Truyền Kì Nước Mắt Máu

Chương 22: Kế hoạch trốn viện (2)




Việt Châu, mưa thu của miền nam rơi tí tách, hơi nước mờ mịt bao phủ toàn thành phố, gió nhẹ khẽ vuốt, tự nhiên có một cảm giác mát mẻ của mùa thu.

Trụ sở ủy ban thường vụ Tỉnh ủy canh phòng nghiêm khắc của, một chiếc xe màu đen mang biển số của Hoàn Thành chậm rãi tiến vào bên trong, cổng sắt lớn của trụ sở khép lại, chiếc ô tô cũng nhanh chóng biến mất trong tầm mắt của mọi người.

Lầu số tám của trụ sở Ủy viên thường vụ, dưới lầu có một thanh niên mặc đồ tây đang đứng thẳng tắp, trên mặt anh ta mang theo một nụ cười nhạt, nhìn qua có chút cẩn thận, cũng có chút kiêu ngạo.

Xe từ trong mưa chạy đến, dưng trước mặt anh ta, người thanh niên nhanh chóng chạy đến. Cửa sau của xe mở ra, người thanh niên nói:
- Chú Trịnh, cháu biết là chú sẽ đến đây, chú xem cháu là đặc biệt đứng đây chờ chú đến!

Ngồi ở ghế sau của xe chính là ủy viên thường vụ Thành ủy thành phố Hoàn Thành, Phó chủ tịch thành phố Trịnh Liêu Đăng.

Ông ta từ trong xe chui ra, mỉm cười nói:
- Tiểu Hân, cháu quá khách sáo rồi! Cháu còn đặc biệt đến đón chú, chú làm sao dám nhận?

Lúc đó lái xe mới từ trên xe xuống, đi vòng ra phía sau xách ra hai cái hộp lớn.

Trịnh Liêu Đăng lại nói:
- Tiểu Hân, bố cháu có ở bên trong không?

Thanh niên kia chính là con trai duy nhất của Vạn Ái Dân, Vạn Hân, anh ta cười nói:
- Bố cháu có, sớm đã nhắc với cháu là chú sắp đến, nếu không làm sao cháu có được thông tin nhanh nhậy như vậy?

Anh ta vươn tay ra làm động tác mời nói:
- Chú Trịnh, hãy vào trong trước, trời mưa thật phiền toái, ở trong phòng sẽ dễ chịu hơn chút.

Lầu số tám, thư phòng.

Vạn Ái Dân đeo kính lão đang chăm chú đọc mấy kỳ báo gần đây của “nhật báo Nam Phương”

Lông mày của ông rất chặt, trên sắc mặt của ông ta có chút âm tình bất định, mà đúng lúc này, Vạn Hân dẫn theo Trịnh Liêu Đăng đẩy cửa đi vào.

- Bố, chú Trịnh đến rồi!

Vạn Ái Dân không hề ngẩng đầu, con mắt từ trong khe hở của kính lão liếc nhìn Trịnh Liêu Đăng một cái nói
- Đến rồi à?

Lời nói đơn giản chỉ có hai chữ, biểu đạt đúng tâm trạng của ông ta lúc này.

Trịnh Liêu Đăng ngạc nhiên nói:
- Chủ Tịch tỉnh, hôm nay trời mưa, đường trơn khó đi, đến hơi muộn một chút?

Vạn Ái Dân không nói lời nào, đem tờ báo đặt nhẹ trên bàn trà, trên trang đầu tiên của tờ báo thấy rõ mấy chữ: “ Phát triển nhanh của Hoàn Thành”.

Trịnh Liêu Đăng nhìn đến tờ báo, sắc mặt dần dần biến đổi, Vạn Hân quan sát sắc mặt và lời nói của bố mình dường như không vui, anh ta liền nói:
- Bố, chú Trịnh, hai người nói chuyện đi. Con đến nhà bếp xem xem, Chú Trịnh lát nữa chúng ta cùng nhau uống mấy chén nha!

Trịnh Liêu Dăng không dám nói lời nào, chỉ dùng ánh mắt làm một ám hiệu đối với Vạn Hân, liền ngồi nghiêm chỉnh, đợi nghe giáo huấn của Vạn Ái Dân.

Cửa một lần nữa đóng lại, phòng chỉ còn lại hai người.

Vạn Ái Dân nói:
- Liêu Đăng, tình hình của Hoàn Thành các anh gần đây càng ngày càng nổi trội rồi, anh giờ trở thành người bận trăm công ngàn việc rồi, có phải không?

Trịnh Liêu Đăng nói:
- Chủ tịch Tỉnh, gần đây đúng là có nhiều việc, thời gian tôi đến Việt Châu ít, cũng không có đến chào hỏi anh …

Vạn Ái Dân hừ nhẹ một tiếng, nói:
- Tôi còn nghĩ là anh sẽ không đến nữa cơ! Tình thế của Hoàn Thành tốt rồi, xem ra anh đắm chìm trong công việc, như vậy cũng tốt, có thể chuyên tâm làm, cái này cũng là tiến bộ!

Trịnh Liêu Đăng xấu hổ cười nói:
- Đây đều là do chủ tịch Tỉnh là anh chỉ bảo.

Vạn Ái Dân khoát tay một cái nói:
- Được rồi, đừng có những câu dễ nghe như vậy nữa, tôi không hề giận anh, chỉ là tôi cảm thấy có phải là Hoàn Thành đã điều chỉnh quá cao rồi? Xem tư thế trước mắt, bọn họ dường như muốn thâu tóm cả Việt Châu và Lâm cảng rồi?

Lấy được một chút thành tích liền huênh hoang như vậy, nếu như lại có được thành tích nữa, vậy cái đuôi kia không phải vểnh lên trời rồi sao?

Trịnh Liêu Đăng xấu hổ không nói gì, cục diện của Hoàn Thành không phải là ông ta có thể khống chế được, bây giờ ba đầu cực của Hoàn Thành, ông ta căn bản là không được xếp vào danh sách.

Cho dù là trong nội bộ chính quyền, hiện tại uy danh của Khương Thiếu Khôn rất cao, ông ta muốn quán triệt tư tưởng, Trịnh Liêu Đăng cũng không có nhiều quyền phát ngôn.

Lúc đầu, Trịnh Liêu Đăng không ủng hộ sự bổ nhiệm nhân sự của Tỉnh ủy, nhất là đối với Trần Kinh đã tranh chức Phó bí thư với ông ta, ông ta cảm thấy trong lòng không vui.

Mới đầu ông ta muốn đấu với Trần Kinh, muốn chứng minh năng lực của mình.

Nhưng theo sự thay đổi của thời gian, cách nghĩ lúc đầu của ông ta tự nhiên trở lên có chút khôi hài.

Trần Kinh ở vị trí Phó bí thư ngồi vững như núi Thái sơn, mà Bí thư thành ủy Nhạc Vân Tùng cũng phải nhường hắn ba phần, Khương Thiếu Khôn cũng phải kiêng kị với hắn.

Uy tín của Trần Kinh ở Hoàn Thành, hiện tại đã tương đương với Khương Thiếu Khôn, có thể nói hai người không phân cao thấp, Trịnh Liêu Đăng ông ta làm sao dám so đo với người ta? Hai người đều là ủy viên thường vụ, nhưng hiện tại không còn cùng một đẳng cấp nữa rồi.

Trịnh Liêu Đăng có chút mất mát, có chút không cam lòng.

Nhưng đây đều là những cảm xúc tiêu cực, cuối cùng trở thành động lực để ông ta đắm chìm vào công tác.

Trịnh Liêu Đăng rất rõ, bản thân ông ta không thể so sánh được với người ta, nếu tiếp tục đối đầu, chính quyền Hoàn Thành có thể sẽ không còn chỗ đứng cho ông ta nữa.

Trịnh Liêu Đăng điều chỉnh một chút, mở ra đề tài mới, bắt đầu giới thiệu cho Vạn Ái Dân về tình hình phát triển trước mắt của Hoàn Thành. Mà trọng điểm là ông ta giới thiệu tình hình của Tẩu Mã Hà.

Tẩu Mã Hà là trung tâm của Hoàn Thành, mà cải cách kinh tế và cải tạo đô thị của Tẩu Mã Hà cũng là đơn vị dẫn đầu.

Tình thế hiện tại của Mã Hà có thể hình dung là hừng hừng khí thế, mà người bản địa ở Hoàn Thành cũng coi Tẩu Mã Hà là niềm hy vọng cho sự phục hồi kinh tế ở Hoàn Thành.

Mà ngay cả Khương Thiếu Khôn vẫn luôn cảm thấy không vừa lòng với Trần Kinh, trong mấy lần họp hội nghị thường vụ chính quyền, thái độ của ông ta dường như là được buông lỏng. Dù sao cuối năm nay cũng có khảo sát toàn Tỉnh, Hoàn Thành hiện tại có thể nắm vững được chính là điểm sáng Tẩu Mã Hà, thời gian cấp bách, nếu như làm tốt điểm sáng này, đây chính là vấn đề Khương Thiếu Khôn bắt buộc phải tính toán.

Trịnh Liêu Đăng hiểu được ý đồ của Khương Thiếu Khôn, cho nên gần đây ông ta nghiên cứu rất kỹ về Tẩu Mã Hà. Mà hôm nay ông ta cũng dùng đến.

Vạn Ái Dân lẳng lặng ngồi nghe, không nói gì, ông ta dường như nghe rất tỉ mỉ, nhưng lại có chút không tập trung.

Qua một lúc lâu, ông ta bỗng dưng nói:
- Tôi nói hôm nay Tiểu Hân tại sao lại khách khí với cậu như vậy! Hóa ra là có việc muốn nhờ cậu, mấy hôm gần đây nó ngày nào cũng cùng mẹ nó nói cề chuyện của Tẩu Mã Hà, Tẩu Mã Hà xem ra trưởng thành rất nhanh, thành một nơi trù phú rồi!

Trịnh Liêu Đăng nói:
- Đúng rồi, Trần Kinh đảm nhận Bí thư Quận ủy Tẩu Mã Hà, hắn quan hệ nhiều, danh vọng cao, đương nhiên sẽ giúp tẩu Mã Hà tranh thủ tài nguyên, người khác làm sao có thể đấu được với hắn?

Vạn Ái Dân hừ nhẹ một tiếng, sắc mặt có chút khó coi.

Trịnh Liêu Đăng trong nháy mắt nhận ra là có thể là do mình nói sai.

Rất nhiều người biết Trần Kinh và Vạn Ái Dân bất hòa, Trịnh Liêu Đăng đương nhiên cũng biết, xem ra Trần Kinh xuống dưới đã lâu như vậy, trong lòng của Vạn Ái Dân, cái trở ngại này vẫn còn.

Không khí trong phòng có chút lúng túng, Vạn Ái Dân không nói gì, Trịnh Liêu Đăng cùng không biết nói gì cho phải.

Qua một lúc lâu, Vạn Ái Dân lấy kính lão xuống, híp mắt nhìn Trịnh Liêu Đăng nói:

- Liêu Đăng, gần đây cậu tập trung làm việc là đúng, cục diện cuả Hoàn Thành đang phát sinh sự thay đổi sâu sắc, đây là thời cơ khó có được, cuối năm nay ở trong hội nghị Tỉnh ủy sẽ có sự thay đổi nhân sự, tôi hy vọng anh có thể nắm chắc lấy cơ hội này.

Cả đời người mới có được mấy lần cơ hội như vậy, nếu như bỏ qua nhiều lần cơ hội, vậy thì có lẽ về sau sẽ không còn có được cơ hội như vậy nữa.

Trịnh Liêu Đăng ngẩn người, thần sắc ngưng tụ.

Vạn Ái Dân nói lời này là có ý gì? Bộ máy của Hoàn Thành lại sắp có sự điều chỉnh hay sao?

Trong đầu Trịnh Liêu Đăng nghĩ đến vô số ý nghĩ. Ông ta lập tức nghĩ đến, trước mắt khả năng bộ máy Hoàn Thành sẽ điều chỉnh là rất lớn.

Tư cách của Nhạc Vân Tùng đủ rồi, có thể sẽ vượt qua để đến được tuyến xe cuối cùng, mà Nhạc Vân Tùng đi rồi, những người còn lại ở Hoàn Thành sẽ sắp xếp như thế nào?

Hiện tại danh vọng của Trần Kinh cao như vậy, ảnh hưởng lớn như vậy, khả năng hắn lên là rất lớn.

Nghĩ đến đây, tâm tư của Trịnh Liêu Đăng liền trở nên linh hoạt, ông ta vẫn luôn chú ý đến vị trí Phó bí thư. Trần Kinh nếu như được điều động lên trên, vị trí này không phải là sẽ bỏ trống sao?

Chính trong lúc Trịnh Liêu Đăng đang suy xét những góc cạnh này, Vạn Hân mở cửa đi vào nói:
- Bố, chú Trịnh, chúng ta ăn cơm thôi!

Vạn Ái Dân đứng dậy nói:
- Được rồi, đi ăn cơm thôi! Liêu Đăng a, hôm nay uống chút rượu đi!

Trịnh Liêu Đăng giật mình bừng tỉnh, nói:
- Được, được! Tôi cùng anh uống một chút!

Trong cả bữa cơm tinh thần của Trịnh Liêu Đăng không thể nào tập trung được, trong đầu ông ta không ngừng nghĩ đến tin tức mà Vạn Ái Dân vừa rồi nói cùng ông ta.

Ông ta biết Vạn Ái Dân nói chuyện chưa bao giờ không có chủ đích, khẳng định là phải biết một số nội tình bên trong ông ta mới nói.

Đúng như những gì Vạn Ái Dân nói, cơ hội khó có được, có được cơ hội không thể dễ dàng bỏ qua, vậy thì sẽ thật sự là hối không kịp …

Trên bàn rượu Vạn Hân rất cao hứng, không ngừng chúc rượu Trịnh Liêu Đăng, hai người nâng lên hạ xuống mấy chén, trong đầu của Trịnh Liêu Đăng bắt đầu mê man.

Ông ta lại một lần nữa lấy lại tâm trạng trên bàn rượu,tự nhiên nghĩ đến một việc.

Vừa nãy Vạn Ái Dân nói Vạn Hân nhiệt tình như vậy là có việc cần nhờ ông ta, có phải chuyện này có liên quan đến Tẩu Mã Hà.

Việc này sao có thể làm tốt?

Trong lòng Trịnh Liêu Đăng bất ổn, hiện tại ông ta có được như ngày hôm nay là do Vạn Ái Dân, Nếu như lần này chút việc của Vạn Hân kia nhờ làm không tốt, ông ta ở Hoàn Thành nhiều năm như vậy, chút năng lực này cũng không có, lãnh đạo sẽ nhìn ông ta như thế nào?

Nhưng việc của Tẩu Mã Hà, ông ta làm sao có thể chọc tay vào được?

Nếu như Tẩu Mã Hà ở thời của Trương Bình Hoa, Trịnh Liêu Đăng còn có chút quan hệ, có thể nói được.

Nhưng bây giờ Tẩu Mã Hà là thời của Trần Kinh, Trần Kinh bảo vệ kinh doanh ở Tẩu Mã Hà đến mức mưa gió không thể lọt vào, mà ngay cả Nhạc Vân Tùng và Khương Thiếu Khôn dường như cũng không thể thâm nhập vào bên trong được.

Mà phong cách làm việc của Trần Kinh cũng cực kỳ kiên quyết, gần đây ở Tẩu Mã Hà đang thực hiện làm điều lệ chế độ mới, đến đâu cũng tuyên truyền công bình, công chính, công khai.

Dưới tình hình như vậy, Trịnh Liêu Đăng muốn tạo quan hệ ở bên trong giúp cho Vạn Hân, đi cửa sau, làm một số động tác yểm hộ, độ khó của điều này …

Trong đầu nghĩ đến những chuyện này, trong lòng của Trịnh Liêu Đăng càng trở lên phiền lão bất an.

Ăn xong bữa cơm, Vạn Hân đích thân tiễn ông ta ra cửa.

Ở ngoài cửa Vạn Hân nắm tay ông ta nói:
- Chú Trịnh, sau này ở Hoàn Thành cháu phải trông cậy vào chú rồi, cuộc sống ở đấy cháu chưa quen, chỉ có thể nhờ vào vị trưởng bối như chú à!

Trịnh Liêu Đăng ậm ờ đáp ứng, đúng vào lúc này, lái xe Tiểu Bạch cầm điện thoại đến, nói:
- Chủ tịch thành phố, ông có điện thoại!

Trịnh Liêu Đăng cầm điện thoại để bên tai nói:
- Ai đấy?

Đầu bên kia điện thoại truyền đến một thanh am quen thuộc:
- Chủ tịch Thành phố Trịnh, vừa nhận được tin tức từ bên phí Thành ủy, báo anh phải lập tức trở về Hoàn Thành để họp.

- Cái gì? Bây giờ đi đâu? Có chuyện gì?
Trịnh Liêu Đăng nói ta.

- Không rõ, dường như Bí thư Trần đột nhiên có việc nên xin nghỉ, Bí thư thành Ủy Nhạc yêu cầu gặp mặt gấp …

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.