó Phương Khải tuổi không còn nhỏ, vẫn còn thích chơi cùng trẻ con, trong nhà đều cho rằng ông ta không có tiền đồ, không nỗ lực.

Mà năm 18 tuổi, lão nhân sắp xếp ông ta gia nhập quân ngũ, ông ta cự tuyệt, sau này, Phương gia lại tìm một vị trí quản lý, ông ta vẫn cự tuyệt như trước.

Khi đó ông ta muốn làm họa sĩ, say mê tranh Tây, nhưng khi đó tranh khỏa thân là thứ đồ đại kỵ.

Phương Khải dám làm liều, sau khi làm liều lại gặp phải tính nóng của lão nhân, từ đó về sau liền có thành kiến với Phương Khải.

Không được lão nhân chào đón, Phương Khải dứt khoát “chó cùng dứt dậu”, đại học không đỗ liền xuất ngoại, sau này ông ta rất ít khi về nhà, gần mười năm ông ta mới về nhà một lần.

Phương Uyển Kỳ nói với Trần Kinh, lần này Phương Khải trở về chuẩn bị làm một cuộc lớn, lão nhân qua đời rồi, trên đầu Phương Khải không còn có kiếm sắc treo cao nữa, hơn nữa đất nước đang quốc tế hóa, Phương Khải từ một người phản quốc, hiện tại dần được mọi người tiếp nhận rồi.

Mà Phương Khải bôn ba bên ngoài đã nhiều năm, tiền kiếm được không gọi là nhiều nhưng lại luyện được cho mình một kỹ năng sinh tồn không thể coi thường, lần này ông ta về nước, tiêu một khoản kinh phí lớn cho ngành sản xuất internet, chuẩn bị làm trang web video, trước mắt công ty đã bước vào giai đoạn chuẩn bị.

Theo những lời Phương Uyển Kỳ nói, cô và Phương Khải đều là người làm ăn. Hai người có nhiều điểm chung, nhưng hai người đó và Trần Kinh thì hoàn toàn khác nhau.

Đối với việc này, Trần Kinh mỉm cười không nói, trong nước, Phương Khải thật sự là loại tính tình này, với ông ta đây là thời điểm thua thiệt.

Toàn bộ thay đổi Tây hóa đó là tư tưởng tự do hóa giai cấp tư sản, không thích ứng được với tình hình trong nước.

Phương Khải là con cháu ba đời của gia đình cách mạng, lại không lĩnh ngộ được điều này, đây có thể chính là nguyên nhân nhiều năm như vậy ông ta và Phương gia không hợp nhau.

Mà chuyện của Phương Khải đối với Trần Kinh mà nói cũng chỉ là một bản nhạc đệm.

Sau Tết âm lịch Trần Kinh cũng bắt đầu bận rộn rồi, chủ yếu là bận việc xã giao.

Trần Kinh cũng không chủ động đi gây dựng quan hệ gì cả. Nhưng hắn ở lại Thủ đô, người chủ động tìm hắn cũng sẽ không ít.

Ngày 24 tháng chạp, theo truyền thống vào ngày này, Cổ Lâm Phong hẹn hắn đến Đàm gia ăn cơm.

Ngày này ở Thủ đô, tiết trời rất lạnh, tuyết rơi trắng xóa, trên đường người xe tấp nập.

Cổ Lâm Phong làm chủ, tâm tình không vui lắm. Trần Kinh mỉm cười nói:
-Sao vậy? Lâm Phong, có phải lại bị lão nhân trong nhà mắng hay không?

Cổ Lâm Phong lắc đầu rồi lại gật đầu, có chút bất đắc dĩ nói:
-Không có cách nào, ở Tô Bắc làm không được tốt, lão nhân rất không vừa lòng với tôi, trách tôi hành động cảm tính! Ông ấy kêu tôi nên tiếp xúc và học tập cậu nhiều hơn, học cách làm người của cậu, tôi đây không phải hạ mình thỉnh giáo cậu tới rồi đây sao?

Trần Kinh ngẩn người, khoát tay nói:
-Cậu dẹp đi, ông cụ nhà cậu biết tôi là người như thế nào đâu? Cậu đề cao tôi quá rồi!

Cổ Lâm Phong ngẩng đầu nhìn Trần kinh, môi khẽ mấp máy lại không lên tiếng.

Cách đây không lâu, Tây Bắc hệ chính thức hoàn thành công tác bàn giao cho thế hệ mới, hiện tại, Phương Lộ Bình đã trở thành người đứng đầu. Cái gọi là một triều thiên tử một đời thần, Phương Lộ Binh đứng đầu Tây Bắc hệ, nghiêm túc chấn chỉnh nội bộ.

Trong đó công tác trọng yếu bậc nhất chính là một lần nữa xác lập nhân tài thế hệ mới, khiến mọi người được mở rộng tầm mắt chính là Phương Lộ Bình liệt Trần Kinh vào danh sách dự bị trọng yếu của Tây Bắc hệ.

Thậm chí tầm quan trọng của Trần Kinh trong lòng Phương Lộ Bình còn hơn cả Cổ Lâm Phong và Đường Chí.

Nói thật lòng, trong lòng Cổ Lâm Phong có chút chua xót, nhưng Phương Lộ Bình lại ủng hộ Cổ Minh Phàm.

Hơn nữa, mấy năm nay, thành tích của Trần Kinh ở Lĩnh Nam mọi người đều rõ như ban ngày, hiện tại hắn được Lĩnh Nam đưa đến trường Đảng Trung ương học tập, sau khi học xong chuyện được đề bạt là lẽ dĩ nhiên.

So với Đường Chí và Cổ Lâm Phong, Trần Kinh khởi đầu muộn hơn nhưng leo lên rất nhanh, hiện tại Trần Kinh đã trưởng thành, có thể sánh cùng trình độ với hai người rồi.

-Hút thuốc không?
Trần Kinh đưa ra một bao Ngọc Khê, tự châm một điếu rồi đưa cho Cổ Lâm Phong.

Cổ Lâm Phong nhận lấy điếu thuốc, ánh mắt lại liếc qua Trần Kinh một cái.

Hoa Đông Kỷ đảm nhiệm Bí thư Tỉnh ủy, Trần Kinh và người này quan hệ không tệ.

Bí thư Sa đã qua đời cực kỳ coi trọng Trần Kinh mà hiện tại Chu Tử Binh mới nhận chức, Trần Kinh ở Lĩnh Nam cũng là người thân cận của ông ta.

Cổ Lâm Phong liền có chút mơ hồ, Trần Kinh so ra còn trẻ hơn mình, nhìn qua cũng thường thôi, sao hắn có thể được lãnh đạo ưu ái nhiều đến vậy?

Cổ Lâm Phong hiện tại đang ở Tô Bắc, là nhân vật khiến lãnh đạo Tỉnh ủy đau đầu nhất, Trần Kinh ở Lĩnh Nam sao có thể trở thành miếng bánh ngon của người khác, đây là cái đạo lý gì cơ chứ?

Hai người buồn bực hút thuốc, Trần Kinh cũng có những suy nghĩ của riêng mình.

Cổ Lâm Phong là người có tính cách ngay thẳng, cũng là người rất cầu tiến, chính trực, đây đều là ưu điểm của anh ta.

Vốn với điều kiện của anh ta, quan hệ với các bộ và ủy ban trung ương nhiều như vậy, anh ta làm Chủ tịch thành phố Hoài Dương có thể tranh thủ được rất nhiều chính sách.

Nhưng Cổ Lâm Phong vẫn không thuận lợi, không thể hoàn thành được ý tưởng.

Theo Trần Kinh thấy, tính của Cổ Lâm Phong vẫn hơi nóng nảy bồng bột, làm việc không suy nghĩ chu toàn, đối với đồng nghiệp anh ta quá kiêu ngạo, đối với cấp dưới lại thiếu liên kết, hơn nữa quá mức nghiêm khắc, quá mức quyết đoán, cứng nhắc.

Trong quan trường, khi nào thì phải cứng, khi nào phải nhu, đây là những điều phải thuộc lòng, hết sức ảo diệu, một mặt cứng rắn, cương quá sẽ gãy, có thể hoàn thành công việc sao?

Cổ Lâm Phong rất tủi thân, Trần Kinh cũng hiểu, bởi vì hắn thường tốt bụng giải quyết chuyện xấu, khi Sa Minh Đức và Trần Kinh nói tới Cổ Lâm Phong, Sa Minh Đức đánh giá không cao, rất tức giận.

Hiện tại Chu Tử Binh đến Tô Bắc, tính cách Chu Tử Binh dịu dàng hơn so với Sa Minh Đức.

Nhưng Trần Kinh cũng không thấy sự phát triển tốt của Cổ Lâm Phong ở Tô Bắc.

Trần Kinh cũng tiếp xúc nhiều với Chu Tử Binh, Chu Tử Binh làm việc nhẹ nhàng, nhưng nên có sự quyết đoán, đó là một khuyết điểm.

Lần ông ta đi Lĩnh Nam, gặp phải khó khăn rất lớn, không đốt vào đống lửa, làm sao có thể sống yên?

Triển vọng của Cổ Lâm Phong không ổn.

Đồ ăn Đàm gia toàn sơn hào hải vị, nhưng hai người ăn cũng không yên lòng, Trần Kinh đảo đảo đủa, Cổ Lâm Phong bây giờ ăn cái gì cũng không có mùi vị, không khí trong phòng không thoải mái.

-Trần Kinh, cậu vào thủ đô học tập, cơ hội này không tồi đâu!
Cổ Lâm Phong nói.

Trần Kinh cười cười:
-Đúng vậy, thật là cơ hội tốt, tôi rất trân trọng, hy vọng có thể học được gì đó!
Hắn dừng một chút nói:
-Bí thư Chu là người khá dịu dàng, phong cách làm việc âm thầm bất động, hiện tại tiềm năng phát triển của Tô Bắc không tệ, anh ở Hoài Dương lại càng không tệ.

Tôi cảm thấy anh không thể buông bỏ Hoài Dương, chỗ đó sẽ có tương lai!

-Cậu có ý kiến gì không?
Cổ Lâm Phong hỏi.

Trần Kinh nói:
-Ý kiến thì chưa có, nhưng mấy năm nay Hoài Dương chưa được đầu tư đủ, nhất là ý tưởng phát triển không rõ ràng, đây xem như là một vấn đề. Hoài Dương có tài nguyên du lịch phong phú, cũng không nhất định phải đi theo cái gọi là Hoa Đông đại triều, làm ra “mô hình Tô Bắc”.

Hoài Dương tự có đặc điểm của nó, nên chú ý đặc điểm kinh tế của nó, anh thấy thế nào?

Cổ Lâm Phong nhíu mày không nói lời nào.

Bây giờ anh ta và bộ máy Hoài Dương mâu thuẫn ngay tại hướng phát triển của Hoài Dương. Ở thủ đô, Cổ Lâm Phong có không ít quan hệ, anh ta thích làm công tác đầu tư, thu hút đầu tư, phát triển kinh tế, muốn quy mô hóa sản nghiệp viên.

Nhưng Hoài Dương theo ý của Bí thư Mạc tạo ra một thành phố du lịch, đồng thời phát triển khách du lịch, phát triển ngành dịch vụ, về phương diện công nghiệp thì phát triển công nghiệp nhẹ cao cấp, dựa vào ưu thế gần Hoàng Hải, xây dựng Hoài Dương thành một hậu hoa viên của Hoàng Hải.

Bởi vì ý kiến hai bên khác nhau, hai bên đấu tranh kịch liệt, Cổ Lâm Phong không có tâm phúc bên cạnh.

Cũng không để ý thực lực của mình và Bí thư Mạc cách xa nhau, vừa nhận chức liền đỏ mắt, Bí Thư Mạc Hi Nghệ ở Hoài Dương là một con cáo già từ cơ sở bò lên, căn cơ ở Hoài Dương cực kỳ thâm hậu.

Cổ Lâm Phong sao có thể là đối thủ của ông ta?

Cho nên sai lầm trong công tác của Hoài Dương, Cổ Lâm Phong nhiều lần chịu tiếng xấu thay người khác, hơn nữa Mạc Hi Nghệ đã than với Tỉnh ủy nói Cổ Lâm phong kiêu căng, không tôn trọng trưởng bối như ông ta, không nghe lời, không đoàn kết.

Tỉnh ủy đối với Cổ Lâm Phong tự nhiên cũng không vừa mắt.

-Tốt lắm, Lâm Phong, sắp bước sang năm mới rồi. Chúng ta không nói những chuyện không vui đó nữa! Chúng ta cùng cạn một ly nào!
Trần Kinh đổi chủ đề.

Cổ Lâm Phong nâng chén rượu lên chạm ly với Trần Kinh nói:
-Báo cho cậu một tin, Đường Chí khẳng định sẽ tới Lĩnh Nam, làm Phó chủ tịch thường trực thành phố Lâm Cảng, anh ta sẽ là cán bộ đầu đàn của chúng ta! Lần này anh ta đến Lĩnh Nam, nhất định thỏa ước nguyện, mà cậu cũng không nên so đo với anh ta đó!

Trần Kinh cười ha hả, nói:
-Đường Chí không tệ, mấy năm nay ở thủ đô trầm đi một chút, nên đi xuống cơ sở học tập thôi.

Cổ Lâm Phong uống cạn chến rượu nói:
-Trần Kinh, hôm nay tôi học cậu một chiêu, ra vẻ đáng thương! Đúng vậy đó, cùng Mạc Hi Nghệ phải ra vẻ đáng thương, lão già này mấy năm nay o ép tôi quá rồi. Cũng ông ta vào bộ máy, tôi cũng coi như được mở rộng tầm mắt đi.

Hoàn Dương lại loạn, tôi ở bên kia công tác nhiều năm cũng có cảm tình, tôi cũng không có lý do gì cứ ảo não như vậy mà ra đi!

Con mẹ nó, tôi cũng không tin tôi không thể trở thành cán bộ nổi danh đâu!

Cổ Lâm Phong xuất thân từ gia đình sĩ quan cao cấp, con hổ nhà tướng, anh ta cũng rất có phong cách này của cha, trên người khí chất quân nhân rất nặng, nói chuyện cũng khá bạo, tục.

Trần Kinh nhìn dáng vẻ của ông ta, biết Cổ Lâm Phong quyết định thay đổi, hắn thản nhiên nói:

-Như vậy cũng tốt, anh có tâm như vậy, tôi cũng không thể phụ bữa cơm này của anh. Ngày kia Bí thư Chu vào thủ đô, tôi nhất định sẽ gặp mặt ông ấy, đến lúc đó tôi gọi điện cho anh, anh làm quen ông ấy một chút, hy vọng có thể trợ giúp công tác cho anh!

-Ồ? Vậy khẳng định là có người giúp!
Cổ Lâm Phong hoảng hốt nói.

Anh ta giật mình vì không ngờ Trần Kinh có năng lực như vậy, Chu Tử Binh vào thủ đô công tác bận rộn như vậy, lịch trình kín như vậy, Trần Kinh lại có thể khiến ông ta bớt chút thời gian đến, đây có thể chứng minh giao tình giữa hai người đó không thường.

Bất chợt anh ta bỏ đi những suy nghĩ lung tung đó đi, anh ta cao hứng nói:
-Trần Kinh, cậu đạt đến trình độ này rồi sao. Tôi kính cậu một ly, lão nhân nói đúng, cậu mạnh hơn tôi nhiều, thứ nhất là tỏ vẻ đáng thương, thứ hai là nịnh bợ lãnh đạo, hai điểm này tôi thật không bằng cậu, tôi sẽ học tập cậu!

Trần Kinh nhướn mày, giả vờ giận nói:
-Anh nói gì vậy? Nghe anh nói như vậy, tôi chính là một người nịnh bợ cấp trên sao, anh nói lại thử xem, tôi với anh cắt đứt quan hệ đó!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.