Truyền Kì Nước Mắt Máu

Chương 12: Sakura sẽ ở chung với tôi




Nếu như coi lúc Trần Kinh mới đến Tẩu Mã Hà rất nhẹ nhàng, không nóng không lạnh.

Vậy thì hôm nay Trần Kinh từ Thảnh ủy lại trở lại một lần nữa, động tác của hắn phô trương, hoàn toàn có thể nói là mạnh mẽ quyết đoán.

Hội nghị thường vụ hôm nay phản ứng ở Tẩu Mã Hà tương đối sôi động.

Tinh thần của nhân dân ở Tẩu Mã Hà phổ biến là trong tình trạng giảm sút, ở trong hội nghị Trần Kinh tự tin bày tỏ thái độ, mà còn mang đến hai tin tức đáng mừng. Điều này vô ý khiến cả Tẩu Mã Hà thấy được hy vọng.

Mà ở trong cuộc họp Trần Kinh đặc biệt nhấn mạnh “đoàn kết”, đây cũng là lời cảnh báo đối với cán bộ đảng ủy ở Tẩu Mã Hà.

Trong buổi hội nghị thường vụ chiều ngày hôm đó, chính quyền Quận liền tổ chức triệu tập hội nghị thường vụ.

Ở trong hội nghị Lý Ủng Quân nhiệt tình sắp xếp làm công tác xây dựng kinh tế của Tẩu Mã Hà, tính chất công việc trong giai đoạn cải cách.

Thông qua hội nghị lần này, thái độ của Trần Kinh càng được phổ biến rộng rãi, Tẩu Mã Hà trầm mặc dồn nén đã lâu, lần này liền nhận được phóng thích.

Toàn bộ Quận từ trên đến dưới, năng lượng của các giới xã hội phát ra là vô cùng lớn.

Mà năng lượng như thế này phát ra, khiến cho khí thế ở Tẩu Mã Hà thay đổi, bất kể là chính quyền hay là các xí nghiệp, tất cả dường như trong một đêm đều nhìn thấy hi vọng, người của các bên đều bắt đầu thám thính tin tức, tu luyện nội công, chuẩn bị làm một cuộc chiến.

Sự biến hóa đột ngột trong tình thế ở Tẩu Mã Hà, rốt cục cũng khiến có người ở trong bộ máy ngồi không yên.

Phó bí thư Quận ủy Chiêm Ích triệu kiến khẩn cấp Cục trưởng Cục công an Ngũ Dịch.

Hai người ở trong văn phòng Quận ủy của Chiêm Ích “Thần bí” gần hai tiếng đồng hồ.

Chiêm Ích đẩy cửa sổ ra, chỉ ra bên ngoài nói với Ngũ Dịch:
- Ngũ Dịch à. Anh nhìn xem sức sống tràn trề ở bên ngoài này, tôi nói với anh, tình hình của Tẩu Mã Hà hôm nay thay đổi rồi, không còn là Tẩu Mã Hà thời Trương Bình Hoa nữa rồi!

Ông ta nhẹ nhàng thở dài một hơi, lấy tay day day trán của mình.

Khí phách phi phàm của Trần Kinh, ông ta cuối cùng cũng đã lĩnh hội được rồi.

Ông ta không hề hoài nghi, nếu như ông ta tiếp tục dựa đối đầu với Trần Kinh về các mặt điều động nhân sự, chống tham nhũng, còn có các phương diện trong công tác trị an xã hội, Trần Kinh tuyệt đối sẽ đá ông ta ra khỏi bộ máy của Tẩu Mã Hà.

Trần Kinh đằng đằng sát khí giảng ở trong hội nghị đảng ủy, chính là bày tỏ thái độ của hắn.

Trần Kinh thông qua mặt tốt của kinh tế để kích thích tình cảm của người dân Tẩu Mã Hà. Khơi động sự nhiệt tình của mọi người.

Ở dưới cục diện như vậy, chính là cơ hội để hắn có thể bắt tay vào khai trừ những đối lập.

Toàn bộ cục diện hiện tại giống như một bức tranh cực lớn dần dần bị Trần Kinh kéo dần ra, động tác cực nhanh, khiến cho Chiêm Ích không có chuẩn bị tâm lý.

Ngũ Dịch trầm mặc không nói, sự việc phóng viên Tỉnh ủy bị ẩu đả. Anh ta sớm đã biết rồi.

Mà hai vị phóng viên này trở về Việt Châu. Đến bây giờ vẫn yên lặng không hề có động tĩnh gì.

Yên tĩnh như vây. Dường như có nguyên nhân gì đó bên trong.

Như vậy Ngũ Dịch không thể không một lần nữa đi kiểm tra lại vụ án ở trấn Sa Hà.

Sự việc của Sa Hà rốt cục như thế nào mới là đúng chân tướng, đến tột cùng là phải làm như thế nào?

Đến bây giờ, Ngũ Dịch vẫn không nắm được chủ ý, bởi vì anh ta không cách nào phán đoán được, ý nghĩ của mấy vị cán bộ lão thành của Quận ủy, đặc biệt là ý tứ của Trần Kinh và Chiêm Ích.

Chiêm Ích người này rất quỷ quái, Sa Hà vừa xảy ra chuyện, ông ta liền có thể nhìn rõ ràng.

Trong đầu ông ta liền nghĩ đến việc đẩy vụ án này cho Trần Kinh, để Trần Kinh tự mình đi bố trí xử lý.

Nhưng theo như thái độ trước mắt của Chiêm Ích cho thấy, phỏng chừng là ông ta đã phán đoán sai rồi, hai phóng viên được an toàn trở về Việt Châu, đây có lẽ là do Trần Kinh.

Chuyện này hắn đã làm rồi, sự việc ở Sa Hà còn có thể che đậy được hay sao?

- Bí thư Chiêm, bên phía Sa Hà phải làm thế nào? Tôi thấy Bạch Lượng không đáng tin! Anh ta không hề nói thật với anh và tôi!
Ngũ Dịch nói.

Chiêm Ích lắc lắc đầu nói:
- Trước đây rất lâu, Bí thư đã nói qua với tôi. Nói vấn đề lớn nhất tồn tại ở Tẩu Mã Hà của chúng ta, chính là vấn đề xây dựng đội ngũ cơ sở. Cán bộ của chúng ta nắm quyền ở một địa phương quá lâu, đuôi to khó mất, đều thành Vua của xứ đó rồi.

Bên trên có lệnh, chúng ta phải có đối sách, đây chính là bệnh bắt buộc Tẩu Mã Hà của chúng ta phải tìm cách điều trị!

Ông ta dừng một lúc, đổi giọng nói:
- Vụ án của Sa Hà, chúng ta cần phải giải quyết! Hơn nữa, bước tiếp theo chúng ta phải hoàn thành sự thay đổi trong toàn bộ máy khu dân cư, thị trấn, cục ở Tẩu Mã Hà, cần phải loại bỏ toàn bộ những tà khí này!

Nói đến đây, Chiêm Ích dường như hạ quyết tâm, vỗ vỗ bàn một cái nói:
- Lão Ngũ, anh lập tức đi giải quyết vụ án! Không được để bất kỳ đối tượng nào lọt khỏi lưới, cần phải làm êm đẹp vụ án này!



Hoàn Thành.

Nhà Trần Kinh hôm nay có khách không mời mà đến.

Trần Kinh về nhà, từ hành lang đi đến, Phó cục trưởng Cục công an Thành phố mà hắn chưa từng tiếp xúc qua Mã Hải Sơn mang theo hai cái hộp lớn, cung kính đứng đợi ở cửa nhà Trần Kinh.

Trần Kinh nhìn thấy anh ta liền ngẩn người, Mã Hài Sơn vội vã đi đến nói:
- Bí thư Trần, tôi là Mã Hải Sơn của Cục công an, hôm nay tôi đến đây có chút mạo muội, anh …

Trần Kinh vỗ vỗ đầu, cười ha ha nói:
- Ai da, Phó cục trưởng Mã à, anh đúng là dọa tôi một phen.

Hắn cầm chìa khóa ra mở cửa, nói:
- Phó cục Mã, vào trong rồi nói!

Mã Hải Sơn đi vào phòng làm việc của Trần Kinh, Trần Kinh đích thân đi rót trà cho anh ta.

Anh ta thừa cơ hội này quan sát cảnh vật chung quanh căn phòng.

Nhà Trần Kinh ở Hoàn Thành là nhà dành riêng cho lãnh đạo Thành ủy, là nhà ở tiêu chuẩn ba phòng ngủ và một phòng khách.

Mã Hải Sơn khá hiểu biết đối với phòng ốc, nhưng hôm nay anh ta có chút ngạc nhiên.

Nhà của Trần Kinh bên ngoài nhìn có vẻ bình thường, nhưng vừa vào, cách bố trí sắp xếp ở trong phòng, thật là khiến cho người ta mở rộng tầm mắt.

Thảm một lần nữa được rải, làm bằng tay thuần túy, trên mặt có hình thêu tinh xảo, đơn giản nhưng đẹp, thoải mái dễ chịu.

Dụng cụ trong gia đình là đồ nhập khẩu từ Italia, chất lượng và công nghệ đều cực kỳ sang trọng.

Bố cục trong toàn bộ phòng khách, được kết hợp giữa phong cách cổ truyền và phong cách Phương Tây, nhất là hai chậu cao to màu vàng và một chậu Tử Tinh thạch hộc lan ở trên bàn trà, phối hợp hết sức ăn ý, tất cả thoát ra sự tao nhã.

Trên tường ở trong phòng khách treo một bức tranh nổi tiếng.

Mã Hải Sơn lại cũng rất thích sưu tập thi họa, trong đó có một bức tranh trong chốc lát liền thu hút được ánh mắt của anh ta, bức tranh của Trương Đại Thiên “Thiếu nữ đứng bên cây chuối”.

Bởi vì khoảng cách xa, Mã Hải Sơn không thể phán đoán được bức tranh này là giả hay thật.

Nhưng từ ở xa anh ta cũng có thể thấy được đại khái, từ trình độ công nghệ và trình độ nghệ thuật cho thấy, cho dù đây có là đồ dởm thì cũng là đồ dởm công nghệ cao, giá trị cũng khoảng mấy chục ngàn.

Nếu như là hàng thật, bức tranh đó giá trị đến trên một triệu …

Trần Kinh đem trà đưa cho anh ta, anh ta có chút câu nệ đứng dậy.

Anh ta nâng chén trà uống một ngụm, mới phát hiện ra lá trà chính là trà đẳng cấp Long Tỉnh, giá gốc của loại trà này cũng đã là trên năm ngàn một cân.

- Bí thư Trần, căn phòng này của anh trang trí rất đẹp. Tôi vừa mới vào, liền giống như nhà quê vừa mới ra tỉnh!
Mã Hải Sơn nói.

Anh ta lại nhìn lại hai chiếc hộp mà mình đặt ở trên bàn, một hộp là rượu ngũ cốc, còn một hộp còn lại là hai tấm vóc Trung Hoa.

Đây là món quà mà Mã Hải Sơn đã chọn lựa rất cẩn thận, mỗi lần anh ta đến nhà Nhạc Vân Tùng cũng chính là tiêu chuẩn như thế này.

Nhưng hai hộp hôm nay mang theo để ở trong hoàn cảnh như thế này thì thật không phù hợp, thậm chí có chút xấu hổ rồi.

Anh ta sớm đã nghe bối cảnh của Trần Kinh rất sâu, xuất thân của Trần Kinh không tầm thường, hôm nay nhìn thấy cảnh tượng này quả là danh bất hư truyền.

Hai người thưởng thức trà, Trần Kinh nói trước:
- Mã Cục à, hôm nay anh đến đây, thật là ngoài dự liệu của tôi. Tục ngữ có câu không có việc ắt sẽ không đến điện tam bảo. Anh đến đây nhất định là có chuyện phải không?

Mã Hải Sơn nói:
- Bí thư Trần, lần này tôi thật sự cảm ơn anh! Nếu như không có anh, tôi cũng không thể nào rửa sạch được nỗi oan trên người, Phó Cục trưởng Cục công an là tôi đây, coi như là hết rồi!

Trần Kinh nhíu mày nói:
- Lời này của Mã cục là có ý gì? Cây ngay không sợ chết đứng, ở bất cứ lúc nào, tin tưởng vào tổ chức, tin nhiệm tổ chức chính là tố chất mà bắt buộc tất cả các Đảng viên đều phải có. Cho nên, về sau trên phương diện nhận thức và thái độ, anh cũng lên chấn chỉnh!

- Vâng, Bí thư! Bí thư Trần, đối với cá nhân tôi mà nói, tôi rất tôn trọng anh, cũng rất bội phục anh! Lần này chúng ta triển khai xây dựng bộ máy chính trị trong sạch vững mạnh, Cục công an của chúng tôi bắn phát đầu, có thể nhận được sự hưởng ứng tích cực như vậy, đây là do anh biết cách lãnh đạo!
Mã Hải Sơn nói.

Mã Hải Sơn mím môi.

Anh ta là người Nhạc Vân Tùng tin tưởng, hôm nay có thể đến cửa nhà Trần Kinh.

Nguyên nhân ở bên trong chuyện này nói ra thật không đơn giản.

Ngoài mặt là vì sự can thiệp giúp đỡ của Trần Kinh, mới khiến cho anh ta thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn.

Nhưng trên thực tế, Mã Hải Sơn hiện tại đang muốn kéo gần quan hệ với Trần Kinh, đây cũng là hành động bất đắc dĩ của anh ta.

Sự tồn tại của Đinh Đắc Quân, khiến cho anh ta có quá nhiều áp lực. Mà hiện tại xem ra, trừ Khương Thiếu Khôn ra, có thể kiềm chế được Đinh Đắc Quân, có thể khiến cho Đinh Đắc Quân kiêng nể cũng chỉ có Trần Kinh.

Mã Hải Sơn lần này bị thua thiệt nhiều, anh ta muốn ngóc đầu trở lại, nếu như anh ta không thể nắm được suy nghĩ của Trần Kinh, không hiểu được ý đồ của Trần Kinh, anh ta căn bản là không có cơ hội.

Mặt khác, Trần Kinh đã từng lãnh đạo qua hệ thống công an, mà ở trong Cục công an có Trần Lập Trung là người của Trần Kinh.

Mã Hải Sơn có lòng muốn kéo gần quan hệ của anh ta và Trần Lập Trung hơn chút nữa, nhưng tuyến ở đằng sau của Trần Kinh chưa thông, anh ta cũng khó thể tiến được bước tiếp theo này.

Cho nên hôm nay anh ta đến gặp Trần Kinh tuyệt đối không phải là cử chỉ qua loa, mà là ở đằng sau có người chỉ điểm.

- Đúng rồi, Mã cục. Anh là Phó cục trưởng chuyên quản lý công tác nghiệp vụ ở Cục công an. Tôi thông báo với anh một tình hình, hiện tại vấn đề năng lực nghiệp vụ thực tế của rất nhiều huyện cục của chúng ta là vấn đề nghiêm trọng, công tác này anh phải chú trọng đến. Anh là người có năng lực nghiệp vụ, trong những tình huống thích hợp anh cần phải phát huy tác dụng!
Giọng nói của Trần Kinh hơi đổi.

Mã Hải Sơn hơi hơi ngẩn người, có chút mơ hồ không hiểu ra, chỉ có thể khúm núm mà nói:
- Bí thư anh nói rất đúng, bước tiếp theo là kiểm soát năng lực nghiệp vụ Cục công an, cũng chính là nhiệm vụ bắt buộc của cục chúng tôi!

Trần Kinh gật gật đầu nói:
- Hiện tại Tẩu Mã Hà của chúng ta là điểm thí điểm của toàn thành phố chúng ta. Anh làm công tác cũng có thể tìm một thí điểm! Tẩu Mã Hà không thể tồi, tôi hoan nghênh anh coi Tẩu Mã Hà là trọng điểm nắm giữ!

Mã Hải Sơn vội vàng đứng dậy nói:
- Bí thư Trần, vậy thì thật là quá tốt rồi! Có sự giúp đỡ mạnh mẽ của anh, công tác này của chúng tôi nhất định có thể làm tốt!

Trần Kinh cười cười, cầm tay nói:
- Ngồi, ngồi đi! Đối với công việc của Cục công an, tôi nhất luôn cổ vũ làm thực. Nhiệm vụ của Cục công an nặng nề, làm cán bộ lãnh đạo bình thường rất bận rộn. Chúng ta lúc nào cũng phải nghĩ đến quần chúng nhân dân, lúc nào cũng phải nghĩ đến công việc, thiếu một ít…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.